Quỷ Tam bỗng trợn tròn mắt, lần trước sơ suất khiến Hoa Mộ Thanh bị bắ-t có-c. Tuy rằng Mộ Dung Trần chỉ đ-ánh hắn một trận, không hề đuổi khỏi Quỷ Vệ, nhưng hắn vẫn luôn lo lắng bất an.
Hôm nay lại vì không bảo vệ chủ nhân chu toàn mà để Hoa Mộ Thanh trúng ám tiễn.
Hắn cứ ngỡ đời này sẽ không còn duyên với Quỷ Vệ nữa.
Nào ngờ, Mộ Dung Trần lại nói hắn có thể “lập công chuộc tội”!
Hắn lập tức sững người tại chỗ!
Mãi đến khi Xuân Hà ở bên cạnh huých nhẹ một cái, hắn mới giật mình phản ứng lại, mắt hoe đỏ, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Tạ ơn chủ tử!”
Khi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Trần trên chiếc ghế lớn đã không còn ở đó.
Xuân Hà thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn dậy, mỉm cười nói: “Chủ tử chắc hẳn là nể mặt tiểu thư. Hôm ấy tiểu thư bảo ngươi rời đi, chẳng qua là muốn bảo vệ ngươi thôi. Chủ tử tất nhiên hiểu rõ ý của tiểu thư. Về sau, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư thật tốt.”
Quỷ Tam không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định.
__
Trong biệt viện hoàng gia.
Hoa Mộ Thanh đang ngâm mình trong một thùng gỗ lớn đầy mùi dược liệu.
Mộ Dung Trần đứng bên cạnh thùng, nhìn gương mặt nàng trong làn hơi nước bốc lên dần dần khôi phục huyết sắc.
Mười ngón tay đặt hai bên thành thùng đều bị châm cứu, từng giọt má-u tím lặng lẽ nhỏ xuống từ đầu ngón tay.
Trong không khí ẩm ướt phảng phất mùi má-u tanh ngọt pha lẫn hương độc dược rờn rợn.
Mộ Dung Trần cụp mắt xuống, thần sắc không rõ, nhưng ánh mắt sắc lạnh và khóe môi khẽ cong kia, tất cả đều toát lên cảm xúc bị dồn nén đến mức ngạt thở của một vị Vương gia uy nghiêm triều Đại Lý.
Tố Cẩm đứng lặng ở một góc, không dám lên tiếng.
Khí thế toát ra từ người Mộ Dung Trần khiến nàng không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi tiếng trêu chọc của Lâm Tiêu vang vào: “Điện hạ, mỹ nhân tắm cũng ngắm đủ rồi chứ? Bên ngoài hình như có người tự xưng là hoàng đế đến, ngài có muốn ra xem không?”
Mộ Dung Trần không hề động đậy.
Lâm Tiêu lại gõ thêm mấy cái nữa.
Tố Cẩm ngập ngừng ngẩng đầu, liền thấy Mộ Dung Trần đã rảo bước đi ra ngoài, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng lại nghe giọng nói như vọng ra từ cõi u linh của vị ma chủ kia cất lên: “Không được để bất kỳ ai đến gần nơi này.”
Tố Cẩm sững người, rõ ràng câu này không phải nói với nàng.
Giữa không gian, một giọng nữ rất nhỏ nhẹ lập tức đáp lời: “Tuân lệnh.”
Tố Cẩm mấp máy môi, trái tim vốn đang thấp thỏm vì Mộ Dung Trần rời đi lập tức được trấn an.
Quả nhiên, điện hạ vẫn luôn lo cho tiểu thư, thậm chí cả hộ vệ cũng đã bố trí sẵn.
Bên ngoài.
Lâm Tiêu khoanh tay, vẻ mặt đầy thích thú nhìn Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần chẳng buồn để ý đến hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Lâm Tiêu lẽo đẽo theo sau, cười nói: “Này điện hạ, ngài cũng nên tiết chế một chút đấy nhé! Màn khổ nhục kế của nha đầu đó tuy hơi vụng về, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của Đỗ Thiếu Lăng mà xem, chậc chậc, e là sau này lại biến họa thành phúc cũng nên…”
Chưa nói dứt lời đã bị Mộ Dung Trần liếc xéo một cái lạnh lẽo.
Lâm Tiêu lập tức rụt cổ, cười gượng: “Đùa thôi mà. Người của ngài, sao có thể để thứ hạ lưu như Đỗ Thiếu Lăng động vào được.”
Mộ Dung Trần thu lại ánh mắt, tà bào tím như hoa lan yêu mị tung bay, thân ảnh trong chớp mắt đã biến mất khỏi viện.
Lâm Tiêu chép miệng, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ tưởng như không có người trông coi, nhưng thực chất trong bóng tối lại đầy rẫy Quỷ Vệ, lắc đầu nói: “Mỹ nhân kế kết hợp khổ nhục kế, tâm tư của nha đầu này cũng thật đáng sợ. Thôi thì, một người là độc vật, một người là yêu ma, đúng là trời sinh một đôi. Ta chẳng dại mà lắm lời thêm nữa cho mang họa!”
Vừa dứt lời, đã thấy Tố Cẩm bưng một chậu gỗ đựng đầy khăn tay nhuốm má-u tím đi ra.
