Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 145

 
Hôm ấy.

Giữa tiết trời hè oi ả, kinh thành lại bất ngờ đổ một trận mưa rả rích.

Đỗ Thiếu Lăng vẫn như thường lệ, mặc thường phục, lặng lẽ rời cung cùng Phúc Toàn, ngồi lên một cỗ xe nhẹ nhàng, đi thẳng tới Mộng Tiên Lâu.

Chỉ vì Thái sư vô tình buột miệng nói một câu rằng, người trưởng tử của ông ta – Bàng Thái, trước khi gặp chuyện khiến đôi chân tàn phế, dường như từng lui tới Mộng Tiên Lâu.

Đỗ Thiếu Lăng vốn luôn âm thầm tìm kiếm ‘Tứ Phương Chiến’, quyển binh thư do Chiến Thần để lại.

Vốn dĩ hôm nay hắn định đến một nơi khác để truy tìm manh mối, nhưng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Thái sư và một vị đại thần, khiến hắn thay đổi kế hoạch.



Trong xe, Phúc Toàn cung kính hầu trà, hạ giọng nói bằng chất giọng khàn the thé: “Mộng Tiên Lâu được mệnh danh là kỹ viện đệ nhất kinh thành, nô tài đã cho người điều tra, năm xưa đúng là có một thời gian Bàng Thái thường lui tới đó, chuyên gọi một kỹ nữ tên là Dao Cơ hầu hạ. Lần này gia cứ để nàng ta hầu là được.”

Đỗ Thiếu Lăng khẽ nhếch môi cười: “Dao Cơ? Tiên nữ Dao Trì? Một kỹ viện cũng dám lấy danh hiệu trên chốn Linh Tiêu? Hừ.”

Nói xong, hắn một hơi uống cạn chén trà thơm trong tay.
__

Bên kia.

Hoa Mộ Thanh cũng thảnh thơi từ cổng chính Hoa phủ bước ra. Sau lưng, Hoa Phong vẫn đứng trước cửa, sắc mặt u ám, cất giọng dặn: “Nhớ phải mời Lưu thần y ở Nhất Phẩm Lư về khám bệnh cho phu nhân!”

Chỉ là đang diễn trò mà thôi!

Hôm qua, sau khi hay tin Hoa Lương Tài vào cung, Hoa Phong lập tức sai người đuổi theo, nhưng không kịp nữa rồi.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, mọi âm mưu tính toán của mình e rằng đã bị Hoa Tưởng Dung phát hiện rồi.

Cảm xúc trong lòng vừa giận dữ vừa bực bội, hận không thể lập tức bóp ch-ết Trữ Thu Liên!

Nhưng đúng lúc đó, Hoa Tưởng Dung lại bất ngờ xuất hiện, đưa ra một kế, chỉ cần Trữ Thu Liên còn sống yên lành, thì nàng ta sẽ không làm gì được ông ta.



Hoa Phong lập tức tỉnh ngộ.

Đúng vậy! Dù sao Trữ Thu Liên giờ vẫn là người của Hoa phủ, Hoa Tưởng Dung cho dù có là Quý phi được sủng ái đến đâu, cũng không thể khiến nhà mẹ đẻ của mẫu thân mình rơi vào cảnh suy vong, không chốn nương tựa, đúng không? Huống hồ còn có Hoa Lương Tài và Hoa Nguyệt Vân chưa xuất giá nữa!

Thế là ông lập tức cùng Hoa Mộ Thanh thương lượng.

Ít nhất cũng phải khiến bên ngoài tin rằng ông đang dốc toàn lực, thật lòng cứu Trữ Thu Liên, để Hoa Tưởng Dung không sinh nghi.

Sau đó sẽ nghĩ cách khống chế Hoa Lương Tài và Hoa Nguyệt Vân, rồi âm thầm gi-ết ch-ết Trữ Thu Liên một cách êm thấm.

