Hắn nhìn chằm chằm vào bờ vai khẽ run rẩy của nàng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Chưa có sự cho phép của bổn vương, ai cho ngươi mạo hiểm cứu người như vậy, để rồi tự mình bị thương…”
Lời còn chưa dứt đã bị Hoa Mộ Thanh ngắt lời: “Thân thể ta, ta muốn thế nào thì thế ấy! Bị thương cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến điện hạ ngài chứ!”
Thật đúng là đang giận dỗi!
Thế nhưng Mộ Dung Trần lại biết nàng đang giận, nhưng hắn vẫn bị những lời nói của nàng làm cho tức giận, cơn giận dần dâng lên trong lòng!
Hắn bất ngờ tiến lên, nắm lấy cánh tay chưa bị thương của Hoa Mộ Thanh, ép nàng phải đối mặt với mình.
Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của nàng, hắn nhếch môi cười lạnh đầy tà khí: “Bổn vương không cho phép ngươi bị thương, thì ngươi không được phép bị thương! Nếu còn có lần sau…”
“Lần sau thì sao?”
Hoa Mộ Thanh vốn đang mang đầy niềm vui trong lòng, vậy mà bị hắn hiểu lầm như vậy, khiến nàng không cam lòng, lại càng tức giận, không chịu nhường nhịn mà phản bác lại: “Thân thể là của ta, tại sao ta lại không có quyền làm chủ? Ta cứ muốn bị thương đấy, cứ muốn không vui, cứ muốn chảy má-u đấy! Ta vui lòng như vậy, ngài thì có thể làm gì ta, ngài... ưm!”
Đôi môi nàng, bất ngờ bị đôi môi lạnh như băng của Mộ Dung Trần chặn lại.
Đôi mắt nàng mở to trong kinh ngạc, con ngươi co rút lại!
Giọt lệ còn chưa kịp rơi, trượt xuống, rơi vào giữa đôi môi đang giao hòa của hai người.
Hơi đắng, hơi mặn, lại có chút… chát.
Hoa Mộ Thanh định dùng tay đ-ánh hắn, nhưng lại bị hắn cắn nhẹ môi dưới.
Cả người nàng bắt đầu run rẩy không ngừng, dần dần, ý thức lại trở nên mơ hồ.
Chỉ cảm thấy, người này…hắn vô tình lại tàn nhẫn, cư-ỡng đoạt và chiếm hữu nàng như vậy, từ thể xá-c đến tâm trí.
Mọi cảm giác, đều bị hắn cư-ớp đoạt đến mức không còn sót lại gì.
Nàng run rẩy đặt tay lên ngự-c hắn.
Không biết bao lâu sau, Mộ Dung Trần mới buông nàng ra, ngồi lại.
Nhìn Hoa Mộ Thanh với ánh mắt mông lung, đôi mắt vẫn còn đọng lại chút xúc cảm mãnh liệt, hắn bất chợt đưa tay lau đi giọt nước bên khóe môi nàng. Rồi nhếch đôi môi đỏ mọng vì vừa bị hôn đến rướm má-u, hắn chậm rãi nói: “Nếu còn có lần sau, bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ngươi như thế nữa.”
Nói xong, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng rời đi.
Vừa đến cửa, sau lưng đã vang lên tiếng thét đầy phẫn uất và xấu hổ của nàng: “A——!”
Ý cười trong mắt hắn càng sâu, ung dung bước ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy ba tiểu nha hoàn đang run như cầy sấy, liền thuận miệng dặn: “Hầu hạ cho tốt vào.”
Sau đó hắn liền rời đi.
Tố Cẩm và Phúc Tử vội vã chạy vào trong phòng.
Chỉ còn Xuân Hà đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu nhìn bóng lưng Mộ Dung Trần đang xa dần. Tại sao tai của chủ tử lại đỏ đến thế nhỉ...?
__
Vài ngày nữa trôi qua, thoáng chốc đã đến cuối hạ.
Tố Cẩm mang y phục mới đến, liền thấy Hoa Mộ Thanh đang tự xoay cánh tay, nàng vội bước tới đỡ: “Tiểu thư phải cẩn thận, tổn thương gân động cốt cần trăm ngày mà!”
Từ sau lần vào sinh ra tử trước đó, Tố Cẩm đối với Hoa Mộ Thanh lại càng thêm chân thành, hết lòng quan tâm.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Không sao đâu, ta gần như đã khỏi hẳn rồi. Dạo này bên ngoài thế nào rồi?”
Nàng bị Mộ Dung Trần nhốt ở biệt trang này đến sắp mốc meo cả người.
Tố Cẩm cười, vừa hầu nàng uống trà vừa nói: “Lúc đầu sau khi tiểu thư mất tích, Hoa Phong quả thực hoảng hốt không ít, còn phái người đi tìm khắp nơi. Lại thêm vị trong cung kia cố tình dẫn dắt dư luận, thành ra khắp kinh thành đều rộ lên lời đồn rằng tiểu thư…”
Hoa Mộ Thanh bật cười, chẳng những không tức giận mà còn có vẻ hứng thú: “Cũng chỉ là mấy lời kiểu như ta bỏ trốn theo nam nhân, hoặc bị bắ-t có-c đến hang ổ của bọn thổ phỉ ở nơi heo hút nào đó thôi chứ gì. Dù gì cũng là nói thanh danh ta bại hoại, danh tiết chẳng còn. Có đúng không?”
