Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 134

 
Một canh giờ sau, Hoa Mộ Thanh rời khỏi phủ Thái sư.

Bàng Thái vẫn ngồi trước thủy tạ, chậm rãi ngắm nhìn bàn cờ.

Bàng Mạn bước tới, giọng điềm đạm hỏi: “Huynh định thế nào đây? Thật sự muốn cưới nha đầu đó sao?”

Bàng Thái mỉm cười, hạ một quân cờ: “Nói chuyện cho lễ phép với tu63 tẩu tương lai của muội một chút.”

Bàng Mạn nhíu mày: “Nha đầu đó có quá nhiều bí mật. Hơn nữa, ngay cả Tố Cẩm cũng đã về tay nàng ta, lẽ nào huynh không biết Tố Cẩm trước kia từng là người của Tống Hoàng Hậu sao?”

Bàng Thái lại cười, liếc mắt nhìn Bàng Mạn: “Trước kia muội không phải cũng là người của Tống Hoàng Hậu sao? Thì đã sao chứ?”

Bàng Mạn ngồi xuống, nhớ tới chiếc khăn tay mà Hoa Mộ Thanh lén đưa cho nàng lúc trước, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Chỉ xoay sang chuyện khác, nói: “Muội vẫn cảm thấy nàng ta không dễ gì bước chân vào phủ Thái sư đâu. Nếu huynh thực sự muốn làm nên đại sự, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Bàng Thái lắc đầu, lại hạ thêm một quân cờ, rồi nói tiếp: “Nghe nói Cửu Thiên Tuế đã đi xuống phía Nam cư-ớp lấy đội quân riêng của phủ Khai Quốc Hầu? Con cáo già đó, ẩn mình bao nhiêu năm, nay Tống Hoàng Hậu vừa mất, quả nhiên là nhịn không nổi nữa.”

Bàng Mạn lại cau mày, dường như không mấy hài lòng khi hắn cứ nhắc tới Tống Hoàng Hậu đã khuất một cách tùy tiện như vậy.



Ngừng một chút, nàng nói tiếp: “Thiên hạ sắp loạn, huynh có chí lớn, muội không can thiệp. Chỉ cần nhớ rõ lời hứa với muội, muội muốn có gương mặt của Hoa Tưởng Dung!”

Bàng Thái bật cười khinh miệt: “Chẳng phải chỉ là ép ch-ết một Tống Hoàng Hậu thôi sao. Có gì mà các người cứ nhớ mãi không quên thế. Yên tâm, mạng của ả nữ nhân đó, chắc chắn là của muội.”

Bàng Mạn liếc hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

Trước căn nhà tre, Bàng Thái hạ quân cờ cuối cùng, nhìn thế cờ đã định, tựa như giang sơn vạn dặm đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Trong đôi mắt tuấn mỹ tựa sương khói của hắn, từ từ lan tỏa một nụ cười mãn nguyện.
__

Cách kinh thành hơn trăm dặm, trong một quán trọ cũ kỹ ven đường, có một người mặc áo dài đen, thắt lưng đai ngọc xanh biếc, tóc đen dài búi cao bằng kim quan tử kim, hóa thân thành một công tử phong lưu tuấn tú, dung mạo tuyệt thế — chính là Mộ Dung Trần.

Hắn cầm một cuộn giấy trong tay, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi dần dần lạnh lẽo như băng.

Trên gương mặt yêu mị tinh xảo như ngọc ấy, tựa như băng tuyết nứt ra, từng tia hàn ý lặng lẽ bò khắp toàn thân.

Đỗ Thiếu Quân cầm chén rư-ợu, khẽ né sang một bên, liếc nhìn cuộn giấy:“Có chuyện gì xảy ra ở kinh thành rồi sao?”

Chỉ nghe Mộ Dung Trần bật cười lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu này, gan cũng to thật! Dám thừa lúc ta không có ở kinh thành mà… dám cả gan như vậy…”

Hắn đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, cuộn giấy trong tay lập tức hóa thành bụi phấn.

