Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 176

 
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười, tiếng cười vang lên trong màn đêm mát lạnh, trong trẻo như giọt suối rơi: "Hoa Nguyệt Vân vô tội mà bị liên lụy đến ch-ết, Trữ Thu Liên thì phát điên. Bên cạnh Hoa Phong chỉ có mỗi người trưởng tử này, sao có thể thật sự bỏ phế hắn được?"

Phúc Tử cắn chặt răng, vì kích động mà hơi thở có phần gấp gáp.

Nàng run giọng hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn ta gi-ết Hoa Lương Tài sao? Nếu vậy, Hoa gia e là… sẽ sụp đổ mất."

Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười, dịu dàng và thanh nhã.

Dưới ánh đèn lồng vàng cam đan xen với sắc xanh nhàn nhạt của đêm khuya, nàng như đóa sen tím sẫm nở rộ, khí chất cao quý khó bề sánh, nhưng lại ẩn chứa nét kiều diễm ma mị.

Đôi môi đỏ khẽ mấp máy: "Vậy chẳng phải… càng tốt sao, hửm?"

Tiếng cười ấy khiến Phúc Tử bất giác rùng mình, không khỏi run rẩy, hoảng sợ nhìn Hoa Mộ Thanh.



Lại nghe nàng cười khẽ nói tiếp: "Sao lại như vậy được? Hoa gia đâu chỉ có mỗi mình Hoa Lương Tài là nhi tử."

Phúc Tử ngơ ngác, như thể không thể hiểu nổi, dáng vẻ của Hoa Mộ Thanh lúc này, chẳng giống sắp làm chuyện gì kinh thiên động địa, mà như thể chỉ là đi thưởng trăng du ngoạn.

Đôi mày giãn ra, nụ cười trên môi, ngữ điệu dịu dàng.

Tất cả như che lấp tia sắc lạnh đầy quỷ dị thoáng hiện lúc trước.

Như dã thú trong đêm đen đang rình mồi, bất chợt để lộ ánh mắt đáng sợ khiến người đời kinh hoàng, nhưng rồi lại nhanh chóng ẩn mình, lặng lẽ lùi vào bóng tối.

Phúc Tử khó mà diễn tả được cảm xúc rối bời và cuộn trào trong lòng lúc này.

Lúc ấy, nơi nhà chứa củi bên kia, tiếng cười nói ồn ào ban nãy cũng đã lặng xuống, chỉ còn ánh nến sáng hắt lên màn đêm ngoài cửa sổ.

Một bóng đen từ trên cao đáp xuống, cung kính cúi đầu thưa với Hoa Mộ Thanh: "Tiểu thư, tất cả đã bất tỉnh."

Phúc Tử nhìn kỹ, đúng là gã nam nhân mặt sẹo từng gặp trước đó.

Chỉ là… sắc mặt hắn trông rất tệ, rõ ràng đang cố tỏ ra tỉnh táo.

Lúc hắn hạ xuống, trong gió còn phảng phất mùi thuốc nồng nặc và một chút mùi má-u nhè nhẹ.

Phúc Tử bất giác liếc nhìn hắn thêm lần nữa.

Lại nghe Hoa Mộ Thanh nói: "Dẫn nàng ta đi đi."

Quỷ Tam gật đầu, liếc nhìn Phúc Tử, đúng lúc bắt gặp đôi mắt tròn xoe của nàng, cả hai đều sững lại.



Phúc Tử quay sang hỏi Hoa Mộ Thanh: "Tiểu thư… người không đi sao?"

Hoa Mộ Thanh mỉm cười khẽ lắc đầu: "Đi đi."

Phúc Tử hít sâu một hơi, rồi theo bước Quỷ Tam đang quay người rời đi.

Phía sau, dưới ánh trăng hoa lung linh, Hoa Mộ Thanh trong bộ váy lụa mềm màu bạc nhạt thêu hoa bách hợp, tay cầm lồng đèn, ung dung đứng yên.

Gió nhẹ lay động mái tóc mềm mại của nàng, lướt qua gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành.

Tựa như yêu linh hóa thân từ hoa đêm ấy, giờ phút này hiện ra hình người, lạnh nhạt và vô tình nhìn xuống vòng sinh tử của cõi trần.

