“Phụt!”
“Xuân Hà!”
Xuân Hà phun ra một ngụm má-u, cuối cùng cũng ngã gục xuống đất.
Hoa Mộ Thanh lập tức phân tâm, bị đối phương túm lấy vai. Nàng vung khuỷu tay định phản kích, nhưng trước mắt đột nhiên bị rắc xuống một lớp bột trắng mịn.
Tim nàng thắt lại một nhịp và ngay khoảnh khắc sau đó, toàn thân mất hết ý thức.
Tố Cẩm vội vàng lao đến, nhưng đã muộn. Nàng chỉ kịp trơ mắt nhìn Hoa Mộ Thanh bị hắc y nhân vác lên, nhảy qua cửa sổ, mấy cú tung người đã biến mất không thấy bóng dáng.
Sắc mặt nàng trắng bệch vì kinh hãi, lập tức cúi xuống xem tình trạng của Xuân Hà. Chỉ thấy nàng ta đang cố chống chọi, nhưng vẫn gắng nắm lấy cổ tay Tố Cẩm, cố gắng nói: “Đi… đi tìm Cửu Thiên Tuế… mau…”
Chưa dứt lời đã ngã xuống bất tỉnh.
“Xuân Hà!”
Tố Cẩm gọi lớn một tiếng, nghiến răng, lau nhanh dòng nước mắt đang trào ra vì hoảng hốt, rồi định đứng dậy.
Ngay lúc ấy, trong tầm mắt nàng hiện lên một đôi giày ống làm từ gấm đen quý giá, thêu hoa sen đỏ nơi thắt lưng.
“Hoa Mộ Thanh đâu?”
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo như cú đêm rít trong bóng tối vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn — là Mộ Dung Trần!
Giọng run run, nàng chỉ tay về phía cửa sổ: “Bị hai kẻ áo đen bắt đi rồi!”
Vừa dứt lời, ba bóng đen sau lưng Mộ Dung Trần lao vụt đi như cơn gió đen.
Quỷ Tam “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Thuộc hạ đáng ch-ết!” - Sắc mặt hắn xám ngoét như tro tàn.
Mộ Dung Trần đứng đó, hai tay khoanh sau lưng, không nói một lời.
Chỉ sau mấy chục hơi thở, Quỷ Nhị, Quỷ Ngũ và Quỷ Lục đã trở về qua đường cửa sổ.
Sắc mặt cả ba đều vô cùng khó coi.
Quỷ Nhị bước lên trước, thấp giọng báo: “Hai kẻ đó võ công không kém gì chúng thuộc hạ, giờ đã mất dấu.”
Toàn thân Quỷ Tam cứng đờ, như rơi vào hầm băng.
Hắn lại một lần nữa dập đầu mạnh xuống đất, khàn giọng nói: “Thuộc hạ đáng ch-ết! Không nên tự ý rời khỏi vị trí! Xin Chủ tử giáng tội!”
Khuôn mặt búp bê của Quỷ Ngũ thường ngày vốn mang vẻ tươi cười, giờ cũng đã cứng ngắc.
Hắn nhìn Quỷ Tam một cái, rồi cũng “phịch” một tiếng quỳ xuống, dõng dạc nói: “Là thuộc hạ kéo Quỷ Tam về Ty Lễ Giám để dự kiểm tra. Xin Chủ tử trách phạt cả hai!”
Quỷ Lục cũng quỳ xuống theo, không nói một lời.
Mộ Dung Trần nhìn những người trước mặt, trầm mặc một lát rồi khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tuy tiếng hừ rất nhỏ, nhưng cả căn phòng lập tức như bị khí lạnh từ địa ngục bao phủ, từng tơ hàn khí như lưới nhện ma quỷ siết chặt khiến ai nấy nghẹt thở, tưởng chừng sắp bị bóp ch-ết!
Quỷ Nhị liếc nhìn sắc mặt của Mộ Dung Trần, bỗng nhiên giơ chân đá mạnh vào Quỷ Tam, mắng lớn: “Giờ còn quỳ nhận tội thì có ích gì?! Không mau đi tìm tiểu thư?! Tiểu thư mà bình an thì còn có đường sống! Nếu tiểu thư xảy ra chuyện, cứ tự mình về Ty Lễ Giám chờ xử tử đi!”
Quỷ Tam bị đá ngã xuống đất, bò dậy, thấy Mộ Dung Trần không nói gì thêm, đôi mắt lập tức cay xè.
