Thế nhưng, việc Hoa Mộ Thanh lấy lễ vật được ban thưởng từ trong cung ra làm quà tạ lỗi lại càng khiến người ta phải tâm phục khẩu phục cách xử lý việc này đúng mực, lễ độ, chu toàn đến mức không ai có thể bắt bẻ được, hoàn toàn vượt xa Trữ Thu Liên không biết bao nhiêu lần!
Các phu nhân đều lộ vẻ tán thưởng, lần lượt gật đầu đồng tình, chẳng bao lâu sau đều lần lượt rời đi.
Còn về việc sau khi trở về những người đó sẽ bàn tán chuyện Hoa phủ hôm nay ra sao, thì đó không còn là điều mà Hoa Mộ Thanh có thể kiểm soát được nữa.
Chỉ cần… đúng vậy, chỉ cần trong mắt mọi người, người tỏa sáng cuối cùng là nàng, chỉ cần vậy là đủ.
Trong đáy mắt Hoa Mộ Thanh lướt qua một tia cười lạnh.
Chợt nghe thấy tiếng Hoa Phong từ phía sau truyền đến: “Nhị nha đầu, hôm nay may mà có con.”
Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp quay đầu lại, thì Trữ Thu Liên đã nhào đến, vung tay định túm lấy tóc nàng: “May mà có ngươi? Phải, may là có con tiện tỳ nhà ngươi! Ngươi dám hại nhi tử ta? Còn hại cả ta? Ta phải gi-ết ngươi!”
Bà ta phải mất một lúc mới hiểu ra ý trong lời nói của Thanh Trúc vừa nãy, lập tức phát điên lên.
Xuân Hà vội vàng bước tới cản lại.
Hoa Phong nhíu mày, tức giận quát lớn: “Ngươi còn thấy chưa đủ loạn sao? Nếu không phải vì ngươi, thì đâu ra bao nhiêu trò hề hôm nay?”
“Ta gây loạn?”
Trữ Thu Liên tức đến bật cười, chỉ tay vào lão phu nhân đang th* d*c bên cạnh: “Nếu không phải bà ta bày đặt tổ chức mừng thọ, dẫn bao nhiêu người đến đây, thì ai thấy gì chứ? Đừng tưởng ta không biết các người đang mưu tính gì! Sao? Muốn đá ta và đại ca ta ra ngoài, để tìm một chỗ dựa lớn hơn? Nằm mơ đi! Ta sẽ nói hết chuyện của ngươi và ả tiện nhân Tống Vãn Hương cho đại ca ta biết!”
“Bốp!”
Hoa Phong giáng cho bà ta một cái tát thật mạnh: “Vô lễ! Ngươi nói chuyện với mẫu thân như thế à!”
Lão phu nhân cũng giận dữ trợn mắt, trừng trừng nhìn Trữ Thu Liên: “Ngươi… ngươi là đồ nữ nhân đê tiện! Ta chẳng qua chỉ tổ chức một bữa tiệc thọ nhỏ, ngươi lại gây ra trò hổ thẹn như vậy khiến người ta chê cười, mà còn đổ tội cho ta sao? Vô liêm sỉ! Thật là vô liêm sỉ!”
Nhưng Trữ Thu Liên đã hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, lạnh lùng cười gằn: “Tiệc thọ nhỏ? Ta làm chuyện đáng xấu hổ? Hoa Phong, vậy rốt cuộc là ai làm chuyện đáng xấu hổ?”
Nói rồi, bà ta chỉ tay về phía Tống Vãn Hương đang len lén chuẩn bị rời khỏi nơi đó, gào lên giận dữ: “Ngươi dan díu với ả tiện nhân này ngay tại đây, còn dám nói ta làm chuyện xấu? Chính các người mới là—”
“Bốp!”
Hoa Phong nổi trận lôi đình, gương mặt nho nhã tuấn tú bỗng trở nên méo mó đầy tức giận, lại tát mạnh thêm một cái vào mặt Trữ Thu Liên.
Bà ta bị đ-ánh loạng choạng mấy bước, má-u trào ra từ khóe miệng.
Bà ta lấy tay che mặt, nhưng lại không hề tức giận, ngược lại còn khẽ bật cười.
Ngay sau đó, bà ta quay mặt lại nhìn Hoa Phong: “Được lắm, được lắm! Các người thật sự không coi phủ Thượng Đô Hộ chúng ta ra gì nữa rồi đúng không? Hoa Phong, ngươi cứ chờ xem, xem đại ca ta của ta sẽ xử lý ngươi thế nào, khiến ngươi không còn chốn dung thân ở kinh thành này!”
Giọng nói của bà đầy sắc lạnh, khiến Hoa Phong vốn đang tức đến mất lý trí chợt bừng tỉnh!
Chọc giận Trữ Thu Liên chẳng phải nghĩa là chọc giận Trữ Hậu Lục sao, mà hiện tại Hoa phủ gia hoàn toàn không thể đối đầu với phủ Thượng Đô Hộ, chẳng phải chỉ một cái nhấc tay cũng có thể bị Trữ Hậu Lục nghiền nát như kiến sao?
Ánh mắt đầy độc ác của Trữ Thu Liên như lưỡi d-ao sắc bén khiến trong lòng Hoa Phong trào dâng sát ý.
Nhưng rất nhanh, ông ta cũng nhận ra, giờ không thể động vào Trữ Thu Liên được!
Ông ta nghiến răng, ánh mắt ánh lên chút nhục nhã, nhưng liền gạt bỏ cơn giận, vừa định bước lên dùng cách cũ để tạm thời xoa dịu Trữ Thu Liên.
