Ngay cả khi nhìn thấy Hoa Mộ Thanh bị hai ma ma khiêng ra khỏi cửa, Phúc Duyên cũng không còn chút sợ hãi hay áy náy cuối cùng nào.
Nàng ta chỉ vui vẻ hớn hở nói thêm một câu: “Vậy đa tạ Tiểu Hầu gia. Ngài yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.”
Nghe vậy, trong mắt Tư Không Lưu lóe lên một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã lại nở nụ cười ôn hòa như gió xuân.
Hắn xoay người, vội vàng rảo bước theo sau hai ma ma.
Phúc Duyên đóng cánh cửa nhỏ lại, trong lòng tràn đầy vui sướng mà quay người bước vào viện.
Vừa về đến sân trong, liền thấy Xuân Hà và Tố Cẩm đang đứng dưới hành lang ngoài.
Tố Cẩm trên tay đang cầm bình rư-ợu mà Hoa Mộ Thanh vừa uống.
Phúc Thiện và Phúc Tường đứng bên cạnh trông đầy hoảng sợ nhìn về phía nàng ta.
Phúc Duyên trong lòng run lên, nhưng vẫn cố nở nụ cười, tiến lên nghênh đón: “Các tỷ tỷ đã về rồi à? Vừa rồi tiểu thư nói muốn uống rư-ợu, nô tỳ đã tự ý chuẩn bị một ít.”
Xuân Hà không biểu cảm nhìn nàng ta: “Vậy tiểu thư hiện đang ở đâu?”
Đây là câu hỏi cuối cùng mà Hoa Mộ Thanh giao cho, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho Phúc Duyên.
Phúc Duyên khựng lại một chút, rồi cười gượng nói: “Chuyện này… Vừa rồi phu nhân sai người tới gọi, tiểu thư đã đi theo rồi. Nếu tỷ tỷ muốn biết tiểu thư ở đâu thì chắc chỉ có thể đến chỗ phu nhân mà hỏi…”
“Bốp!”
Tố Cẩm bất ngờ tiến lên, lạnh lùng tát mạnh một cái vào mặt Phúc Duyên.
Phúc Duyên bị đ-ánh lảo đảo, hoảng hốt đưa tay che mặt, quay đầu lại: “Tỷ làm gì mà đ-ánh…”
“Bốp!”
Tố Cẩm lập tức giáng thêm một cái tát nữa, mạnh đến nỗi khiến miệng của Phúc Duyên bật má-u.
Phúc Duyên bị đ-ánh cho choáng váng, không thể ngờ cô nương trông có vẻ yếu mềm như Tố Cẩm lại có sức mạnh khủng khi-ếp như vậy.
Nàng ta lập tức nổi giận, trừng mắt hét lên: “Ả tiện nhân thối tha, ngươi dựa vào cái gì mà đ-ánh ta! Ta sẽ đi mách…”
“Lôi ra ngoài.”
Xuân Hà đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Trong viện vốn tưởng như không có ai, vậy mà ngay lập tức xuất hiện mấy nha hoàn thân thủ nhanh nhẹn, vóc dáng cao lớn.
Những nha hoàn ấy bước tới, không cho Phúc Duyên kịp phản ứng, lập tức bịt miệng nàng ta lại.
Một người dẫn đầu quay sang nhìn Xuân Hà.
Ánh mắt Xuân Hà lạnh như băng, nhìn Phúc Duyên đang bị đè xuống đất, cuối cùng đã nhận ra sợ hãi, vùng vẫy điên cuồng.
Giọng nàng ta lạnh như đá vụn: “Quăng xuống hồ sau vườn.”
Ý là sẽ dìm ch-ết Phúc Duyên sống ngay tại chỗ!
Đám nha hoàn ấy không nói thêm lời nào, trực tiếp khiêng Phúc Duyên đi, hành động quyết liệt, không hề chậm trễ.
Phúc Thiện và Phúc Tường bên cạnh sợ đến mặt trắng bệch như tuyết, toàn thân run lẩy bẩy như cối xay.
Tố Cẩm rửa sạch và đặt ngay ngắn chén rư-ợu xuống, liếc mắt nhìn hai nha hoàn, rồi nói: “Đây chính là kết cục của kẻ phản bội tiểu thư, các ngươi hiểu chưa?”
Phúc Thiện và Phúc Tường ra sức gật đầu lia lịa.
Xuân Hà liếc nhìn Tố Cẩm, sau đó quay người, nói với Phúc Tử vẫn đang đứng canh ở cổng viện: “Bên kia sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
“Ừ.”
Từ chỗ Phúc Tử đứng, vừa khéo có thể nhìn thấy cảnh Phúc Duyên bị lôi đi.
Thế nhưng nàng chỉ yên lặng quay mặt đi, rồi nói: “Tứ tiểu thư đã nghe được tin, đang trên đường đến An Lan Viên.”
Ở một nơi khác.
Trữ Thu Liên đang ở Kim Tú Đường, nghe người hầu bẩm báo thì hài lòng mỉm cười.
Bà ta vừa cười vừa quay sang Hoa Lương Tài bên cạnh nói: “Tư Không Lưu đã ra tay thành công rồi. Được rồi, giờ mẫu thân dẫn con đi gặp các vị thúc bá. Hôm nay là dịp tốt, cũng đến lúc phụ thân con nên tỏ rõ lập trường: sau này cơ nghiệp Hoa phủ rốt cuộc sẽ giao cho ai kế thừa.”
Hoa Lương Tài cười đến nỗi mắt híp lại, tỏ vẻ đắc ý và tự hào: “Mẫu thân, quả nhiên vẫn là kế sách của đại tỷ lợi hại nhất!”