Gật đầu thật mạnh, dồn hết sức lực: “Thuộc hạ xin tuân mệnh!”
Nói xong liền xoay người lao ra ngoài!
Quỷ Ngũ lập tức đuổi theo.
Quỷ Lục đứng dậy, liếc nhìn Mộ Dung Trần và Quỷ Nhị, sau đó mới cúi xuống kiểm tra Xuân Hà đang nằm dưới đất, khẽ chạm vào mũi nàng: “Vẫn còn thở.”
Mộ Dung Trần xoay người, tay áo rộng dài tung bay, bóng dáng yêu dị như quỷ mị thoắt cái đã biến mất.
Quỷ Nhị thở dài, dặn dò: “Đưa về Ty Lễ Giám, bảo Diêm La Địch trị thương cho nàng.”
Rồi cũng lập tức rời đi cùng Mộ Dung Trần.
Quỷ Lục cõng Xuân Hà lên lưng, vừa quay đầu lại thì thấy Tố Cẩm đang theo sát bên cạnh, liền nhíu mày: “Đừng theo, tránh rước thêm phiền.”
Tố Cẩm bướng bỉnh không buông tay Xuân Hà: “Không được. Nếu Xuân Hà tỷ có mệnh hệ gì, tiểu thư nhất định sẽ đau lòng. Ta muốn đích thân chăm sóc tỷ ấy!”
Quỷ Lục cau mày sâu hơn, nhưng sau một thoáng do dự, vẫn để nàng đi cùng.
Lúc này, Phúc Tử đang đứng ở cổng sân, chờ mãi không thấy ai đến, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, có người cố ý phong tỏa tin tức bên phía Hoa Mộ Thanh.
Hoa Phong hiện giờ không có mặt trong phủ, vậy thì còn ai vào đây? Đương nhiên là chỉ có vị cữu cữu lão gia vẫn còn ở trong phủ — Trữ Hậu Lục.
Lòng nàng càng lúc càng hoảng loạn. Quay đầu lại liền thấy một người nam nhân cao lớn mặc áo tím, nơi khóe mắt có một vết sẹo, đang bước ra từ trong sân.
Người đó nói với một người mặt búp bê đi theo phía sau: “Sợ rằng là người của Trữ Hậu Lục. Chúng ta chia ra hành động, ta đi theo dõi hắn, ngươi đi điều tra những người còn chưa kịp rời khỏi phủ.”
Quỷ Ngũ gật đầu, chớp mắt đã biến mất.
Hành động ấy khiến Phúc Tử giật nảy mình.
Ngay sau đó, người có vết sẹo nơi khóe mắt quay sang nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Đừng để lộ ra ngoài, tạm thời không được cho ai biết tiểu thư nhà ngươi đã mất tích.”
Phúc Tử nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu.
__
Quay sang bên này, Tần Thiệu Nguyên khó khăn lắm mới thay xong y phục sạch sẽ trong một gian sảnh nhỏ của Hoa phủ, thu dọn xong xuôi, đang chuẩn bị đi tìm Hoa Mộ Thanh.
Không ngờ lại nghe tiểu tư đi cùng báo tin: “Tư Không Lưu sau khi uống rư-ợu đã làm nhục Tứ Hoa tiểu thư gia, kết quả bị nàng phản kháng và… bị thiến rồi!”
Tần Thiệu Nguyên sững sờ, mặt tái đi: “Tứ tiểu thư?!”
Tiểu tư không nhận ra chỗ hắn quan tâm không đúng, vẫn nghiêm túc trả lời.
Trong lòng Tần Thiệu Nguyên tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ? Rõ ràng trong thư của Quý phi nương nương nói rõ, tiểu hầu gia sẽ ra tay với Hoa Mộ Thanh, nhờ hắn tranh thủ cơ hội mà bảo vệ nàng ấy.
Chẳng lẽ kế hoạch có biến?
Dù nghĩ không thông, nhưng hắn cũng biết rõ, Hoa phủ không thể ở lại được nữa.
Vội vàng tìm một gia nhân trong Hoa phủ dẫn đường ra ngoài, Tần Thiệu Nguyên nhanh chóng lên chiếc xe ngựa của mình.
Nhưng vừa bước vào trong xe, hắn lập tức giật mình kinh hãi — trong xe có người?!
Khi nhìn rõ, tim hắn suýt nữa thì nhảy khỏi lồng ngự-c!
