Hoa Mộ Thanh biết, Tiên Điệp luôn là người thuần khiết nhất trong đội Ám Phượng.
Cũng vì vậy mà giành được sự tin tưởng của nàng là điều dễ dàng nhất.
Thế nhưng, Tiên Điệp cũng là người thẳng thắn nhất trong đội.
Những lời nàng đã nói ra, nhất định sẽ làm được. Nếu nàng thực sự có ý xấu, thì không chỉ là chuyện sống còn, e rằng đối phương sẽ phải sống không bằng ch-ết.
Dù Tiên Điệp đơn thuần, nhưng thủ đoạn trừng trị người khác thì trong cả đội Ám Phượng không ai sánh bằng.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ tay nàng, dịu giọng nói: “Ngươi cũng nói rồi, chúng ta là tỷ muội, sao ta lại hại người thân của mình chứ?”
Dao Cơ động lòng, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy ngươi định tập hợp toàn bộ người trong đội Ám Phượng sao? Tổng cộng bao nhiêu người, e rằng chỉ có Tống Hoàng Hậu là biết rõ. Nếu muốn tập hợp tất cả, e là còn khó hơn lên trời.”
Nhưng Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Không cần nhiều như vậy, tính cả ta, chỉ cần từ số Một đến số Mười Hai là đủ rồi.”
Sắc mặt Dao Cơ trở nên nghiêm túc, gật đầu sau một hồi trầm mặc: “Phải rồi, mười hai người chúng ta, mới là tâm phúc thực sự của Tống Hoàng Hậu. Nếu muốn báo thù cho người, mười hai người cũng đã quá đủ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, kéo tay nàng cùng ngồi xuống: “Đúng vậy, giờ ta đã tìm được Mộng Điệp, muội, còn có Oanh Điệp. Những người khác, ta cũng từng nghe Tống Hoàng Hậu nhắc tới, từ từ rồi sẽ tìm được thôi. Chỉ là…”
Dao Cơ nhìn nàng, ánh mắt thoáng lộ vẻ đã hiểu: “Huyết Hoàng, ngươi đang lo lắng về Số một - Thanh Phượng và Số mười hai - Thiên Phượng đúng không? Năm xưa chỉ có ba nhân ngưc ngươi lấy danh hiệu ‘Phượng’. Sau đó ngươi đột nhiên mất tích, còn Thanh Phượng và Thiên Phượng cũng… bặt vô âm tín. Ngươi có biết năm xưa Tống Hoàng Hậu phái họ đi làm nhiệm vụ gì không?”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu – nhưng trong lòng, nàng thật ra biết rõ.
Số Bốn – Huyết Hoàng, là người được nàng chọn để bồi dưỡng thành thế thân, nhưng cuối cùng lại nảy sinh ý phản bội, khiến nàng đành phải tự tay gi-ết ch-ết.
Còn Số một – Thanh Phượng, là người đầu tiên trong đội Ám Phượng.
Hơn nữa… không phải nữ tử, mà là… một nam nhân.
Năm xưa chính Thanh Phượng là người đề xuất thành lập đội Ám Phượng và cũng là người giúp nàng tập hợp các thành viên.
Người nam nhân ấy, mỗi lần gặp nàng đều dùng khuôn mặt thật, nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là một chiếc mặt nạ da người tinh xảo.
Hắn luôn tỏ vẻ ung dung thản nhiên, đôi khi lại thâm sâu khó lường, lúc khác thì cuồng nộ thất thường, tà khí rợn người.
Từ giọng nói, cách hành xử, từng cử chỉ, dáng điệu lơ đãng… tất cả đều in đậm bóng dáng của một người mà hiện nay nàng vô cùng quen thuộc – Mộ Dung Trần.
Nhưng nàng biết, Thanh Phượng tuyệt đối không thể là Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần cũng tuyệt đối không thể biết đến sự tồn tại của đội Ám Phượng.
Thế nhưng tại sao… càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấy Thanh Phượng và Mộ Dung Trần có quá nhiều điểm giống nhau?