Bất chợt, nàng khẽ mỉm cười.

Nụ cười ấy như điểm lên đôi môi nàng một đóa hoa màu phấn son.

Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng nghiêng mắt, nhìn về phía dòng suối chảy róc rách không xa, ánh trăng lấp lánh rải đầy mặt nước trong veo.

Đột nhiên, một người nam nhân khoác áo bào tím, khí chất yêu mị, bước tới che khuất tầm nhìn trong trẻo của nàng.

Nàng ngẩng đầu lên — là Mộ Dung Trần.
__

Trong phòng chứa củi.

Hoa Lương Tài và hai nha hoàn ngủ chung phòng nằm gục nghiêng ngả trên bàn.

Căn phòng vốn là nơi bỏ hoang hư nát, giờ lại được sửa sang tươm tất đến mức còn tinh tế hơn cả viện tử ngày xưa của Hoa Mộ Thanh.

Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, rư-ợu thịt ê hề.

Hoa Lương Tài còn ôm trong lòng một tiểu cô nương, nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn Phúc Tử một hai tuổi.

Phúc Tử bước lại gần, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ký ức bỗng chốc trào dâng, tỷ tỷ của nàng cũng từng bị người phụ thân chỉ coi trọng nam nhi bán vào Hoa phủ.

Từ khi vào làm nô trong phủ, mới chỉ một năm, tin tức cuối cùng nàng nhận được là: "Bị bệnh nặng rồi ch-ết."

Nàng không thể nào tin được! Giữa ngày tuyết rơi dày đặc, nàng đã chạy đến cánh cổng phụ nơi tỷ tỷ từng đi vào, không ngờ lại đúng lúc thấy một ma ma sai hai gã gia đinh đẩy xe rời phủ.



Họ cứ thế đẩy xe mãi đến nơi đồng hoang không một bóng người, rồi cả chiếc xe cũng bị ném xuống tuyết.

Nàng lảo đảo chạy đến, vội vã hất đống giẻ rách và củi vụn chất chồng trên xe, và dưới lớp đó, nàng nhìn thấy th-i th-ể tỷ tỷ mình, mặt mũi bầm tím, thương tích chằng chịt!

Người từng dịu dàng và lương thiện biết bao… sao giờ lại nằm lạnh lẽo, tím tái và đầy vết thương nằm giữa tuyết trắng giá băng thế này?

Nàng cởi áo khoác, muốn đắp cho tỷ tỷ, lớn tiếng gọi: "Tỷ tỷ! Tỷ đừng ngủ mà! Mau tỉnh lại đi, đừng mặc kệ muội chứ!"

Nhưng nàng ấy đã không thể nào trả lời nàng được nữa rồi.

Nàng ôm lấy thân thể đầy thương tích ấy, khóc đến khản giọng giữa trời tuyết phủ mịt mùng.

Giữa tiết trời giá lạnh cắt da cắt thịt, người của phủ Hoa lại đối xử với tỷ tỷ nàng như vậy!

Hoa Lương Tài đ-ánh đập tỷ tỷ đến ch-ết, Trữ Thu Liên thậm chí không cho nàng ấy nổi một chỗ yên thân, chỉ quấn sơ một tấm chiếu rách rồi ném xá-c ra vùng hoang dã lạnh giá!

Hoa phủ, Trữ Thu Liên, Hoa Lương Tài!

Nàng hận đến tận xương tủy. Khi phụ thân định bán nàng đi lần nữa, nàng đã chủ động yêu cầu vào Hoa phủ.

Không ngờ lại được phân vào chính viện của Trữ Thu Liên.

Trong lòng nàng mừng như điên, cứ ngỡ mình đã có cơ hội để báo thù cho tỷ tỷ.

Không ngờ, vừa được dẫn đến trước mặt Trữ Thu Liên thì lại nghe nói Hoa Nhị tiểu thư gặp chuyện.

Nàng liền theo ra ngoài, rồi tận mắt nhìn thấy vị Nhị tiểu thư dung mạo khuynh thành ấy.

Đang còn ngây ngất vì kinh diễm, đã bị Trữ Thu Liên tiện tay chỉ định giao cho Hoa Mộ Thanh.