Bởi vì ông ta, Hoa Phong, tuyệt đối không thể dung thứ một nữ nhân độc ác dám ra tay đầu độc mẫu thân mình!

Huống hồ, Trữ Thu Liên giờ đây đã hoàn toàn không còn chút giá trị lợi dụng nào với ông ta nữa.

Hiện tại, Hoa Phong đang nóng lòng muốn bám vào phủ Khai Quốc Hầu, tất nhiên phải sớm dẹp bỏ chướng ngại vật mang tên Trữ Thu Liên.

Càng trong tình thế như vậy, bề ngoài càng phải giữ vẻ không chê vào đâu được.

Thế nên mới có màn kịch trước cổng phủ hôm nay.

Hoa Mộ Thanh dịu dàng cung kính đáp lời: “Vâng, phụ thân, nữ nhi nhất định sẽ đích thân mời được Lưu thần y.”

Giọng nói của nàng trong trẻo như suối chảy giữa khe núi, vang lên khiến bao người qua đường phải ngoái đầu nhìn.

Và chỉ một cái nhìn ấy thôi, khiến người ta tưởng như tiên nữ giáng trần! Thế gian sao lại có mỹ nhân tuyệt sắc đến thế?



Trên áo tay rộng của nàng là họa tiết “viễn đới lăng vân” (mây xanh lượn xa). Áo mỏng bên ngoài được dệt bằng tơ bạc tối màu, điểm xuyết bằng đá long nhãn nhỏ tròn và ngọc lưu ly.

Những viên châu nhỏ sáng rực như ánh sao lấp lánh, dù trời đang mưa vẫn toát ra vẻ lộng lẫy tựa ánh hoàng hôn, phảng phất khí chất hoa lệ mà cao quý.

Tay nàng quấn một dải lụa mỏng màu bích hồ, dài đến cả trượng, được cố định bằng chiếc trâm ngọc khảm vàng.

Cả bộ y phục khẽ lay động theo làn mưa gió, thật giống như một tiên tử đang nhẹ nhàng phiêu du giữa trần gian, tà váy lướt nhẹ, hư ảo như mộng.

Đặc biệt là khi lớp mộng ảo ấy dần lan tỏa, nàng hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ đẹp tuyệt trần như đóa sen hạ vừa hé nở, càng khiến bao người nhìn đến ngây dại.

Trần thế, sao lại có dung nhan kinh diễm đến mức này?

Chỉ đến khi nàng bước lên xe ngựa, xe từ từ lăn bánh rời đi, những người bị sắc đẹp của nàng làm cho hồn xiêu phách lạc mới dần tỉnh lại, rồi bắt đầu xôn xao bàn tán.

Hoa Phong đứng đó, hài lòng gật đầu, liếc nhìn theo hướng Hoa Mộ Thanh rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán, sau đó xoay người trở vào phủ.
__

Bên trong xe ngựa.

Xuân Hà mỉm cười nói với Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, hôm nay người thật sự đẹp đến mê hồn.”

Hoa Mộ Thanh không đáp, chỉ khẽ vuốt lại tay áo, lạnh nhạt hỏi: “Vương Phong bên đó có động tĩnh gì không?”

Xuân Hà tỏ vẻ khinh thường: “Còn phải nói sao! Nghe nói hôm nay tiểu thư ra ngoài, hắn đã đến Nhất Phẩm Lư từ sáng sớm để canh sẵn rồi.”

“Lần này hắn lại chuẩn bị cho ta thứ thuốc gì đây?” – Giọng nàng thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.

Xuân Hà bật cười: “Lần này là thuốc mê đó.”

Hoa Mộ Thanh lắc đầu, thản nhiên nói: “Đồ ngu, đúng là loại chó hoang ngửi thấy mùi là nhào tới.”

Xuân Hà thấy trong ánh mắt của Hoa Mộ Thanh dường như ẩn giấu một thứ gì đó lạnh lẽo, một thứ khiến người ta rùng mình, sự trong suốt đáng sợ đang bị nàng cố gắng đè nén.

