Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 174

 
Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào một hơi, tỏ vẻ như vừa nhẹ nhõm vừa còn chút hoảng hốt: “Vậy thì tốt… vậy thì tốt…”

“Tiểu thư và Đại thiếu phu nhân Tần gia có quan hệ rất thân thiết sao?”

Lại nữa rồi!

Hoa Mộ Thanh hơi do dự, mới dịu giọng đáp: “Tấm thẻ khách quý ở Kim Hỷ Lâu này, chính là Đại thiếu phu nhân tặng cho ta.”

Thảo nào...

Chẳng trách nàng có thể tự do ra vào Kim Hỷ Lâu như thế.

Trong lòng Đỗ Thiếu Lăng lại gỡ bỏ thêm một tầng nghi ngờ, ánh mắt nhìn nàng càng thêm khoan dung, thậm chí còn ẩn chứa vài phần yêu thích.

Chẳng bao lâu sau, nàng lại hỏi: “Phải rồi công tử, lần trước người mang bức Quan Âm ngọc huyết về tặng, lão phu nhân có ưng ý không?”

Nếu không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Đỗ Thiếu Lăng liền nhớ lại.

Hắn từng sai người âm thầm điều tra tại sao trong cung Thái Hậu lại túng thiếu đến mức phải bán đi đồ vật trong cung!



Không ngờ tra ra được: La Đức Phương đã bí mật nuôi dưỡng hai gã tiểu bạch kiểm trong cung, ngày thường giả làm thái giám, luôn kè kè bên người nàng để sủng ái, tìm vui!

Hai tên đó lại giỏi nịnh nọt, thường xuyên vòi vĩnh La Đức Phương ban thưởng vàng bạc, trân phẩm.

Hoa Tưởng Dung phụ trách quản lý lục cung, xưa nay tiết kiệm nghiêm khắc.

La Đức Phương không xin được tiền, cũng chẳng dám mở miệng cầu xin Đỗ Thiếu Lăng, đành âm thầm bán đi một vài món mà bà tưởng không quan trọng trong cung, để mua vui cho hai gã kia!

Khi nghe Long Vệ bẩm lại chuyện này, Đỗ Thiếu Lăng tức đến suýt lật tung ngự thư phòng!

Ngay lập tức ra lệnh bí mật bắt hai tên tiểu bạch kiểm kia, rồi dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn xử lý không để lại dấu vết.

Hắn cũng tăng cường thêm thị vệ trong cung Thái Hậu, khiến La Đức Phương không còn tùy ý hành động như trước.

Vì chuyện này, đến giờ La Đức Phương vẫn còn đang làm ầm với hắn.

Nghe Hoa Mộ Thanh hỏi vậy, Đỗ Thiếu Lăng thoáng khựng lại, sau đó mỉm cười gật đầu: “Mẫu thân ta rất thích, đa tạ tiểu thư đã không tiếc tặng.”

Hoa Mộ Thanh hơi chớp mắt, ngượng ngùng nói nhỏ: “Chỉ là món đồ giả thôi mà, khiến công tử phải tốn kém, Mộ Thanh thật sự cảm thấy áy náy…”

Còn chưa nói dứt lời, Đỗ Thiếu Lăng bỗng bật cười khẽ: “Nếu tiểu thư thật sự thấy áy náy, chi bằng…”

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như sóng nước nhìn hắn.

“Chi bằng… nếu tiểu thư có thời gian, cùng ta đến Kim Hỷ Lâu ngồi một chút, uống chén trà?”

Khuôn mặt Hoa Mộ Thanh bỗng chốc đỏ bừng như ráng chiều!

Nàng khẽ hé môi, Đỗ Thiếu Lăng ngỡ rằng nàng sẽ gật đầu đáp thuận.

Ai ngờ được, trên gương mặt tuyệt sắc như tiên tử ấy, ngoài nét e thẹn vừa rồi do câu nói mập mờ kia, lại dâng lên một tia u buồn và thẫn thờ…

“Chẳng hay tiểu thư có điều gì khó xử chăng?”

Hoa Mộ Thanh cúi mắt xuống, giọng nhẹ nhàng mang theo chút cay đắng: “Chỉ e không thể nhận lời mời của công tử. Hôm nay tổ mẫu trong nhà bệnh nặng nằm liệt giường, lại thêm Mộ Thanh sắp đến tuổi cập kê, phụ thân e rằng đang muốn sớm định hôn sự cho ta.”



