Quỷ Nhị nói xong, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái: “Ý của chủ tử là, xin tiểu thư hãy nhanh chóng diệt trừ Hoa gia trước khi vào cung.”
Trái tim vừa mới dịu lại phần nào của Hoa Mộ Thanh chợt lạnh buốt như băng.
Nàng lãnh đạm nhìn xấp thư kia, hồi lâu sau lại dời mắt đi, nhạt giọng nói: “Thứ này, mang trả lại cho điện hạ đi.”
Quỷ Nhị thoáng kinh ngạc: “Tiểu thư…”
Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh đáp: “Điện hạ là người hiểu rõ hơn ta cách sử dụng nó.”
Dù không hiểu vì sao Hoa Mộ Thanh lại từ chối những bức thư đó, Quỷ Nhị cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, thu lại thư.
Sau đó lại nghe Hoa Mộ Thanh nói tiếp: “Đi nói với điện hạ, hôm nay là ngày ta hẹn gặp mặt với Đỗ Thiếu Lăng.”
Quỷ Nhị nghe giọng nàng lạnh buốt, dường như mang theo cơn giận, liếc nhìn nàng một cái rồi đáp lời, lui ra.
Hoa Mộ Thanh vừa cúi đầu xuống, vành mắt liền đỏ lên, nước mắt chậm rãi dâng đầy.
Nàng cố ép những giọt nước mắt ấy trở lại, trong lòng không ngừng tự nhủ: Phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, tổ mẫu, ca ca, đại tẩu… và các tướng sĩ vô tội của quân Tống, ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người!!!
Một canh giờ sau.
Hoa Mộ Thanh rời khỏi Ty Lễ Giám từ một cửa phụ nằm trong con hẻm vắng, sau đó chui vào một chiếc kiệu nhỏ phủ vải xanh hết sức bình thường.
Thẳng đường đến Kim Hỷ Lâu.
Sau cơn mưa lớn đêm qua, hôm nay trời lại nắng gay gắt đến oi ả, đến cả Kim Hỷ Lâu cũng ít khách lui tới hơn thường ngày.
Hoa Mộ Thanh đội mũ trùm kín mặt, nên không ai nhận ra nàng là ai.
Nàng trực tiếp lên lầu hai, chọn một nhã gian có cửa sổ nhìn ra phố, rồi lặng lẽ ngồi đó chờ đợi.
Lẽ ra cuộc hẹn với Đỗ Thiếu Lăng đã được định từ ba ngày sau buổi gặp gỡ ở Mộng Tiên Lâu.
Nhưng hôm ấy, nàng đã không đến.
Đỗ Thiếu Lăng hẳn không thể ngờ nàng lại thất hẹn. Với tính cách của hắn, chắc chắn đã cho người chờ sẵn ở Kim Hỷ Lâu, chỉ cần nàng xuất hiện, sẽ lập tức đuổi theo, không phải để chất vấn, mà là dò xét, thăm dò từng chút một.
Muốn xem nàng có phải đang “lạt mềm buộc chặt”, cố tình vờ hờ hững để dẫn dụ hắn hay không.
Nhưng nàng không cần diễn nhiều, chỉ cần lặng lẽ ngồi đợi người ấy xuất hiện là được.
Để tránh bị người ngoài nhận ra, Phúc Tử đi đường vòng từ một hướng khác đến.
Vừa bước vào nhã gian, nàng đã hạ giọng nói với Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, bên ngoài đồn ầm cả lên rồi, người có biết không, phủ Hồ Quốc Công kia… không ngờ lại…”
Hoa Mộ Thanh quay sang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phúc Tử.
Phúc Tử nuốt nước bọt, vẫn không thể tin nổi mà tiếp lời: “Phủ Hồ Quốc Công lại nuôi hơn một trăm người ở biệt trang ngoài thành…”
“Nô tư?” - Hoa Mộ Thanh hỏi.
Phúc Tử há hốc miệng: “Tiểu thư làm sao biết được vậy?”
Hoa Mộ Thanh không trả lời.