Trữ Thu Liên cũng mỉm cười, chỉnh lại trang phục đầu tóc trước gương, hài lòng gật đầu: “Đại tỷ con vốn thông minh. Nếu không thì trong chốn hậu cung ă-n thị-t người kia, làm sao có thể yên vị ở ngôi Quý phi bao năm nay?”
Hoa Lương Tài gật đầu lia lịa, nhưng rồi lại tặc lưỡi: “Chỉ tiếc là thiếu một chút nữa thôi… Với tài trí của tỷ ấy, ngôi vị Hoàng Hậu có gì mà phải lo!”
“Không được ăn nói bừa bãi!”
Trữ Thu Liên lập tức quát khẽ: “Hôm nay là ngày gì, con không sợ tai vách mạch rừng sao!”
Hoa Lương Tài vội im lặng, nhìn ra ngoài một cái, lại cười nói: “Mẫu thân lo xa quá rồi.”
Trữ Thu Liên không buồn để ý đến lời con, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đi nhanh lên, nha đầu Hoa Mộ Thanh ấy, quyến rũ lẳng lơ lắm. Chỉ sợ kéo dài thời gian sẽ xảy ra biến cố.”
Hoa Lương Tài khịt mũi cười nhạt: “Mẫu thân lo lắng quá rồi. Kế hoạch hôm nay là do đại tỷ đích thân sắp đặt, cho dù Hoa Mộ Thanh có ba đầu sáu tay thì cũng không thoát nổi đâu!”
Trữ Thu Liên vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, không rõ vì sao cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bà ta vội vàng dẫn Hoa Lương Tài đến khu tiệc rư-ợu ở thiên sảnh phía sau.
__
Trong thiên sảnh.
Hoa Phong đang cẩn thận rót rư-ợu cho Mộ Dung Trần.
Từ khi vị Cửu Thiên Tuế gia có tính khí thất thường này xuất hiện, không khí trong buổi tiệc cũng không còn thoải mái như trước nữa.
Có vài người thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng nữa, chỉ dám nhìn sắc mặt của Mộ Dung Trần, cười gượng phụ họa theo.
Một bữa tiệc rư-ợu đang yên đang lành, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo như băng tuyết, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có một mình Mộ Dung Trần là tự tại, lấy sự khó xử của người khác làm trò vui, vừa uống rư-ợu vừa trò chuyện, thản nhiên thoải mái.
Cho đến khi Trữ Thu Liên dẫn Hoa Lương Tài xuất hiện.
“Các vị đại nhân, thật thất lễ khi làm phiền trong lúc uống rư-ợu. Đây là trưởng tử của bổn phủ, sang xuân năm sau sẽ tham gia khoa cử. Hôm nay nghe nói các vị đại nhân quang lâm tệ phủ, đứa trẻ nhất quyết đòi đến bái kiến, mong được các vị đại nhân lượng thứ.”
Những lời Trữ Thu Liên nói ra rất đúng mực, không có chỗ nào để bắt bẻ.
Các vị đại nhân cũng chẳng vì sự lễ phép hơi thái quá của một đứa nhỏ mà thấy khó chịu, trái lại còn cười xòa đáp lại, thi nhau khen ngợi Hoa Phong có được một đứa nhi tử tốt.
Hoa Phong cũng nở nụ cười, những bất mãn trước đó về chuyện dơ bẩn của Hoa Lương Tài cũng tan đi phần nào.
Chỉ là đúng lúc ấy, Mộ Dung Trần đang uống rư-ợu lại bỗng cười nhạt nói một câu: “Ta tưởng Hoa đại nhân ch-ết rồi chứ?”
Cả sảnh im bặt.
Không khí vốn vừa ấm lên đôi chút lại lập tức trở nên giá lạnh như băng.
Sắc mặt Hoa Phong trở nên khó coi, Mộ Dung Trần vậy mà dám nói thẳng trước mặt mọi người như thế, chẳng khác gì rủa ông ta ch-ết.
Nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể gượng cười nói: “Cửu Thiên Tuế gia nói vậy... là có ý gì đây?”
Mộ Dung Trần không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang Đỗ Thiếu Khánh, kẻ vẫn nãy giờ rụt cổ như chim cút ngồi bên cạnh.
Thịt trên mặt Đỗ Thiếu Khánh khẽ run lên, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, vội vàng tránh ánh nhìn của Mộ Dung Trần, nhưng miệng lại mang vẻ cợt nhả đầy khiêu khích: “Hoa đại nhân, thì ra Hoa phủ giờ đến lượt nữ nhân làm chủ rồi sao? Ngài không phải đã ch-ết rồi đấy chứ? Đến mức trưởng tử mình cũng phải nhờ phu nhân dẫn dắt giới thiệu. Sao? Cả Hoa phủ lại để một nữ nhân tùy tiện ra mặt, chen vào bàn rư-ợu của nam nhân, lấy lòng nịnh hót thế à?”
Lời nói này thật chẳng kiêng nể chút nào, với một vị Vương gia mà nói, đúng là hết sức thô lỗ và vô lễ.
Nhưng khổ nỗi, người đó lại là Đỗ Thiếu Khánh!
Ai cũng biết hắn là Vương gia ăn chơi trác táng, kẻ ăn nhậu vô độ, hoàng thất nổi tiếng trụy lạc, Khánh Vương Đỗ Thiếu Khánh!
Lần trước không biết vì chuyện gì bị Mộ Dung Trần bắt tới Ty Lễ Giám, vậy mà sau đó lại được thả ra bình an vô sự.
Không ít người vẫn còn thắc mắc chuyện đó, bàn tán sau lưng đã từng nổ ra không ít.