Có lẽ, đó cũng là một trong những lý do khiến năm xưa nàng bồi dưỡng Huyết Hoàng làm thế thân cho mình chăng?
Hoa Mộ Thanh vô thức cắn nhẹ môi.
Dao Cơ nhìn thấy hành động ấy của nàng, trên mặt hiện lên ý cười, lại mang theo chút hoài niệm, ngẩn ngơ ngắm nhìn Hoa Mộ Thanh rồi khẽ cảm thán: “Huyết Hoàng, ngươi thật rất giống Tống Hoàng Hậu…”
Hoa Mộ Thanh giật mình, lập tức hoàn hồn, vội vàng nở một nụ cười mềm mại dịu dàng, một nụ cười mà nàng chưa từng thể hiện trước đây, rồi nói: “Sau này đừng gọi ta là Huyết Hoàng trước mặt người khác nữa.”
Dao Cơ lập tức trợn mắt: “Ta đâu có ngốc. Gọi ngươi là Hoa Nhị tiểu thư, được chưa?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, lại nói tiếp: “Chuyện của Thanh Phượng tạm gác lại đã. Chỉ là Thiên Phượng… đứa nhỏ ấy, giờ chắc vẫn còn ở trong kinh thành.”
Thiên Phượng, người nhỏ nhất trong đội Ám Phượng, cũng là người duy nhất trong đội mà Hoa Mộ Thanh biết rõ thân phận.
Dao Cơ vội hỏi: “Ngươi biết hắn ở đâu không? Có cần ta tìm giúp không?”
Trong đội Ám Phượng, ngoại trừ Thanh Phượng và bản thân nàng, thì không còn ai từng gặp Thiên Phượng cả.
Huống chi là biết được thân phận và giới tính thực sự của người ấy.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lắc đầu: “Ngươi không tìm được đâu.”
Dao Cơ bĩu môi tỏ ý không hài lòng, vẻ mặt vốn xinh đẹp như hoa nay lại mang theo sự khoa trương đầy biểu cảm: “Trên đời này còn có nơi nào mà ta không tới được sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhưng ánh mắt lại dõi về phía ngoài cửa sổ, nơi không thể nhìn thấy nhẹ giọng nói: “Hắn… ở trong hoàng cung.”
Dao Cơ kinh ngạc há hốc miệng.
…
Một canh giờ sau.
Dao Cơ đích thân tiễn Hoa Mộ Thanh ra khỏi cổng sau của Mộng Tiên Lâu.
“Này… Nhớ mau dẫn… Nhị tỷ của ngươi đến thăm ta đấy nhé.” – Nàng không quên dặn dò.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, phất tay như một công tử phong lưu, đưa tay vuốt nhẹ gò má Dao Cơ, giọng trêu ghẹo: “Được, ta sẽ quay lại. Ngươi phải ngoan đấy nhé.”
Đây cũng là một lời cảnh báo, bảo Dao Cơ đừng gây chuyện.
Dù sao thì tối nay, “cô nàng ngự-c to mà não nhỏ” này cũng đã biết quá nhiều.
Dao Cơ bĩu môi, mặt khẽ ửng hồng, đập tay nàng một cái rồi xoay người bỏ đi.
Đúng lúc có một vị khách chơi hoa từ nhà xí bước ra, nhìn thấy cảnh ấy liền cười he he lao tới.
Dao Cơ trừng mắt, ngay lập tức có người tiến đến kéo vị khách kia ra.
Hoa Mộ Thanh đứng ở cửa sau, nhìn Dao Cơ bị tên khách làng chơi kia kéo kéo lôi lôi, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng cầm chiếc quạt xương xanh trong tay, khẽ phẩy nhẹ một cái về phía lão d* x*m kia.
“Ái da!”
Không biết thứ gì đ-ánh trúng bắp chân của tên khách làng chơi, hắn lập tức đau đến mức mặt mũi méo xệch, rồi quỳ sụp xuống trước Dao Cơ!