Lúc đó trong lòng nàng cực kỳ không cam tâm, vị Nhị tiểu thư này trông dịu dàng yếu đuối thế kia, theo nàng ta thì còn báo được thù gì cho tỷ tỷ?



Nhưng nàng không có quyền phản kháng, chỉ đành nén nỗi hận sâu vào đáy lòng.

Ai ngờ từ khi nào, vị Nhị Hoa tiểu thư gia mà nhìn qua hiền lành nhu thuận ấy, lại âm thầm trong mưa phùn gió nhẹ, khiến cả phủ Hoa rối loạn long trời lở đất!

Thậm chí… ngay cả tâm tư của mình, nàng ấy cũng đã nhìn thấu!

Nàng vừa kinh hãi vừa kích động, kinh hãi vì không ngờ mình lại may mắn đến vậy, được theo một chủ nhân lợi hại như thế; kích động vì cuối cùng nàng cũng thấy được hy vọng báo thù!

Thế nhưng vì cớ gì… một người như Hoa Mộ Thanh, rõ ràng có thể xoay chuyển lòng người, nắm giữ sinh tử, lại phải chịu đựng bị chèn ép nhiều năm đến vậy?

Nàng không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.

Thứ nàng cần làm bây giờ, chỉ là trung thành tuyệt đối với chủ nhân đã cho mình một cơ hội sống lại này.

Tâm trí rối loạn, Phúc Tử nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoa Lương Tài, trong mắt dần bốc lên ngọn lửa giận dữ và oán hận ngút trời.

Đột nhiên, nàng lao lên, đá mạnh một cú vào người Hoa Lương Tài!

Hoa Lương Tài trong cơn mê man đổ ập xuống đất.

Nhưng vì sức chân yếu, nàng cũng mất đà ngã về phía sau, may mà Quỷ Tam kịp bước đến, đỡ nàng lại từ phía sau.

Phúc Tử ngoái nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc.

Lúc này, mùi má-u bị mùi thuốc che lấp ban nãy đã trở nên nồng hơn.

Nàng đứng vững, quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi xuống vai áo đen ướt đẫm của hắn, khựng lại một thoáng rồi hỏi: “Ngươi bị thương rồi?”

Quỷ Tam thoáng biến sắc, trong đầu chợt nhớ lại lời trêu ghẹo của Quỷ Ngũ hôm nọ, lập tức trầm mặt xuống.

Lạnh lùng đáp: “Không sao, tự đi làm việc của ngươi đi.”

Phúc Tử không để tâm đến giọng điệu của hắn, quay đầu lại, móc ra con d-ao găm cán xanh mà Hoa Mộ Thanh vừa đưa cho, loại d-ao rẻ tiền có thể dễ dàng mua ở bất kỳ phố chợ nào.

Chỉ cần đâ-m thẳng vào ngự-c Hoa Lương Tài, nàng có thể thay tỷ tỷ báo thù rồi.



Nàng lại cắn chặt răng, quỳ xuống.

Giơ cao d-ao găm, nhắm thẳng vào ngự-c hắn.

Quỷ Tam đứng bên nhìn rõ, đầu mũi d-ao run lên dữ dội.

Khuôn mặt nghiêng cúi của cô nương này, hiện rõ sự giằng xé giữa nỗi oán hận do đau thương dồn nén và nỗi sợ hãi khôn cùng khi đối mặt với việc đoạt mạng một con người.

Hắn chần chừ một thoáng, rồi hỏi: “Có cần ta giúp không?”

Phúc Tử đột ngột lắc đầu, hai tay lại siết chặt chuôi d-ao găm, như thể chỉ có làm vậy mới giữ vững được thứ vũ khí nhỏ nhẹ nhưng lại nặng nề tựa ngàn cân ấy.

Nàng hít sâu một hơi, rồi bất ngờ đâ-m mạnh xuống!

Ngay cả Quỷ Tam, kẻ từng gi-ết người không đếm xuể cũng không kìm được mà hơi nín thở vào khoảnh khắc ấy.

Nhưng…

Mũi d-ao vừa chạm tới ngự-c Hoa Lương Tài thì bất chợt khựng lại.

Quỷ Tam hơi căng thẳng liếc nhìn Phúc Tử.