Tố Cẩm còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài, Phúc Tử đã bưng khay điểm tâm tươi cười chạy vào, nghe được lời của Hoa Mộ Thanh liền cười nói: “Tiểu thư thông minh thật đấy! Nhưng kệ họ nói gì thì nói! Chúng ta ở đây sống vui vẻ là được rồi!”
Không còn những tranh đấu ngấm ngầm trong Hoa phủ, lại thêm mối thù lớn đã báo xong, cả người Phúc Tử trở nên cởi mở, hoạt bát hơn hẳn.
Hoa Mộ Thanh bật cười, cầm lấy chiếc bánh sen thanh nhã trong tay nàng, chậm rãi cắn một miếng.
Xuân Hà trải giường chiếu xong, quay người lại cũng phụ họa: “Phúc Tử nói không sai, lời đồn chỉ là thứ người ta tán chuyện lúc rảnh rỗi. Chẳng mấy nữa có chuyện mới, họ sẽ lại có cái để bàn tán tiếp thôi.”
Hoa Mộ Thanh ăn xong miếng bánh, gật đầu cười, rồi ngước nhìn ra ngoài xem giờ, nói: “Hôm nay ta muốn vào thành một chuyến. Xuân Hà, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa đi.”
Xuân Hà sững người: “Nhưngtiểu thư, hiện giờ thân phận của người rất nhạy cảm, nhất thời không nên vào thành thì hơn ạ…”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu, dịu dàng nhưng kiên quyết: “Ngươi cứ đi chuẩn bị đi.”
Hôm đó mang hoa khô đến cho Bàng Mạn, kỳ thực là để âm thầm truyền tin, hẹn gặp mấy người của Ám Phượng.
Thế nhưng vì nàng đột nhiên bị thương, lại bị tên khốn Mộ Dung Trần nhốt trong biệt viện hoàng gia suốt nửa tháng, nên đã lỡ mất ngày hẹn từ lâu.
Trước khi vào cung, nàng nhất định phải liên lạc lại với Dao Cơ một lần, tiện thể sắp xếp ổn thỏa con đường lui cho nàng ấy.
Dù sao thì, một khi đã nhập cung, nàng không thể tùy tiện gặp mặt bọn họ như trước nữa.
Đối với Đỗ Liên Khê và Bàng Mạn, muốn vào cung không khó, nhưng riêng Dao Cơ, thân phận là kỹ nữ, năm xưa nhờ được Tống Hoàng Hậu che chở mới có thể tiếp cận hoàng cung, giờ không còn chỗ dựa, đến cửa cung cũng không thể bước vào.
Cho nên... hiện tại, nàng muốn thử xem có cách nào đưa Dao Cơ vào cung hay không.
Xuân Hà nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.
Hoa Mộ Thanh vừa vịn tay Tố Cẩm chuẩn bị lên xe, phía sau đã vang lên tiếng cười hì hì của Lâm Tiêu.
Nàng quay đầu lại.
Chỉ thấy Mộ Dung Trần đang đứng bên cạnh Lâm Tiêu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, thần sắc khó lường.
Từ sau hôm nàng tỉnh lại đến nay, tuy hai người vẫn có hạ nhân truyền lời qua lại, nhưng đây là lần đầu họ gặp mặt trực tiếp.
Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi lập tức dời mắt.
Xuân Hà lặng lẽ quan sát bầu không khí giữa hai người, rồi lên tiếng giải thích: “Tiểu thư định vào thành một chuyến, có chút việc cần xử lý.”
Mộ Dung Trần không nói gì.
Lâm Tiêu ở bên chen vào: “Ồ? Việc gì mà gấp đến mức nhất định phải đi ngay lúc này thế?”
Xuân Hà tất nhiên không dám đáp bừa.
Lúc này, Hoa Mộ Thanh lại mở miệng, giọng có vẻ như đang hờn dỗi: “Làm gì, chẳng lẽ còn phải báo cáo với ngươi sao?”
Lâm Tiêu bị nghẹn họng, giậm chân kêu lên: “Gia đây là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy!”
Hoa Mộ Thanh bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Bản tiểu thư có cầu ngươi cứu đâu.”
“Ngươi!”
“Ta thì sao?”
Cách nói chuyện đầy gai góc, không chút nhượng bộ này…
So với thiếu nữ kiêu ngạo, phong hoa tuyệt đại mà Mộ Dung Trần từng quen thuở ban đầu, quả thực giống hệt!
Phong thái bất khuất, thà thua trận chứ không chịu thua người. Khí thế ngang ngược, đâ-m người một nhát cũng chẳng buồn đền.
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười: “Nếu đã vào thành, vậy thì thuận tiện mang một thứ về giúp bổn vương.”
Hoa Mộ Thanh không đáp, nhưng rõ ràng đang lắng nghe dặn dò.
Khóe mắt Mộ Dung Trần càng lộ ra ý cười sâu hơn, vẫy tay: “Lại đây, ta nói nhỏ.”
Hoa Mộ Thanh khựng lại.
Lâm Tiêu cười phá lên.
Xuân Hà và Tố Cẩm đều cúi đầu, nhịn cười.
Trước mặt bao người, nàng quả thật không dám làm mất thể diện của vị Cửu Thiên Tuế lẫm liệt kia.
Cắn môi, nàng trừng mắt lườm Lâm Tiêu đang cười hả hê một cái, rồi cứng nhắc bước tới hai bước.