Hoa Mộ Thanh?!
Sao nàng lại ở trên xe của mình?
“Hoa Nhị tiểu thư? Hoa Nhị tiểu thư?” — Tần Thiệu Nguyên khẽ gọi mấy tiếng, nhưng Hoa Mộ Thanh không hề phản ứng.
Lúc này hắn mới nhận ra nàng đã hôn mê rồi.
Hắn lập tức quay đầu định gọi người bên ngoài, nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ tà ác như ma quỷ mê hoặc bất ngờ trỗi dậy trong đầu.
Hắn lại quay đầu nhìn kỹ Hoa Mộ Thanh đang bất tỉnh trong xe.
Nửa khuôn mặt nàng thanh khiết như tiên giáng trần, vóc dáng mềm mại như yêu nữ, làn da mịn màng như ánh bình minh mùa xuân, đôi môi hồng như hoa anh đào.
Dù đang nhắm mắt, toàn thân nàng vẫn toát lên một thứ mê hoặc khiến người ta khó lòng kháng cự.
Hương thơm nhẹ phảng phất trong không khí như kéo người vào một cơn mộng mị mê đắm.
Hương thơm ngọt ngào mà nguy hiểm ấy khiến tim hắn đập loạn không ngừng.
Chiếc xe ngựa lộc cộc rời khỏi Hoa phủ.
Tần Thiệu Nguyên bỗng vươn tay, lấy áo khoác của mình phủ lên người Hoa Mộ Thanh, rồi ra lệnh cho xa phu bên ngoài: “Không về phủ, đến biệt trang ngoài thành!”
Vậy, vì sao Hoa Mộ Thanh lại xuất hiện trong xe ngựa của Tần Thiệu Nguyên?
Chính là do người của Trữ Hậu Lục đã dùng Ngũ Hương Nhuyễn Cân Tán để bắt nàng đi. Ban đầu định gi-ết ngay tại chỗ, nhưng không ngờ Quỷ Hộ vệ của Mộ Dung Trần lại lập tức kéo đến!
Trong lúc cấp bách, Trữ Hậu Lục đành nhét nàng vào chiếc xe ngựa gần nhất.
Ông ta rõ ràng thấy dấu hiệu của phủ Hồ Quốc Công trên xe, liền nghĩ: chỉ cần đợi người của Mộ Dung Trần rút đi, ông ta sẽ quay lại gi-ết Hoa Mộ Thanh, đồng thời đổ tội lên đầu Tần Thiệu Nguyên.
Nào ngờ chưa đến nửa khắc, xe của Tần Thiệu Nguyên đã rời đi rồi!
Trữ Hậu Lục liền sai người canh chừng con đường dẫn về phủ Hồ Quốc Công, nhưng chẳng bao lâu sau, chiếc xe kia lại quay lại thỉ bên trong trống không!
Hoa Mộ Thanh đã biến mất!
Cả Tần Thiệu Nguyên cũng không thấy đâu!
Là Tần Thiệu Nguyên đưa Hoa Mộ Thanh đi?
Hay là Hoa Mộ Thanh đã bắ-t có-c Tần Thiệu Nguyên?!
Trữ Hậu Lục tức đến nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh huy động toàn bộ nhân lực truy tìm bằng được Hoa Mộ Thanh!
Ở trong góc tối, Quỷ Ngũ nấp kín, nghe ngóng xong liền âm thầm rút lui, quay về Ty Lễ Giám báo tin.
Còn Hoa Mộ Thanh, sau khi bị Tần Thiệu Nguyên đưa đi, hiện đang ở biệt trang phía tây nam ngoại thành của phủ Hồ Quốc Công, nơi có suối nước nóng để tĩnh dưỡng.
Loại mê dược nàng trúng không quá mạnh, nên chẳng bao lâu sau đã dần tỉnh lại.
Mở mắt ra, điều đầu tiên nàng phát hiện là bản thân đang ngâm mình trong một suối nước nóng ấm áp!
Nước suối trắng đục như sữa, hơi nước bốc lên lãng đãng, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh...
Nàng nhíu mày, đưa tay day trán đang đau nhức vì mê dược, lúc này mới phát hiện, trên người mình chẳng có mảnh vải nào!
Đồng tử nàng co lại!
Vội vàng kiểm tra vị trí son trinh (thủ cung sa), lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, vẫn còn.
Thử vận khí, lại phát hiện nội lực hoàn toàn biến mất.