Dao Cơ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cổng hậu viện, đúng lúc bắt gặp tà áo dài màu trắng nguyệt sắc nhẹ nhàng lướt qua.
Ánh mắt nàng thoáng hiện nụ cười.
Gương mặt vốn nhẫn nhịn liền biến mất, nàng khoa trương làm ra vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng kêu lên: “Ôi trời, vị quan nhân đây làm gì thế? Sao lại hành lễ long trọng đến vậy…”
Vừa nói vừa giả vờ lảo đảo, va nhẹ vào tiểu nha hoàn đứng bên cạnh.
Nha hoàn cũng loạng choạng, vô tình giẫm ngay lên bắp chân vừa bị đ-ánh của tên kia.
“Á A A!!!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bi thương đến tột độ.
Trong khi đó, Hoa Mộ Thanh một mình bước đi trong con hẻm tối không đèn phía sau, khẽ bật cười thành tiếng.
Khác hẳn với cảnh sắc huyên náo rực rỡ ở cửa chính nơi phố phường đông đúc, con hẻm vắng lặng này lại tĩnh mịch như tờ, ánh trăng lạnh lẽo phủ khắp.
Bước đi một mình giữa đêm, nàng có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình vang lên trên mặt đất.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích! Mau giao hết bạc ra đây!”
Bỗng một tiếng quát trầm thấp vang lên, đến mức Hoa Mộ Thanh suýt tưởng mình nghe nhầm.
Nàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy hai tên đại hán mặc áo vải thô, một kẻ cầm đao trong tay, đang lao tới từ phía sau, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.
Không ngờ giữa kinh thành lại có thể gặp cư-ớp à?
Hoa Mộ Thanh bật cười, chỉ tay vào mình: “Các ngươi… gọi ta?”
Hai tên kia rõ ràng cũng chưa từng thấy ai gặp cư-ớp mà còn điềm nhiên như thế, đều sững sờ.
Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt lập tức gầm lên: “Chính là ngươi! Biết điều thì mau giao bạc ra! Không thì ché-m ch-ết tại chỗ!”
Nói xong còn cố tình vung đao thị uy, tên phía sau cũng làm theo một cách vụng về.
Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, thật là mới mẻ quá! Bao nhiêu năm rồi chứ!
Lần gần nhất nàng bị chặn cư-ớp, là kiếp trước, khi theo quân ra trận, trên đường đi cầu viện cho đại quân trong lúc trời mưa lớn, thì bị hơn chục tên sơn tặc chặn đường.
Nhưng khi ấy có Mộ Dung Trần đi cùng, hắn tiện tay đã xử lý gọn gàng.
Còn lần này…
Ừm, xem ra… phải tự mình ra tay rồi.
Nhưng đêm nay tâm trạng nàng lại khá tốt, lại mượn lớp mặt nạ giả này, nghĩ bụng dù sao cũng chẳng ai nhận ra mình, thế là sinh ra chút tâm tư muốn đùa giỡn.
Nàng giơ tay phẩy nhẹ, “soạt” một tiếng, chiếc quạt xương xanh trong tay lập tức bung ra.
Mặt quạt bằng ngọc bích, dưới ánh trăng phản chiếu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy như châu báu tuyệt thế.
Nhìn là biết vô giá!
Hai tên cư-ớp trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm không chớp!
Lập tức hét lớn: “Tiểu tử kia! Giao cái đó ra đây! Nhanh lên!”
Hoa Mộ Thanh cố tình phe phẩy quạt, lắc đầu: “Không được đâu! Đây là bảo bối của ta đấy, đưa cho các ngươi rồi thì ta sống làm sao nổi?”
Quả là thế thật, thứ này do Mộ Dung Trần tặng nàng, nàng có đùa giỡn làm hỏng thì không sao, nhưng nếu thật sự bị cư-ớp mất, với cái tính thù dai của hắn, e là sẽ lột da nàng ra mất!