Phúc Tử đành tiếp tục kể: “Lý ra thì, bọn nô tài thân phận tuy thấp kém, nhưng một khi đã vào nhà ai làm việc, quan phủ đều có hồ sơ ghi chép. Thế mà phủ Hồ Quốc Công lại nuôi tới hơn một trăm nô tư ở biệt trang trên đường đến Lưu Sơn, toàn là các cô nương mười mấy tuổi. Nghe nói…”
Phúc Tử vốn là người chẳng biết e dè chuyện gì, vậy mà lần này cũng có vẻ khó nói nên lời. Thấy Hoa Mộ Thanh lặng im lắng nghe, sắc mặt không đổi, nàng mới kể tiếp: “Nghe nói, mấy cô nương đó đều là… để cho Hồ Quốc Công và hai người nhi tử của ông ta ngày thường… đem ra giở trò đồi bại!”
Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, nhớ đến Thúy Nhi, người hầu tắm rửa, thay y phục cho nàng tối qua.
Những vết bầm tím xanh tím chằng chịt trên cổ tay nàng ấy… Ban đầu cứ nghĩ chỉ là do làm sai việc mà bị phạt, giờ nghĩ lại, e là...
Giọng Phúc Tử vẫn vang lên bên tai: “Tiểu thư, người không biết đâu, bên ngoài thiên hạ đang chửi ầm cả lên! Ai cũng nói Hồ Quốc Công là người một lòng với phu nhân, thật thà chất phác! Ai mà ngờ trong bóng tối lại ghê tởm, bẩn thỉu đến vậy! Không chỉ làm nhục các tiểu cô nương, nghe đâu có kẻ còn bị bán vào kỹ viện hạ cấp! Nhìn cái biệt trang xa hoa kia là biết, chuyện này chắc chắn không phải mới làm ngày một ngày hai! Thật sự là vô lương tâm đến cùng cực!”
Phúc Tử càng nói càng căm phẫn, lại tiếp lời: “Trước kia, mấy thị trấn quanh kinh thành chẳng phải cứ lâu lâu lại có tin mất tích trẻ con sao? Giờ nghe tin này, biết bao nhiêu người đã kéo nhau đến vùng Lưu Sơn và khu vực quanh kinh thành để xem liệu con mình có bị bắt tới đó không.”
“Tiểu thư, người nói xem, Hồ Quốc Công chẳng phải thiếu tiền, vậy ông ta làm mấy chuyện thất đức này để làm gì chứ?”
Phúc Tử đầy vẻ khó hiểu, còn Hoa Mộ Thanh thì bật cười, một nụ cười lạnh như băng: “Ông ta quả thực không thiếu tiền, thứ ông ta thiếu là d-ục vọng không thể thỏa mãn.”
“Nói hay lắm.”
Một giọng nói rõ ràng, vang vọng từ bên ngoài truyền đến.
Hoa Mộ Thanh khẽ rùng mình, lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên rồi quay đầu lại. Chỉ thấy Đỗ Thiếu Lăng mặc cẩm y ngọc đai, dáng vẻ tuấn tú tiêu sái, từ ngoài bước vào.
Khi ánh mắt hắn chạm đến nàng, nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt. Cả người toát lên khí chất cao quý, phong nhã tự nhiên, khó lòng diễn tả.
Theo sau hắn vẫn là Phúc Toàn, vị tổng quản đại nội, cao thủ đệ nhất trong cung, tuy ngoại hình bình thường nhưng thân phận lại không tầm thường.
Hoa Mộ Thanh bất giác đỏ mặt, hơi luống cuống siết lấy ngón tay, ngơ ngác một thoáng rồi mới vội vã hành lễ: “Tham kiến công tử.”
Đỗ Thiếu Lăng khẽ mỉm cười, bước thẳng đến trước mặt Hoa Mộ Thanh, cúi mắt nhìn thiếu nữ e lệ như đóa sen hạ phủ hồng, dáng vẻ mềm mại yếu đuối, từng nét mày ánh mắt đều toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Nhưng ẩn trong vẻ đẹp gợi cảm ấy, lại phảng phất một chút thanh lạnh và xa cách. Chính điều đó khiến hắn, sau khi hồi cung vẫn không khỏi nhớ đến nàng, nhớ đến người nữ nhân từng ngồi bên hắn, kề vai sát cánh.