Đỗ Thiếu Quân nhìn cái bàn vừa bị hắn đập nứt thành hai mảnh, khóe miệng giật nhẹ: “Hoa Mộ Thanh lại làm gì nữa vậy?”

Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Quỷ Lục từ khung cửa sổ lộn ngược mình rơi xuống: “Chủ tử, bọn họ tới rồi.”

Đỗ Thiếu Quân thò người ra nhìn, thấy ở con đường nhỏ tối tăm, hẻo lánh phía xa có một đội nhân mã đang tiến tới.

Người đi đầu chẳng phải là Tư Không Lam – vị công tử phủ Khai Quốc Hầu nổi danh với đôi chân "bị đ-ánh gãy" đó sao?

Hắn cười, lắc lắc hồ rư-ợu, nhìn Mộ Dung Trần: “Thiếu gia điện hạ, đến lượt ngươi ra tay rồi đấy.”



Mộ Dung Trần liếc hắn một cái, cầm lấy chiếc mặt nạ da người bên cạnh đắp lên mặt. Dung mạo yêu mị, cao ngạo, lạnh lùng như ma quỷ kia liền bị che kín hoàn toàn.



Chỉ còn lại đôi mắt kia lộ ra, sâu thẳm như vực băng, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình khi-ếp sợ, không tự chủ mà sinh ra cảm giác phục tùng và sợ hãi.

Đỗ Thiếu Quân khẽ bật cười.

Mộ Dung Trần liếc sang Quỷ Lục đang lộ rõ vẻ hào hứng hiếu kỳ, giọng lạnh như băng ra lệnh: “Giải quyết nhanh gọn.”

Đợi khi hắn quay lại, sẽ cho đóa "hoa dại không chịu an phận" kia biết tay!
__

Hôm đó, Hoa Mộ Thanh đang ngồi trong phòng đọc sách. Phúc Tử vừa từ nhà bếp mang điểm tâm về rón rén tiến lại gần, vẻ mặt đầy bí hiểm xen lẫn tò mò, thì thầm hỏi: “Tiểu thư, người có biết dạo gần đây trong kinh thành người ta đang bàn tán gì về Hoa phủ không?”

Cái cô nàng chuyên "mò tin" này lại không biết đã nghe được bao nhiêu chuyện thị phi nữa rồi.

Hoa Mộ Thanh vẫn chăm chú nhìn sách, khẽ cười hỏi: “Họ bàn tán thế nào?”

Thấy tiểu thư tỏ vẻ hứng thú muốn nghe, Phúc Tử lập tức rướn người lại gần hơn, cười nói: “Ôi chao, người ta nói Hoa phủ nhìn bên ngoài thì hoa lệ rực rỡ, bên trong thì thối nát hỗn loạn! Nào là phụ tử cùng chung một nữ nhân, nào là dám động cả vào tẩu tẩu bên nhà thê huynh… nói chung là chuyện gì cũng có!”



Xuân Hà vừa bưng trà đi tới, nghe vậy thì lắc đầu: “Nha đầu này, lại nói bậy gì trước mặt tiểu thư thế? Toàn làm bẩn tai người ta.”

Phúc Tử vẫn cười tít mắt, trông như tâm trạng đang rất vui.

Hoa Mộ Thanh đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà, nhìn nàng một cái rồi đột nhiên hỏi: “Không ai bàn xem phủ Thượng Đô Hộ có phản ứng gì sao?”

Phúc Tử ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không nghe ai nói… nhưng… cũng có người bàn rằng, Tống Vãn Hương nhìn thì là xuất thân tướng môn, ai ngờ lại chẳng kiêng dè gì cả, đến cả cô gia cũng dám… khụ khụ.”