Trong lòng thoáng trầm xuống, loại thuốc mà tên hắc y nhân dùng khi nãy, ngửi qua hương là biết chính là Ngũ Hương Nhuyễn Cân Tán. Với người thường, nó khiến toàn thân vô lực, đầu óc mê man. Với người có nội lực, nó phong bế toàn bộ chân khí.
Thuốc này ít nhất phải đến rạng sáng mới tan hết.
Hiện giờ...
Đây rốt cuộc là nơi nào? Tình hình bây giờ là sao?
Nàng xoay người, vừa định bước ra khỏi hồ nước.
Bên ngoài có một tiểu nha hoàn búi tóc song hoàn bước vào, vừa thấy nàng liền tươi cười nói: “Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Vừa rồi nô tỳ nghe có tiếng nước, còn tưởng mình nghe nhầm!”
Hoa Mộ Thanh nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Tiểu nha hoàn vẫn cười tươi, nâng một chiếc khăn sạch đi đến: “Nô tỳ là nha hoàn hạng nhất ở biệt trang của phủ Hồ Quốc Công, tiểu thư cứ gọi nô tỳ là Thúy Nhi là được.”
Rồi lại hỏi: “Tiểu thư định ra ngoài sao? Nhị thiếu gia đã đợi tiểu thư lâu rồi ạ.”
Phủ Hồ Quốc Công? Nhị thiếu gia?
Là Tần Thiệu Nguyên đã cứu nàng? Không phải Mộ Dung Trần?
Nhưng nếu là Tần Thiệu Nguyên, sao nàng lại bị đưa đến tắm trong suối nước nóng như thế này?
Nghĩ một lát, nàng bước ra khỏi nước, để nha hoàn giúp mặc quần áo.
Chỉ là, bộ váy được đưa tới lại là lụa mỏng trong suốt, mơ hồ có thể thấy rõ da thịt.
Không giống váy áo của nữ tử đoan trang, mà lại giống y phục của kỹ nữ thanh lâu, hoặc những phi tần từng muốn quyến rũ Đỗ Thiếu Lăng trong cung, mặc lén lúc đêm vào Kim Loan Điện.
Nàng cau mày: “Y phục của ta đâu?”
Tiểu nha hoàn không trả lời, chỉ mỉm cười đưa thêm một chiếc áo choàng dày: “Y phục đó bẩn rồi, Nhị thiếu gia đã bảo đem bỏ đi. Tiểu thư tạm dùng tạm chiếc này nhé, nô tỳ đã sai người mang thêm quần áo từ dưới núi lên rồi.”
Dưới núi?
Hoa Mộ Thanh thấy chiếc áo choàng ít nhất còn kín đáo, liền nhận lấy, mặc vào thật chặt.
Sau đó theo tiểu nha hoàn ra ngoài.
Cảnh sắc bên ngoài tuyệt đẹp, phong cảnh hữu tình.
Dọc theo lầu các, đình viện, còn có những hoa văn chạm khắc tinh xảo, mạ vàng, trông vô cùng xa hoa, phô bày hết vẻ giàu sang quyền quý.
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ngạc nhiên: Phủ Hồ Quốc Công... lại giàu có đến vậy sao?
Lão Hồ Quốc Công Tần Bảo Lâm từ lâu đã giao nộp binh quyền, trên triều chỉ đảm nhiệm một chức quan nhàn rỗi. Thậm chí vì tiên hoàng từng kiêng dè, nên ngay cả tước vị Quốc Công cũng không hề xin chỉ dụ cho hai người nhi tử kế thừa.
Với thực lực tài chính hiện tại của phủ Hồ Quốc Công, làm sao lại có thể sở hữu một biệt trang xa hoa đến vậy?
Chỉ nhìn cách bài trí và quy mô tinh xảo nơi đây, còn chẳng thua kém gì hoàng gia sơn trang tránh nóng mà kiếp trước Hoa Mộ Thanh từng đến.
Trong lòng nàng bỗng trầm xuống, thì ra triều Đại Lý mà nàng từng nghĩ đã nắm rõ mọi đường đi nước bước, vẫn còn vô số điều ngầm ẩn, nàng chưa từng biết đến.
Lúc này trời đã tối, mây đen vần vũ che kín bầu trời, không trăng, không sao, trong không khí dường như phảng phất hơi thở oi nồng, ẩm thấp.
Rõ ràng là điềm báo sắp có một trận mưa to giữa mùa hạ.