Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn Xuân Hà.
Xuân Hà vừa rút ngân phiếu ra, chuẩn bị đưa lên.
Ông lão nhỏ lại buông thêm một câu: “Vàng.”
Mi mắt Hoa Mộ Thanh giật giật, thứ gì mà đắt dữ vậy! Mộ Dung Trần tên khốn đó, lại giăng bẫy hại nàng! Nhất định phải trở về đòi lại bạc từ hắn! Đồ khốn!
Xuân Hà thấy Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày, đành phải đem toàn bộ số ngân phiếu còn lại đặt lên quầy.
Lúc này ông lão mới lộ ra nụ cười có phần gian xảo, cười khì khì, cầm lấy đống ngân phiếu, chấm nước miếng rồi bắt đầu đếm từng tờ một.
Thấy Hoa Mộ Thanh rời đi, lão còn nói với theo: “Gửi lời hỏi thăm đại ca của nàng nhé!”
Hoa Mộ Thanh không đáp, cứ thế bước đi.
Nhưng nàng không trở về biệt viện, mà đổi hướng, bảo Xuân Hà đ-ánh xe đến phía tây nam Kinh thành, một nơi vốn đã vắng vẻ, nay lại càng hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.
Cả khu đó hầu như không có ai sinh sống, chỉ có một căn nhà cũ kỹ rộng lớn.
Đó chính là Tống phủ, một gia tộc từng bị xét cả nhà tru di.
Sau khi trùng sinh, nàng vẫn không dám đến đây. Nhưng nay, trước khi vào cung, cuối cùng nàng cắn răng, đích thân đến một chuyến.
Nàng muốn tận mắt nhìn xem, Đỗ Thiếu Lăng, người nhờ má-u thịt Tống gia mà ngồi lên ngai vàng năm xưa rốt cuộc đã đối xử với Tống gia như thế nào.
Nàng muốn tự nhắc mình: đừng quên, không được quên, tuyệt đối không thể quên!
Để tránh bị người khác để ý, nàng không cho Xuân Hà lái xe đến tận cửa phủ Tống, mà một mình đi bộ đến một cánh cửa nhỏ nàng từng thường xuyên lén ra vào khi còn nhỏ.
Đưa tay đẩy nhẹ.
“Két—”
Bụi phủ đầy trên cửa rơi xuống lả tả.
Khoé mắt nàng lập tức đỏ hoe.
Cắn chặt môi, nàng đứng sững tại chỗ một lúc rồi mới bước vào trong.
Cỏ dại mọc tràn lan đã lấn át hoàn toàn những khóm hoa cỏ quen thuộc ngày xưa.
Khu viện từng rực rỡ muôn hoa giờ đây tan hoang đổ nát, trận đại hỏa đã thiêu rụi những căn phòng chứa chan yêu thương và ký ức thân thuộc của nàng, chỉ còn lại từng đống than tàn.
Thế nhưng, nàng vẫn nhớ rõ từng nơi ở đây, từng bước chân nàng từng in dấu tiếng cười.
Chỗ này là sân tập kiếm của phụ thân và huynh trưởng.
Mẫu thân và tẩu tẩu thường ngồi bên cạnh uống trà trò chuyện, vừa trách móc cha và huynh luyện kiếm không nghiêm túc. Phụ thân và đại ca thì sẽ chạy qua giành trà của họ uống.
Ở đây có một hòn giả sơn, nàng thường thích leo trèo, chạy nhảy khắp nơi.
Lưu thúc, người bị thương ở chân trong chiến trận, được phụ thân đưa về phủ làm quản gia.
Ông luôn khập khiễng chạy theo phía sau nàng, miệng không ngừng la: “Cẩn thận chút, nha đầu! Cẩn thận chút! Trời ơi, nha đầu này, con coi chừng đó nha!”
Chỗ này là nhà bếp.
Trong nhà, có một người đầu bếp nữ vì phu quân mất sớm mà góa bụa, một mình nuôi hai đứa con nhỏ.
Mỗi lần nàng lén trốn ra ngoài chơi rồi rơi xuống nước, sinh bệnh, bà ấy luôn âm thầm nấu cho nàng một bát canh gừng nóng.
Hai đứa con của bà ấy cũng thường giúp nàng che giấu, không để phụ thân biết mà trách phạt nàng.