Nhận ra những lời mình vừa nói có phần không thích hợp trước mặt Hoa Mộ Thanh, Phúc Tử liền dừng lại, bỏ qua luôn phần đó, tiếp tục: “Mọi người đều nói, mẫu thân thế nào thì con thế ấy. Ngay cả Trữ Tư Tuyền cũng bị lôi vào bàn tán một lượt. Nói chung, toàn là những lời cực kỳ khó nghe.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, đặt chén trà xuống, nhưng không cầm sách lên nữa. Nàng khẽ dùng đầu ngón tay với móng được tô vẽ tỉ mỉ, điểm xuyết cánh hoa anh đào màu hồng phấn, nhẹ nhàng vạch vài đường lên mặt bàn phát ra tiếng cào cào rất nhỏ.

Đây là một thói quen từ kiếp trước của nàng, mỗi khi suy nghĩ.

Tố Cẩm bưng áo mùa hạ mới đến, thoáng thấy hành động đó thì hơi ngẩn người.

Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh khẽ nói: “Phủ Thượng Đô Hộ im lặng, càng chứng tỏ bên trong sóng ngầm dữ dội. Hoa Phong… chắc là đã không thể ngồi yên được nữa rồi.”

Nàng bật cười, ánh mắt long lanh mê người: “Có lẽ… đã đến lúc người nữ nhi này phải ra mặt rồi.”

Nàng quay sang nhìn Tố Cẩm: “Bộ này không cần nữa, đi lấy giúp ta chiếc áo lụa mỏng viền tuyết màu xanh trứng ngỗng ấy.”

Tố Cẩm đáp lời, ánh mắt khẽ dừng lại trên từng cử chỉ, phong thái ngày càng quen thuộc của nàng.

Một lát sau, nàng quay người đi thay y phục.

Vừa tới cửa thì thấy Phúc Duyên chạy đến gọi: “Tố Cẩm tỷ tỷ, người của lão gia tới rồi, nói mời tiểu thư đến thư phòng gặp ngài.”

Tố Cẩm hơi chấn động, trong lòng ngỡ ngàng, không ngờ cô nương chỉ mới mười sáu tuổi này lại nhạy bén và nhìn thấu mọi việc đến vậy. Thậm chí... có khi còn không thua gì cố Tống Hoàng Hậu!



Trong lòng nàng chẳng những không nghi ngờ, mà còn âm thầm vui mừng, chỉ có kiểu người như thế, mới có thể đối đầu được với cặp đôi cẩu nam nữ Hoa Tưởng Dung và Đỗ Thiếu Lăng kia!

Nàng nói: “Ừ, ngươi cứ nói với họ là tiểu thư thay y phục xong sẽ đến ngay.”

Phúc Duyên thấy nàng không vào trong bẩm báo, liền cau mày: “Tỷ tỷ không nên vào nói với tiểu thư một tiếng sao?”

Lời còn chưa dứt, Phúc Tử từ trong phòng bước ra, lạnh lùng nói: “Bảo đi thì đi, lắm lời cái gì.”

Phúc Duyên hơi tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu đi thông báo.

Sau một nén nhang, Hoa Mộ Thanh dẫn theo Xuân Hà, rời khỏi Thấu Tương Viện, đến thư phòng của Hoa Phong.

Khoảng một canh giờ sau, nàng quay lại viện. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ đến rợn người.

“Phúc Tử, chuẩn bị chiếc xe bảo mã hương xa mà Trưởng Công Chúa ban thưởng. Ta… muốn đến gặp một lần, vị Thượng Đô Hộ đại nhân nổi danh kia.”

Trữ Hậu Lục.

Kẻ từng đẩy gia tộc Tống thị rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Ác quỷ đã trở về từ má-u và nước mắt, hãy chờ đi — oan hồn mang theo phẫn nộ và không cam lòng ấy… sẽ từ từ lôi ngươi xuống địa ngục! 

 
Bình Luận (0)
Comment