Đỗ Thiếu Lăng khẽ sững người, chợt nhớ lại.

Quả thật Hoa Phong từng có ý định đưa cô nương kiều diễm này tiến cung.

Nhưng xem ý nàng... dường như lại không cam lòng?

Hắn liền mỉm cười hỏi: “Chẳng hay tiểu thư không hài lòng với hôn sự đó sao?”

Hốc mắt Hoa Mộ Thanh đỏ hoe, nước mắt như muốn rơi xuống. Nàng cắn môi, khẽ lắc đầu: “Người phụ thân lựa chọn, tuy gia thế cao quý, nhưng trong nhà lại chính thê, thiếp thất đầy đủ cả. Mộ Thanh không dám bước chân vào một nơi như thế, chỉ e rằng…”

Nói đến đây, nàng nghẹn ngào.

Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, giờ đây lại đượm lệ, như sương sớm đọng trên cánh hoa, khiến người ta chẳng nỡ rời mắt, sinh lòng xót thương vô hạn.

Thần sắc Đỗ Thiếu Lăng cũng dịu hẳn lại, thậm chí còn đưa tay khẽ vỗ lên mu bàn tay Hoa Mộ Thanh như một cách an ủi.

Với một thiếu nữ chưa xuất giá mà nói, hành động ấy đã là vô cùng thân mật.

Hoa Mộ Thanh quả nhiên rụt tay lại theo phản xạ, thân hình khẽ run lên, đôi mắt lo lắng, hoảng hốt nhìn Đỗ Thiếu Lăng.

Đôi mắt ấy, long lanh ngấn nước, ngước nhìn hắn từ dưới lên, quả thực tựa tiên nữ nơi dòng Lạc Thủy, khiến người ta ngẩn ngơ mất hồn.

Đến cả Đỗ Thiếu Lăng cũng ngây ra trong chốc lát.

Rồi lại nghe Hoa Mộ Thanh nghẹn ngào cất tiếng: “Mộ Thanh thực lòng… không muốn bước chân vào nơi như vậy.”

Đỗ Thiếu Lăng thấy nàng khóc không giống giả vờ, lại càng lấy làm lạ, nàng vậy mà không muốn đi tuyển tú?

Với tư sắc như Hoa Mộ Thanh, chỉ cần lọt vào mắt hắn, muốn trở thành người thứ hai sau Hoa Tưởng Dung còn là chuyện dễ dàng.



Cô nương này… lẽ nào lại đang âm thầm toan tính điều gì?

Hắn đành bật cười bất lực, hỏi: “Vì sao lại không muốn? Dù là có nhiều thê thiếp, thì cũng có người nam nhân biết yêu một người thật lòng. Với tư sắc như tiểu thư, chỉ sợ chẳng ai nỡ lạnh nhạt.”

Không rõ là vì được khen hay vì nghe những lời ấy có phần quá thẳng thắn, gương mặt Hoa Mộ Thanh lại càng ửng đỏ.

Nàng cắn môi, khẽ lắc đầu: “Nếu đúng như vậy… thì Mộ Thanh lại càng không muốn.”

Đỗ Thiếu Lăng ngạc nhiên: “Ồ? Vì sao lại thế?”

Hoa Mộ Thanh khóc đến tuyệt vọng, giọng thì thào như than thở: “Nếu như người đó đã có thê thiếp, mà lại quay sang si mê ta, thì những người thê trước kia của hắn sẽ ra sao? Một người như vậy, vốn không thể gọi là kẻ chung tình. Hơn nữa, nếu khiến các nàng sinh lòng ghen ghét, Mộ Thanh e rằng… ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi.”

Nha đầu này lại dám nói hắn… không phải kẻ chung tình?

Đợi đến khi nàng vào cung rồi, hắn sẽ cho nàng biết thế nào là "chung tình"! Sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ với hắn!

Trong lòng nảy sinh ý nghĩ, hắn thật sự đã có chút nghiêm túc muốn đưa nàng tiến cung.

Thấy nàng nét mặt đầy miễn cư-ỡng, lại khiến người ta buồn cười.

Hắn bèn nói: “Nhưng lệnh phụ mẫu, nào phải chuyện có thể làm trái. Tiểu thư chi bằng nghĩ thoáng một chút?”