Nàng thu lại nụ cười, cẩn thận nhìn Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, người cố ý khiến lão gia sai người đến Nhất Phẩm Lư sao? Nhưng tại sao lại còn để Vương Phong cố tình chờ sẵn ở đó? Người định làm gì vậy?”

Trong từng bước kế hoạch và mưu tính này, chỉ cần một mắt xích lỡ nhịp, Hoa Mộ Thanh hôm nay đã không thể đường hoàng bước ra từ đại môn của Hoa phủ.

Xuân Hà thầm nghĩ, Hoa Mộ Thanh rõ ràng là cố ý bước ra từ cổng chính để người ngoài thấy được.

Còn vì sao?

Nàng vẫn chưa hiểu rõ.

Vừa dứt lời, Hoa Mộ Thanh đột nhiên liếc nhìn nàng một cái.



Xuân Hà lập tức cúi đầu: “Nô tỳ đáng ch-ết.”

Nhưng Hoa Mộ Thanh lại thu hồi ánh nhìn, bình thản nói: “Ta chuẩn bị đi quyến rũ Đỗ Thiếu Lăng.”

“Hả…?” – Xuân Hà sững người.

Chỉ nghe thấy Hoa Mộ Thanh nhìn ra phong cảnh kinh thành thấp thoáng bên ngoài qua khe rèm xe ngựa, giọng không mang chút cảm xúc: “Cố ý đến Nhất Phẩm Lư, để Vương Phong bắt ta. Hắn từ lâu đã muốn ra tay với ta, chắc chắn sẽ đưa ta đến một nơi như Tiêu Hồn Quật. Mà nơi gần Nhất Phẩm Lư nhất, chính là Mộng Tiên Lâu. Hôm nay, Đỗ Thiếu Lăng sẽ đến Mộng Tiên Lâu.”

“Hả…?”

Xuân Hà không phải kẻ ngốc, nhưng lần này hoàn toàn bị kế liên hoàn của Hoa Mộ Thanh làm cho khi-ếp sợ.

Nàng đứng ngây người một lúc, rồi đột nhiên nhớ đến kế hoạch trước đó của Mộ Dung Trần: “Tiểu thư… là định nhập cung sao?”

Lần này, Hoa Mộ Thanh bất ngờ nở một nụ cười tuyệt mỹ nhưng sâu kín.

Nụ cười ấy, giống như một đóa mạn đà la nở rộ bất ngờ bên bờ Vong Xuyên, trong làn sương âm u quỷ dị của cõi U Minh, quyến rũ đến mê hoặc nhưng cũng rợn người đến lạnh sống lưng.

Một luồng khí lạnh bất chợt lan từ chân Xuân Hà lên tới đỉnh đầu, khiến nàng không kiềm được mà rùng mình.

Nàng nhìn cô nương đang cười một cách tuyệt đẹp trước mặt, nụ cười ấy lại giống như nanh vuốt của ma quỷ vừa hé lộ, khiến nàng như đang nhìn một người xa lạ.



Một lúc lâu sau, sắc mặt Xuân Hà trắng bệch, nàng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
__

Nhất Phẩm Lư.

Hoa Mộ Thanh đang mỉm cười dịu dàng đứng trước mặt Lưu thần y, nhẹ giọng nói:“Lưu thần y, ngài cũng biết, phụ thân ta…”

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên từ cửa sổ.

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch môi cười, còn Lưu thần y thì hoảng hốt giật mình.

Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tên sai vặt thân hình cao lớn nhanh chóng trèo qua cửa sổ vào trong.

Dẫn đầu là một công tử mập lùn, mặt đầy sẹo rỗ, dung mạo xấu xí, nhưng ăn vận lại vô cùng hoa lệ.

Hắn gấp gáp hét lớn vào trong: “Nhanh! Nhanh lên!” 

 
Bình Luận (0)
Comment