Lúc này, nhìn người trước mặt là Hoa Mộ Thanh, không những nhận ra nàng mà còn tự xưng là “Huyết Hoàng”!
Trên đời này, ngoài Tống Hoàng Hậu ra, e rằng chỉ có Huyết Hoàng mới biết được thân phận thật sự của những người trong Ám Phượng đội.
Trong lòng Bàng Mạn chấn động như sấm nổ, gần như không thể tin nổi.
Thế nhưng nàng vẫn không chịu dễ dàng tin tưởng: “Ngươi nói ngươi là Huyết Hoàng? Vậy có bằng chứng gì không?”
Câu hỏi này, chính bản thân nàng cũng không nhận ra, sâu trong lòng mình, lại có một tia mong đợi… rằng Hoa Mộ Thanh thật sự chính là Huyết Hoàng.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Người có thể chứng minh thân phận ta, tất nhiên chỉ có Tống Hoàng Hậu.”
Bàng Mạn cau mày, đang định lên tiếng thì lại nghe Hoa Mộ Thanh nói tiếp: “Nhưng… ta từng nghe Tống Hoàng Hậu nhắc đến, cổ tay của Mộng Điệp tỷ tỷ có xăm một cánh bướm má-u, chính tay nàng ấy khắc lên. Lúc đó, người còn nói với tỷ…”
“Tằm phá kén, hóa kén thành bướm.”
“Tằm phá kén, hóa kén thành bướm.”
Cả Hoa Mộ Thanh và Bàng Mạn cùng lúc thốt lên câu nói ấy.
Hoa Mộ Thanh nở nụ cười dịu dàng, còn Bàng Mạn thì ngây ra, chấn động nhìn nàng.
Một lúc sau, nàng khó khăn ngồi xuống bên bàn, nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh: “Ngươi… thật sự là Huyết Hoàng?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười gật đầu: “Ta biết lúc này không thể có gì để chứng minh, nhưng tỷ tỷ, nếu không phải là ta… thì còn ai có thể biết được thân phận thật sự của tỷ?”
Nàng lại nhìn thẳng vào Bàng Mạn: “Tỷ thật sự cam lòng nhìn Tống Hoàng Hậu ra đi như thế, để Ám Phượng đội từ đây biến mất khỏi thế gian này sao?”
Bàng Mạn trầm mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nhưng nếu không cam lòng… thì có thể làm được gì? Ám Phượng đội… vốn dĩ…”
Lời chưa dứt, đã bị Hoa Mộ Thanh nhẹ giọng ngắt lời: “Tỷ tỷ, nếu ta đoán không sai… tỷ cũng muốn báo thù cho Tống Hoàng Hậu, đúng không?”
Bàng Mạn trừng mắt, nhưng không hiểu sao lại không phủ nhận ngay. Nàng chỉ nhíu mày, như đang lưỡng lự.
Hoa Mộ Thanh chẳng để tâm đến thái độ đó, chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn ra cửa sổ – nơi ánh trăng non mảnh khảnh đang lặng lẽ treo cao giữa trời đêm, lạnh lẽo và cô quạnh.
Nàng khẽ cong môi, tiếp tục: “Tỷ tỷ, ta nghĩ… những người huynh đệ tỷ muội trong Ám Phượng năm xưa, e rằng không ai là cam lòng.”
Toàn thân Bàng Mạn run lên. Nàng nhìn Hoa Mộ Thanh, hoặc nói đúng hơn là nhìn xuyên qua nàng như thể thấy lại được bóng hình người nữ nhân từng ngồi trên phượng vị cao quý nhất thiên hạ, mà lại cô đơn nhất… Tống Hoàng Hậu.
Đôi mắt, dáng vẻ của nàng rõ ràng là xa lạ, nhưng khí chất cao quý lạnh lùng, sự kiêu ngạo bẩm sinh và ánh nhìn ngạo thị thiên hạ ấy, không thể lẫn vào đâu được.
Nếu nói khi nãy nàng còn chút nghi ngờ, thì giờ phút này, nàng đã hoàn toàn tin tưởng - người trước mặt chính là Huyết Hoàng!
Chỉ có cái bóng được Tống Hoàng Hậu đích thân bồi dưỡng, mới có thể giống Tống Hoàng Hậu đến mức như thế này!
Nàng ngừng lại giây lát, trầm giọng nói: “Ta không biết những người khác nghĩ thế nào, nhưng ta… ta nhất định phải tự tay gi-ết ch-ết Hoa Tưởng Dung, con rắn độc lòng dạ rắn rết đó!!”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, quay mặt sang gật đầu: “Ta biết. Các người… đều không cam lòng.”
Câu nói ấy – nàng dùng là: “các người”.
Bàng Mạn chăm chú nhìn nàng, Hoa Mộ Thanh dường như có một niềm tin tuyệt đối không thể nói thành lời dành cho Ám Phượng đội.
Loại tin tưởng này, trước đây… chỉ có Tống Hoàng Hậu mới từng trao cho họ, không chút do dự, không chút giữ lại.
Bàng Mạn nghiến chặt răng, cuối cùng đứng dậy, quỳ một chân xuống trước mặt Hoa Mộ Thanh, tiếng quỳ vang rõ ràng: “Nếu ngươi là Huyết Hoàng, thì ngươi chính là người kế thừa Ám Phượng sau khi Tống Hoàng Hậu ra đi. Thuộc hạ – Ám Phượng đội số Hai, Mộng Điệp – nguyện tôn người làm chủ, nghe theo mọi mệnh lệnh và sắp xếp của người!”