Chỉ thấy từng giọt nước mắt lớn chảy dài từ đôi mắt to tròn của nàng.

Nàng nắm chặt chuôi d-ao, cúi đầu, cái dáng người gập xuống như thể muốn gãy lìa cả cột sống yếu ớt.

Quỷ Tam nhìn bờ vai nàng run rẩy dữ dội, các ngón tay khẽ động đậy, rồi cuối cùng lại lạnh lùng buông xuống.

Thời gian lặng trôi một lúc lâu.

Phúc Tử đột nhiên ngửa người ngã ra sau, quỳ rạp xuống đất, òa lên khóc lớn: “Tỷ tỷ ——!”

Con d-ao găm cũng rơi “keng” một tiếng, lăn xuống nền đất.

Ngoài nhà, Hoa Mộ Thanh cầm chiếc đèn lồng trắng nhạt, xoay người, chậm rãi quay bước.

Bên cạnh nàng, Mộ Dung Trần hai tay chắp sau lưng, ung dung bước theo.



Nàng nhìn con đường mờ mịt phía trước, khẽ cười nói: “Điện hạ, giúp một tay nhé?”

Mộ Dung Trần bật cười khinh miệt: “Nha đầu nhà ngươi, người của mình không dám ra tay, lại muốn Bổn Đốc phải làm chuyện dơ bẩn thế này à?”

Hoa Mộ Thanh chỉ cười khẽ.

Mộ Dung Trần vốn tưởng nàng sẽ phản kích như thường, kiểu như: “Chẳng lẽ điện hạ còn làm ít chuyện bẩn thỉu hơn sao?”

Không ngờ, cô nương ấy chỉ nhìn thẳng phía trước, mỉm cười dịu dàng: “Mộ Thanh chẳng phải là người của ngài sao? Vì Mộ Thanh gi-ết một người, mà điện hạ cũng không nỡ ư?”

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần lóe sáng, lát sau lại nở nụ cười tà mị như yêu ma.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng thiếu nữ mặc y phục bạc trắng, dưới đêm tối hệt như một yêu nữ u mê.

Khẽ cười lắc đầu: “Đã là người của ta, thì phải biết nên làm gì.”

Hoa Mộ Thanh cong môi cười, biểu cảm giống hệt hắn.

Nàng đáp: “Tất nhiên là phải vào cung, quyến rũ Hoàng đế, giúp điện hạ lật đổ giang sơn ‘như gấm’ của triều Đại Lý.”

Một giang sơn bề ngoài đẹp đẽ như gấm vóc, nhưng bên trong thì đã thối rữa mục nát.

Nụ cười trên môi Mộ Dung Trần khẽ nhạt đi, một lát sau, lại hiện lên ý cười mờ lạnh, lãnh đạm.

Hắn nói: “Rất tốt, đó chính là việc ngươi nên làm.”

“Việc nên làm?”

Rốt cuộc là cái gì? Ngay cả Mộ Dung Trần bây giờ cũng không nói rõ nổi.

Tại sao… chỉ cần nghĩ đến việc cô nương ấy sẽ dây dưa với một người nam nhân khác, thì trong tim hắn lại nhói lên thứ cảm giác đắng chát đau buốt như năm xưa, khi Tống Hoàng Hậu gả cho Đỗ Thiếu Lăng, với dáng vẻ e lệ thẹn thùng của một thiếu nữ đang yêu, đã khiến hắn thấy trái tim như bị nghiền nát?



Chỉ là, cảm giác khó chịu lúc này, cũng chỉ như một mũi kim chích nhẹ, rất nhanh đã bị hắn xem nhẹ, bỏ qua.

Nhưng trong tương lai không xa, vị Cửu Thiên Tuế Điện hạ ấy… e rằng sẽ vì sự thờ ơ và cố tình làm ngơ của ngày hôm nay, mà sinh ra nỗi hối hận khôn nguôi.

Chỉ là giờ phút này, dưới bóng đêm thăm thẳm, hai con người phong hoa tuyệt thế ấy, sánh vai bước đi.

Không ai biết, tương lai đang chờ họ… là điều gì.

Ánh trăng mờ ảo, đêm thì dường như dài vô tận. 

 
Bình Luận (0)
Comment