Sau đó, nàng thất hẹn, khiến hắn tức giận.
Thế nên hôm nay, dù triều đình đang có chuyện lớn xảy ra, vừa nghe tin nàng xuất hiện, hắn lập tức đích thân tới đây.
Hắn không phải không biết gần đây Hoa phủ xảy ra những chuyện gì, nhưng cuối cùng… vẫn là muốn gặp lại nàng.
Muốn nhìn xem, cô nương này, rốt cuộc là vô tình bị liên lụy, hay từng bước tính toán để tiếp cận hắn.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng lời nói ra lại càng thêm dịu dàng: “Hôm đó sao nàng không đến?”
Hoa Mộ Thanh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa chạm phải ánh mắt dịu dàng ấy, lại như bị dọa sợ, vội cúi đầu lần nữa.
Nàng lại siết nhẹ ngón tay, như muốn biện giải điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ khàng, mềm giọng nói: “Là lỗi của Mộ Thanh, mong công tử lượng thứ.”
Không biện minh? Cứ thế để mặc hắn hiểu lầm sao?
Đỗ Thiếu Lăng hơi bất ngờ, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng một lúc.
Rồi mỉm cười, khẽ lắc đầu, không truy hỏi thêm.
Hắn chuyển ánh nhìn sang Phúc Tử đứng bên cạnh, mỉm cười hỏi: “Vừa rồi hai người đang bàn về chuyện lớn xảy ra ở phủ Hồ Quốc Công hôm nay à?”
Hoa Mộ Thanh nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu, Đỗ Thiếu Lăng quả thật đã để tâm đến nàng.
Nàng cố làm ra vẻ ngượng ngùng, gật đầu khẽ: “Vâng… chỉ là tiện miệng nói mấy câu thôi, khiến công tử chê cười rồi.”
Đỗ Thiếu Lăng bật cười, tiếng cười trong trẻo, không giống cái kiểu âm u mờ ảo như Mộ Dung Trần, mà mang theo vẻ vui tai như suối mát đầu nguồn.
Chỉ nhìn bề ngoài và cách cư xử của hắn, thật khó tưởng tượng trong lòng hắn lại là một con người lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình đến thế.
Bằng không, năm đó nàng làm sao giữa bao nhiêu Hoàng Tử tranh nhau cầu thần lại chọn trúng đúng Đỗ Thiếu Lăng?
Hoa Mộ Thanh âm thầm tự giễu trong lòng, nhưng ngoài mặt lại càng thêm thẹn thùng.
Đỗ Thiếu Lăng tự nhiên ngồi xuống bên bàn, nhìn nàng cười: “Đã gặp nhau rồi, chi bằng tiểu thư mời ta chén trà? Coi như… lễ cảm tạ cho ngày hôm đó?”
Lễ cảm t5a cho ngày hôm đó.
Hoa Mộ Thanh đương nhiên biết, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Nàng cũng thể hiện đúng dáng vẻ: rõ ràng biết ngươi cố tình tiếp cận ta, nhưng ta vẫn phải vờ như không hay biết.
Khuôn mặt đỏ bừng, nàng ngồi xuống bên bàn, không dám nhìn Đỗ Thiếu Lăng, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn chén trà tinh xảo trước mặt.
Đỗ Thiếu Lăng khẽ cười, rồi lại nói: “Hôm nay ta có nghe chuyện phủ Hồ Quốc Công trên phố. Tiểu thư có biết chuyện đó bị bại lộ như thế nào không?”
Sao lại không biết?
Chắc chắn là do Mộ Dung Trần ra tay.
Hắn nghĩ giúp nàng cách che đậy mà không cần cố kỵ gì cả, vậy mà lại trực tiếp một tay dẹp luôn phủ Hồ Quốc Công.