Hoa Mộ Thanh nghe xong lại rơi lệ, nhưng không còn nói thêm tâm sự gì với một nam nhân xa lạ nữa.

Hai người ngồi thêm chừng nửa canh giờ.

Phúc Toàn đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, ghé vào tai Đỗ Thiếu Lăng nói mấy câu.

Đỗ Thiếu Lăng lúc này mới lộ vẻ áy náy, mỉm cười với Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư, tại hạ trong nhà có việc gấp, xin được cáo từ trước. Ba ngày sau, tại hạ sẽ lại đến Kim Hỷ Lâu uống trà, nếu tiểu thư rảnh rỗi, mong có thể ghé qua trò chuyện.”

Hoa Mộ Thanh đỏ mặt, hàng mi vẫn còn hơi ướt, ánh mắt rụt rè mà như lưu luyến nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Đỗ Thiếu Lăng bước đi được vài bước, rồi lại quay trở lại, từ trong tay áo lấy ra một vật, cắm nhẹ lên búi tóc nàng.

Sau đó lùi lại ngắm nhìn một lượt, hài lòng gật đầu, mỉm cười trong trẻo với nàng, rồi ung dung rời đi.



Hoa Mộ Thanh đưa tay sờ lên đầu, tháo xuống cây trâm cài tóc bằng ngọc trắng, khảm san hô đỏ, tạo hình song kết như ý.

Phúc Tử tò mò ghé lại gần, miệng tấm tắc: “Tiểu thư, cây trâm này trông quý giá lắm đó! Vị công tử kia nhìn cũng không phải người tầm thường, chẳng hay là thiếu gia nhà danh môn vọng tộc nào vậy nhỉ?”

Hoa Mộ Thanh không biểu cảm gì, chỉ xoay cây trâm trong tay, thứ này sao chỉ đơn giản là quý giá.

Đây là một món trong đồ cưới năm xưa của nàng.

Trước kia nàng vốn không thích trang sức vàng bạc, nên toàn bộ đều nộp vào quốc khố.

Mong muốn dùng cho việc công, nào ngờ giờ đây… lại bị Đỗ Thiếu Lăng mang đi lấy lòng nữ nhân khác.

Nàng bật cười lạnh, cắm lại trâm lên đầu, rồi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như băng rơi: “Về Hoa phủ thôi. Có vài món nợ… ta còn chưa tính với mẫu tử Trữ Thu Liên.”

Nguyện vọng cuối cùng của Hoa Mộ Thanh khi còn sống, chính là tận mắt nhìn thấy đôi mẫu tử đã khiến nàng sống không bằng ch-ết, chẳng khác gì nô lệ kia… chịu đủ mọi đày đọa, ch-ết trong bi thảm!
__

Hoa phủ.

Hôm nay vì chuyện của phủ Hồ Quốc công, Hoa Phong đã đến Đại Lý Tự.

Hoa Mộ Thanh đi thẳng đến Kim Tú Đường, vừa vào tới viện đã thấy một mảnh hỗn loạn.

Trong phòng chính, vang lên tiếng Trữ Thu Liên phát điên gào thét loạn xạ.

Hoa Mộ Thanh bước tới, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị giật tung ra, một người nữ nhân tóc tai rối bù, trông chẳng khác gì kẻ điên, hét lên rồi lao ra từ bên trong!

Nhưng rất nhanh sau đó, bà ta lại bị đám nha hoàn và mụ già trong phòng kéo lại.

“A a a! Thả ta ra! Vân Nhi của ta ch-ết thật oan uổng! Vân Nhi của ta ơi!”

Chính là Trữ Thu Liên.

Hoa Mộ Thanh nhìn thấy bà ta vẫn mặc nguyên bộ y phục của ngày hôm qua, chỉ là lúc này chiếc váy kia đã không còn chút vẻ đoan trang quý phái như trước, ngược lại trông chẳng khác gì một mảnh vải vụn, nhàu nhĩ quấn trên người một kẻ điên loạn.



“Phu nhân.” - Hoa Mộ Thanh cất tiếng.

Trữ Thu Liên khựng lại một chút, rồi lập tức trông thấy nàng, trong khoảnh khắc như dã thú bị kích động, điên cuồng lao về phía Hoa Mộ Thanh.

Vừa lao tới vừa gào thét: “Là ngươi! Là ả tiện nhân ngươi! Chính ngươi hại ch-ết Vân Nhi của ta! Là ngươi!!! Ta phải gi-ết ngươi!!”