Nào ngờ, bên cạnh vẫn luôn im lặng, Hoa Mộ Thanh đột nhiên lo lắng gọi nhỏ: “Tổ mẫu?!”
Hoa Phong giật mình, quay đầu lại thì thấy Hoa Mộ Thanh đang đỡ lấy lão phu nhân, cả hai người cùng ngã xuống đất!
“Mẫu thân!”
Hoa Phong thất sắc, vội nhào tới đỡ lấy lão phu nhân.
Chỉ thấy gương mặt vừa mới hồng hào của bà lại trở nên trắng bệch, môi cũng tím tái run rẩy, thân người khẽ run liên tục.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Hoa Phong vội vã lay mạnh vai bà.
Hoa Mộ Thanh cúi mắt cười lạnh, buông ra một huyệt đạo nào đó trên người lão phu nhân vốn có thể khiến người ta mất kiểm soát ngay tức thì, rồi thuận tay bắt mạch cho bà, nghe một lúc.
Lắc đầu tỏ ra lo lắng: “Phụ thân, tổ mẫu bị tức giận quá độ, khí huyết vừa tan ra dạo trước e là lại tích tụ rồi…”
Hoa Phong sao có thể không hiểu “dạo trước” trong lời Hoa Mộ Thanh có ý gì?
Cơn giận vừa nguôi xuống, lập tức bùng lên dữ dội trở lại, ông ta nghiến răng quay ngoắt nhìn Trữ Thu Liên, gằn giọng: “Nếu mẫu thân ta có mệnh hệ gì! Ta chỉ hỏi tội một mình ngươi!”
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười, Hoa Phong tuy có nhiều điểm chưa đủ, nhưng riêng điểm này thì lại quá mức ngu ngốc: hiếu thảo đến mù quáng.
Cũng tốt, có thể lợi dụng một chút.
Lúc này Trữ Thu Liên đã không màng gì nữa, thấy lão phu nhân ngã xuống, trong lòng thậm chí còn mong mụ già đó ch-ết luôn tại chỗ cho rồi!
Bà ta bật cười châm chọc: “Ta thấy bà ta đáng đời! Một mụ nhà quê rách nát mà cũng dám trèo lên đầu ta? Bao nhiêu năm nay, ta kính trọng mẫu tử các người, nâng niu các người, vậy mà thật sự tưởng mình là cái thá gì à? Hừ.”
Dù có mất kiểm soát, nhưng Trữ Thu Liên vốn xuất thân danh môn khuê các, cũng không thể mắng chửi như mấy mụ nữ nhân thô lỗ ở quê như lão phu nhân được.
Thế nhưng lời bà ta thốt ra lại từng câu như d-ao cắ-t, đâ-m người đau tận xương tủy.
Hoa Phong lập tức tức giận, bật dậy, giơ tay muốn tát Trữ Thu Liên. Nhưng Trữ Thu Liên chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khiêu khích: “Đ-ánh đi? Có giỏi thì đ-ánh đi? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không đ-ánh ch-ết ta, thì ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt!”
Hoa Phong nghiến răng ken két, tức giận thở phì phì.
Trữ Thu Liên lộ rõ vẻ đắc ý.
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt đảo nhẹ, dịu dàng lên tiếng: “Phụ thân, cứ tiếp tục cãi vã thế này cũng chẳng giải quyết được gì. Hay là... trước tiên đưa tổ mẫu về phòng nghỉ, mời thái y đến khám. Mẫu thân thì về viện mình trước, mọi người ai nấy bình tĩnh lại, chuyện sau đó... sẽ bàn tiếp?”
Nghe vậy, Hoa Phong mới sực tỉnh.
Ông ta nhìn Trữ Thu Liên một cái thật sâu, rồi quát lớn ra ngoài: “Người đâu!”
Quản gia vẫn đang đứng nép ngoài cửa, vội cúi người chạy vào: “Lão gia.”
Sắc mặt Hoa Phong u ám, giọng giận dữ: “Đưa phu nhân về viện của mình. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được đến gần, càng không được ra vào!”
Đây là... muốn giam lỏng bà sao?
Trữ Thu Liên trừng mắt nhìn Hoa Phong, không dám tin.
Ngay sau đó, quản gia đã gọi thêm mấy gã gia đinh to khỏe chạy vào. Trữ Thu Liên hoảng hốt lùi lại mấy bước, ánh mắt vô thức nhìn sang Hoa Mộ Thanh đang ngồi cạnh lão phu nhân.
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Bỗng nhiên như hóa thành ác quỷ, gào lên rồi nhào tới chộp lấy Hoa Mộ Thanh: “Ta phải gi-ết ch-ết ả tiện nhân này! Tất cả là do ngươi! Ngươi khiến ta và lão gia chia rẽ, hại con ta, hại cả ta! Đồ đê tiện đáng ch-ết!”
Thấy bà ta điên loạn lao đến.
Hoa Mộ Thanh hơi cau mày, vốn có thể né tránh dễ dàng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, dò xét của Hoa Phong đang đứng bên cạnh.
Nàng khẽ cười lạnh trong lòng, biết lão hồ ly kia bắt đầu nghi ngờ rồi.
Vì vậy, nàng không né, để mặc Trữ Thu Liên túm lấy tóc mình, giật mạnh vài cái, rồi vung tay tát tới.
Hoa Mộ Thanh hơi nghiêng đầu né nhẹ, cái tát không trúng, nhưng móng tay dài của Trữ Thu Liên đã để lại vài vết xước rõ ràng trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của nàng.