Người này đúng là... ngang ngược đến không còn giới hạn.
Hoa Mộ Thanh mím môi, khẽ lắc đầu: “Mộ Thanh không rõ.”
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười, nhận lấy chén trà Phúc Toàn dâng lên, nhấp một ngụm rồi mới nói: “Là do Cửu Thiên Tuế phát hiện ra.”
“Cửu Thiên Tuế?”
Hoa Mộ Thanh nghĩ một chút, rồi nói: “Trước đây ta từng thấy vị điện hạ đó ở phủ Khai Quốc Hầu, hôm qua cũng có gặp ở Hoa phủ...”
Hai chuyện này, từ khi Đỗ Thiếu Lăng chú ý đến Hoa Mộ Thanh, hắn đã sớm cho người điều tra rõ ràng.
Thấy nàng chủ động nhắc đến, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn: “Ừ, nàng thấy hắn thế nào?”
“Ai? Cửu Thiên Tuế sao?”
Khi trò chuyện cùng hắn, Hoa Mộ Thanh dường như đã dần bớt đi vẻ dè dặt, có chút ngây ngô hồn nhiên như thiếu nữ. Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Hơi đáng sợ, nhưng dường như... cũng không đến nỗi kinh khủng như người ta đồn đại.”
Đỗ Thiếu Lăng bật cười, chợt nhớ đến lời đồn gần đây, Hoa Phong có ý muốn đưa Hoa Mộ Thanh vào cung.
Tên Mộ Dung Trần kia, tám phần là đã đ-ánh hơi được tin này nên lại tới “tuyển phi” giúp hắn rồi.
Trước là Hoa Tưởng Dung, giờ là Hoa Mộ Thanh, quả thực đều là tuyệt sắc giai nhân.
Hắn bật cười: “Xem ra nàng gan cũng không nhỏ.”
Hoa Mộ Thanh tròn mắt ngạc nhiên, như thể không hiểu rõ ý hắn vừa nói.
Nhưng nàng liền nghe hắn nói tiếp: “Nhị công tử phủ Hồ Quốc Công, Khinh Xa Đô Úy Tần Thiệu Nguyên, hôm qua không biết đắc tội với Cửu Thiên Tuế ở đâu. Mà Cửu Thiên Tuế là người thù dai, liền phái Quỷ Vệ bám theo, định nhân cơ hội làm nhục hắn giữa đường. Nào ngờ, một đường theo dấu, lại lần ra được biệt trang của phủ Hồ Quốc Công tại khu Lưu Sơn, rồi phát hiện ra những chuyện dơ bẩn không thể công khai bên trong. Thế là liền làm lớn chuyện, khiến cả thành xôn xao.”
Tuy Đỗ Thiếu Lăng cố tình tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn vô thức mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.
Hoa Mộ Thanh ngoài mặt thì tỏ ra kinh ngạc, sững sờ, nhưng trong lòng lại nghĩ, bảo sao danh tiếng của Mộ Dung Trần bên ngoài lại khó nghe đến vậy.
Thấy Hoa Mộ Thanh mở to đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn mình, trong lòng Đỗ Thiếu Lăng bỗng dâng lên một cảm giác muốn che chở đầy nam tính.
Càng nói, hắn càng thêm đắc ý, như thể chuyện của phủ Hồ Quốc Công vốn đã nằm trọn trong tay mình từ lâu.
Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Hồ Quốc Công và hai người nhi tử, dù gần đây vì việc của vị trưởng tử mà bị mất mặt, nhưng mấy năm qua, thậm chí cả đương kim Hoàng Thượng cũng đều bị cả phủ họ lừ-a xoay như chong chóng. Đống vàng bạc châu báu mà Cửu Thiên Tuế thu được từ phủ Hồ Quốc Công, nghe đâu gần bằng phân nửa quốc khố!”
“A?”
Hoa Mộ Thanh lập tức trợn tròn mắt làm ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng gương mặt xinh đẹp yêu kiều là thế, mà lại toát lên một vẻ ngây thơ trong sáng rất đỗi đáng yêu.