Mấy nha hoàn và ma ma phía sau gần như không thể giữ nổi bà ta. Ai mà chẳng biết, giờ đây Hoa Mộ Thanh mới là chủ nhân thực sự của Hoa phủ. Một khi đã trở mình, chẳng ai còn dám xem thường nàng nữa.

Đối mặt với ánh mắt độc ác sắc như d-ao của Trữ Thu Liên, Hoa Mộ Thanh lại hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí nàng còn bước thẳng tới gần bà ta.

Phúc Tử lo lắng vội vàng bước lên che chở cho nàng.

Nhưng lại nghe nàng bình thản nói: “Các người lui ra đi, ta muốn nói vài lời với phu nhân.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Phúc Tử càng lo lắng ra mặt, vội ngăn lại: “Tiểu thư, không được đâu! Phu nhân bây giờ…”

“Không sao.”

Giọng Hoa Mộ Thanh không chút cảm xúc: “Tất cả lui xuống đi.”

Đám nha hoàn và ma ma giữ lấy Trữ Thu Liên đành phải buông tay.

Trữ Thu Liên lập tức định lao vào Hoa Mộ Thanh như thú dữ, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng như sương tuyết đang nhìn thẳng vào mình.

Ánh mắt ấy… khiến bà ta bất giác nhớ đến một người.

Bà ta sững lại tại chỗ, có phần ngẩn ngơ.

Đám nha hoàn cũng kinh ngạc không thôi, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, đồng loạt lui xuống.

Phúc Tử do dự một lúc, cuối cùng cũng chỉ lùi về đứng ở cửa sân, mắt không rời Hoa Mộ Thanh, để đề phòng nếu Trữ Thu Liên phát điên, sẽ ra tay làm hại nàng.

Mà Hoa Mộ Thanh, chỉ lạnh lùng nhìn Trữ Thu Liên, khóe môi từ từ hiện lên một nụ cười nhạt đầy hờ hững.



Trữ Thu Liên thấy nàng vậy mà còn dám cười, liền giận tím mặt, trong lòng trào dâng ác độc, giơ tay lên tát thẳng về phía nàng: “Tiện nhân! Ngươi còn dám cười! Sao ngươi không ch-ết đi cho rồi!”

Phúc Tử ở cửa sân lập tức định lao vào.

Không ngờ lại thấy Hoa Mộ Thanh vung tay, nắm chặt cổ tay Trữ Thu Liên!

Mà Trữ Thu Liên, lại hoàn toàn không thể giãy thoát.

Phúc Tử trừng to mắt, rồi lập tức quay phắt người lại, cảnh giác nhìn ra ngoài sân đề phòng có người đến gần.

Trữ Thu Liên hoàn toàn không ngờ, Hoa Mộ Thanh trông thì yếu ớt mong manh là thế, vậy mà lại dễ dàng khống chế được mình như vậy.

Bà ta lập tức càng thêm điên loạn, gào lên: “Thả ta ra! Ả tiện nhân này! Năm xưa ta không nên để ngươi sống! Là ngươi hại ch-ết Vân Nhi của ta! Tiện nhân! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!”

Hoa Mộ Thanh lại bật cười khẽ, thần sắc vô cùng bình thản nhìn Trữ Thu Liên: “Ta đã từng làm gì có lỗi với các người? Vì sao ngươi lại một lòng muốn đẩy ta vào chỗ ch-ết?”

Trữ Thu Liên gào thét: “Vì ngươi đáng ch-ết!”

“Ồ?”

Hoa Mộ Thanh nhếch môi: “Nói vậy thì... Hoa Nguyệt Vân và ngươi, chẳng phải càng đáng ch-ết hơn sao?”

Trữ Thu Liên lại vùng vẫy dữ dội: “Tiện nhân như ngươi mà cũng dám ăn nói hồ đồ! Với thân phận hèn hạ, ti tiện như ngươi, vốn dĩ không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này!”



“Ha ha.”

Hoa Mộ Thanh rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng, nàng khẽ lắc đầu, rồi ngẩng lên, đôi mắt sâu như sóng ngầm dâng trào nhìn chằm chằm Trữ Thu Liên, lạnh lùng nói: “Ta không xứng? Thế ngươi nghĩ ngươi là ai, mà dám nói với ta như thế?” 

 
Bình Luận (0)
Comment