Nụ cười trên môi Hoa Mộ Thanh dần dần nở rộ.
Nàng không đứng dậy, mà đưa một tay ra phía trước, lòng bàn tay hướng lên, nâng về phía Bàng Mạn.
Mắt Bàng Mạn đột ngột co rút!
Đây rõ ràng chính là tư thế lập thệ khi lần đầu tiên nàng gặp Tống Hoàng Hậu và thề nguyện chủ – tớ!
Toàn thân nàng nổi da gà, da đầu tê dại, lưỡi cũng cứng lại.
Nàng hít sâu một hơi.
Cuối cùng, cũng đưa tay, đặt lên lòng bàn tay của Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh đột ngột siết chặt tay nàng lại, cúi đầu, ánh mắt không né tránh, kiên định mà thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đối phương.
Hai người cùng đứng dậy, đối mặt nhau, cùng lúc buột miệng nói ra lời thề đã khắc sâu trong tim hàng vạn lần: “Từ nay, sống ch-ết tùy trời, phú quý theo mệnh. Ngươi và ta kết nguyện đời này, thề cùng hoạn nạn, quyết không rời bỏ! Phượng bay chín tầng trời, Hoàng giáng chốn tối tăm!”
Lời thề hùng hồn dứt khoát.
Bàng Mạn không ngờ rằng, đời này, nàng còn có cơ hội đọc lại lời thề đó một lần nữa.
Sau khi được Hoa Mộ Thanh kéo dậy ngồi lại, trái tim nàng, vốn từ khi Tống Hoàng Hậu mất đi đã luôn gắng gượng lạnh lùng kiên cường, cuối cùng cũng sụp đổ.
Nàng bật khóc nức nở.
Vành mắt Hoa Mộ Thanh cũng đỏ lên, nhưng vẫn dịu dàng vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười nói: “Mặt đang có vết thương, không mà để nước mắt chảy vào được. Cố nhịn chút nhé.”
Bàng Mạn gật đầu, cố nuốt nước mắt ngược vào trong.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nhìn Hoa Mộ Thanh lần nữa: “Chủ nhân có gì cần ta làm không?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Đừng gọi ta là chủ nhân.”
“Vậy… gọi thế nào ạ?”
“Gọi giống như Tố Cẩm và các nàng ấy đi, gọi là ‘tiểu thư’ là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Dù sao bây giờ thân phận của cả ta và ngươi đều không tiện để lộ. Ám Phượng đội cũng không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hoa Mộ Thanh hài lòng gật đầu, sau đó bước lên tháo mạng che mặt của Bàng Mạn, mượn ánh trăng để quan sát tình hình hồi phục trên gương mặt nàng.
Sau đó xoay người lấy một lọ thuốc đưa cho nàng, nói: “Lấy cái này bôi ngoài da, thêm khoảng hơn một tháng nữa là sẽ khỏi. Mùa hè dễ ra mồ hôi, nhớ cẩn thận một chút.”
“Đa tạ tiểu thư.” - Bàng Mạn cung kính nhận lấy.
Lại nghe Hoa Mộ Thanh nói: “Đúng rồi, ta nhớ trước đây Tống Hoàng Hậu từng nhắc đến, trong Ám Phượng đội có một người hình như là kỹ nữ thanh lâu trong kinh thành... ngươi… thôi vậy.”
Dù gì Bàng Mạn cũng là tiểu thư danh môn chính tộc, sao có thể dễ dàng lui tới nơi đó?
Không ngờ Bàng Mạn lập tức nói: “Tiểu thư muốn tìm người này sao? Thuộc hạ sẽ đi tìm giúp người!”
Hoa Mộ Thanh vẫn còn hơi do dự.
Bàng Mạn đã đứng bật dậy, có phần vội vàng: “Tiểu thư, từ sau khi Tống Hoàng Hậu qua đời, thuộc hạ đã tìm đủ mọi cách để báo thù nhưng đều vô vọng, như ruồi mất đầu, vừa tức giận vừa bất lực. Nay may mắn gặp được tiểu thư, lại có cơ hội để Ám Phượng tái khởi, thuộc hạ thực lòng muốn góp chút sức lực nhỏ bé cho người.”
Nàng ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tiểu thư hiện tại dung mạo quá nổi bật, đi đến đâu cũng dễ bị nhận ra. Vẫn là thuộc hạ hành động thuận tiện hơn. Thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra người Ám Phượng kia.”
Thực ra nàng không biết Tố Cẩm giỏi nhất là dịch dung, chỉ biết cung nữ từng hầu hạ bên cạnh Tống Hoàng Hậu này có tài may vá, thêu thùa cực kỳ tinh xảo, được xưng là đệ nhất thiên hạ!
Hoa Mộ Thanh nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Cũng được, vậy ngươi nhất định phải cẩn thận. À, ta không nhớ rõ nàng ta ở kỹ viện nào, nhưng chắc không phải mấy nơi hạ lưu đâu. Ừm… dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi lệ.”
Nói ra thì, tuy từng người trong Ám Phượng đội đều đã gặp mặt Tống Hoàng Hậu riêng lẻ, kể cả Hoa Mộ Thanh cũng từng gặp, nhưng về thân phận cụ thể hay xuất thân của họ thì Tống Hoàng Hậu chưa bao giờ chủ động hỏi, cũng chưa từng cho người điều tra.
Một là vì lòng tin. Hai là… nàng không muốn khiến các thành viên Ám Phượng vì bị nàng biết rõ thân phận mà hành sự bất tiện.