Tên cư-ớp nghe thấy là “bảo bối”, lập tức không chờ đợi nữa.
Hắn lao tới giật lấy, tay còn vung đao bổ xuống: “Bảo giao thì giao! Mẹ kiếp, bảo bối gì mà quan trọng hơn cái mạng chó của ngươi chứ!”
Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, bật cười khẽ: “Quả là quan trọng hơn cả mạng sống đấy… đây là tín vật định tình của ta mà.”
Lời còn chưa dứt…
Hai tên cầm đao lao đến đột ngột đứng khựng tại chỗ.
Hoa Mộ Thanh sững người, nghiêng đầu nhìn đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy hai thanh đao trong tay bọn chúng “keng keng” rơi xuống đất.
Sau đó cả hai cùng lúc ngửa ra sau, ngã vật xuống đất không một tiếng động.
Nàng hoảng hốt giật mình.
Nhìn quanh một lượt, chẳng thấy bóng người nào.
Đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp quen thuộc, tựa như ma quỷ lướt qua.
Tim nàng thoáng rúng động.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy trên gác nhỏ dưới ánh trăng, cửa sổ hé mở, Mộ Dung Trần chống cằm bằng một tay, lười biếng dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn nàng.
Lập tức, mí mắt nàng co giật, câu nói vừa rồi "tín vật định tình" chẳng phải đã bị tên này nghe thấy rồi sao?
Nàng vội cúi đầu, giả bộ không quen biết hắn, định quay lưng bỏ đi.
Nào ngờ giọng hắn lạnh nhạt vang lên trên đầu: “Lên đây.”
Bước chân nàng lập tức khựng lại.
Một cánh cửa nhỏ cách đó vài bước đột nhiên mở ra.
Quỷ Nhị cùng một nam tử Mộ Thanh y đứng ở cửa, mỉm cười: “Hoa Nhị tiểu thư, mời.”
Lời mời này, lại là mời nàng bước vào nơi ngang hàng với Mộng Tiên Lâu, được mệnh danh là số một kinh thành, kỹ viện dành cho nam nhân!
Hoa Mộ Thanh nhìn hàng dài nam tử tuấn mỹ trước mặt, cảm giác không chỉ mí mắt nàng co giật liên tục, mà nét mặt cũng sắp vặn vẹo vì kinh hoàng rồi.
Nàng quay đầu liếc nhìn Mộ Dung Trần đang ngồi bên cạnh, bộ dạng thản nhiên như không có chuyện gì, để mặc hai tiểu mỹ nam vai diễn khác nhau hầu rư-ợu.
Biểu cảm kia rõ ràng như nói thẳng vào mặt hắn, không ngờ đấy, ngươi lại có... sở thích này!
“Vị quan gia này, chắc là lần đầu đến Thanh Liên Lầu, để tiểu nhân hầu rư-ợu cho ngài nhé?”
Một thiếu niên xinh đẹp, gương mặt thanh khiết như đóa sen mới rửa trong nước trong, nhẹ nhàng đến gần Hoa Mộ Thanh.
Nàng hoảng đến tê cả da đầu, vội vàng né sang bên: “Không cần, không cần, ta không cần hầu hạ!”
Giọng nói vẫn vì ảnh hưởng của thuốc mà khàn khàn, ngọt ngào, có chút biến âm.
Nàng mặc bộ trường sam trắng như ánh trăng, phong độ nho nhã, dung mạo nổi bật, khí chất hơn người, khiến mấy tiểu quan xung quanh lập tức cười mỉm vây quanh.
Trong đầu Hoa Mộ Thanh giờ khắc này chỉ muốn nổ tung hoàn toàn!
Nàng vội vàng quay sang cầu cứu Mộ Dung Trần: “Điện hạ!”
Bên kia, Mộ Dung Trần từ nãy đến giờ vẫn vờ như không thấy nàng, một tay nâng chén rư-ợu, bỗng khẽ cong môi cười, lười nhác liếc xéo sang Quỷ Nhị một cái.