Lâm Tiêu hí hửng tiến lại gần, cười hỏi: “Sao rồi?”
Tố Cẩm bị hắn làm giật mình, quay đầu nhìn hắn một cái rồi nói: “Dường như màu đã nhạt đi chút ít.”
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn đống khăn trong tay nàng, gật đầu: “Ừ, không tệ. Cái này cũng cho thêm vào đi.”
Vừa nói vừa đưa thêm một bình thuốc.
Tố Cẩm nhận lấy, thuận tay nhét luôn chậu gỗ vào tay hắn, rồi quay người vào phòng lần nữa.
Lâm Tiêu đứng yên tại chỗ, bưng chậu, chớp mắt vài cái.
__
Ngoài cửa.
Đỗ Thiếu Lăng vội vã bước vào, vừa hay bắt gặp Mộ Dung Trần từ trong bước ra, thân hình ung dung, phong thái yêu mị vô song.
Hắn hơi biến sắc, rồi liền mỉm cười nói: “Hôm nay vất vả cho Dung Trần rồi, người đã cứu về được chứ?”
Mộ Dung Trần nhếch môi, nụ cười lười biếng nhưng lại ẩn chứa vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống: “Còn đang ngâm thuốc đấy! Bổn Đốc đã để Lâm Tiêu canh giữ bên đó rồi.”
Lời nói không mang theo kính ngữ, không phân biệt tôn ti.
Nếu là người khác, sớm đã bị buộc tội vô lễ, bất kính với Hoàng Thượng rồi!
Nhưng hắn là Mộ Dung Trần! Người từng được tiên hoàng ban sắc lệnh cho phép diện thánh mà không cần quỳ, đứng ngang hàng với tiên hoàng, chỉ kém một bước là trở thành Cửu Thiên Tuế*!
Đến cả Đỗ Thiếu Lăng, theo thánh chỉ của tiên hoàng, cũng phải nể mặt Mộ Dung Trần ba phần.
Hắn mỉm cười, tất nhiên không so đo với thái độ tùy tiện vốn có của Mộ Dung Trần, chỉ định bước về phía Lộc Minh Uyển, nơi Hoa Mộ Thanh đang ở thì đã bị Mộ Dung Trần chặn lại.
“Bệ hạ.”
Mộ Dung Trần nhìn hắn, nửa cười nửa không: “Ngài đưa người đến biệt trang thế này, là định đưa nàng ta vào cung luôn sao? Hay là muốn nuôi ở biệt trang này?”
Đỗ Thiếu Lăng khựng bước, liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần, mỉm cười đáp: “Đưa vào cung cũng không phải không thể.”
“Ồ.”
Mộ Dung Trần khẽ bật cười, tiếng cười khó hiểu mang đầy ẩn ý.
Hắn chắp tay sau lưng, với tư thế cao ngạo như kẻ đứng trên vạn vật, hoàn toàn áp đảo khí thế của Đỗ Thiếu Lăng, thong thả bước đến ngồi xuống bên bàn đá.
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, đưa tay hứng lấy một chiếc lá rơi từ trên cao, rồi chậm rãi vò nát trong lòng bàn tay, giọng nói thờ ơ vang lên: “Bệ hạ định để Hoa cô nương ấy, vừa vào cung đã bị xé xá-c sống sao?”
Đỗ Thiếu Lăng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản ứng gì khi Mộ Dung Trần cứ thế tự tiện ngồi xuống trước mặt mình.
Hắn cũng tiến đến ngồi đối diện bên bàn đá, hỏi: “Ý người là gì?”
Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ nhếch: “Bệ hạ cho rằng, hôm nay Hoa cô nương kia vì sao lại bị thích khách tập kích?”
Đỗ Thiếu Lăng đã sớm phái Long Vệ điều tra, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán, nhưng lại không thể nói ra một cách rõ ràng.
Chỉ nghe Mộ Dung Trần cất giọng chậm rãi, như làn sương lượn lờ mờ ảo: “Nha đầu đó, một là không có kỹ nghệ phòng thân, hai là không có âm mưu tính toán, ba là không có thân phận danh chính ngôn thuận. Bệ hạ cứ thế đưa nàng ta vào cung, ngài nói xem, nếu để vị Quý phi dịu dàng yêu kiều kia của ngài nhìn thấy, nàng ta còn giữ được mạng sống để chờ ngài sủng hạnh sao?”
Đỗ Thiếu Lăng thoáng biến sắc.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi quay sang nhìn Mộ Dung Trần: “Vậy ý người là gì?”
Mộ Dung Trần rũ tay, để những mảnh lá vụn rơi xuống đất, khẽ cười nói: “Chi bằng bệ hạ... giao nha đầu đó cho Bổn Đốc?”
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng lập tức trầm xuống, khí thế đế vương bùng phát, nụ cười trên mặt cũng trở nên u ám: “Người càng lúc càng to gan, ngay cả người của trẫm cũng dám mở miệng đòi.”
Thế nhưng Mộ Dung Trần chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Một lúc sau, đôi môi đỏ như má-u của hắn cong lên sâu hơn, giọng nói khàn nhẹ mang theo một tia mê hoặc: “Nếu cô nương đó lấy danh nghĩa muội muội của Bổn Đốc mà tiến cung, bệ hạ cho rằng... còn ai dám dễ dàng động đến nàng ta?”