Những tiếng cười vang vọng, khung cảnh cỏ non chim hót như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hoa Mộ Thanh cuối cùng quỳ sụp xuống đất.
Tay nàng siết chặt nắm tro đen dưới nền đất, cúi đầu, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ rơi xuống, thấm vào bụi đất.
“A——”
Tiếng khóc xé lòng, đẫm bi thương, sau bao ngày sống lại, cuối cùng cũng được nàng buông ra trọn vẹn.
Không xa nơi đó, Mộ Dung Trần đứng lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú.
Nhìn nàng khóc đến kiệt quệ, nhìn nàng đau đớn như tan nát cõi lòng, nhìn nàng mặc kệ tất cả mà thổn thức.
Trên gương mặt tà mị lạnh lùng kia, không nhìn ra biểu cảm thật sự là gì.
Không biết đã qua bao lâu.
Hoa Mộ Thanh đứng dậy, lướt qua nơi Mộ Dung Trần từng đứng, đóng cửa lại rồi rời đi.
__
Tối hôm đó.
Tại biệt viện hoàng gia phía chính Đông, thư phòng mới của Mộ Dung Trần được xây liền kề với phòng ngủ và vài gian phòng phụ.
Phòng ốc bố trí bốn phía vây thành một khuôn viên lớn.
Vườn trong vốn trồng nhiều loài hoa kỳ lạ quý hiếm, nay đều bị Mộ Dung Trần sai người dọn sạch chỉ chừa lại một bộ bàn ghế gỗ lê vàng ở một góc vườn.
Khi Hoa Mộ Thanh bước vào sân, Mộ Dung Trần đang ngồi một mình bên bàn, rót rư-ợu uống.
Một thân áo bào tím như áng mây trôi lặng lẽ đổ dài xuống nền đất.
Ánh đêm như gấm, phủ lên mái tóc đen và y phục của hắn một lớp sáng dịu dàng.
Nàng cụp mắt, lặng lẽ bước đến, đặt bình rư-ợu và chiếc hộp gỗ nhỏ trước mặt hắn, rồi quay người định rời đi.
Nhưng cổ tay lại bị Mộ Dung Trần giữ lại.
“Ở lại, uống với Bổn Đốc một chén.”
Hoa Mộ Thanh nhíu mày, rút tay ra: “Mộ Thanh tửu lượng kém, không dám làm hỏng hứng thú của điện hạ.”
“Cạch.”
Mộ Dung Trần đã rót xong rư-ợu, đặt chén xuống vị trí đối diện.
Hoa Mộ Thanh cụp mắt nhìn hắn.
Gương mặt vốn yêu tà như tiên ma của hắn lúc này lại mang theo một vẻ trầm mặc khó gọi thành lời.
Người này, dường như đang kìm nén điều gì đó...
Nàng nhẹ nhàng siết tay lại, rồi xoay người, ngồi xuống chỗ đặt chén rư-ợu.
“Ha...”
Mộ Dung Trần khẽ cười, tự nâng chén uống cạn một ngụm.
Ngồi đối diện nhìn rõ, Hoa Mộ Thanh mới thấy rõ đôi mày mắt của hắn lúc này.
Vẻ u ám ma mị thường khiến người khác rợn người đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một khuôn mặt đẹp như tranh, thanh sạch đến mức trống rỗng.
Hàng mi dài rũ xuống, che khuất đôi mắt đen sâu thẳm như vực tối kia.
Không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng lại khiến Hoa Mộ Thanh bỗng thấy… một nỗi bất lực kỳ lạ.
Mộ Dung Trần… cũng có lúc bất lực sao?
Chỉ nghe hắn cười nhạt, giọng lạnh như gió đêm: “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
Hoa Mộ Thanh sững người, nghiêm túc nhớ lại một lúc, rồi khẽ lắc đầu.
Nàng chờ hắn giải thích, nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo đầy châm biếm: “Cũng đúng… Làm sao ngươi biết được, nàng ấy… xưa nay vốn chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện như vậy…”
Tim Hoa Mộ Thanh khẽ run — “Nàng ấy?” Ai cơ?
Nàng không biết, thậm chí cũng không nhớ nổi rằng, hôm nay, chính là ngày này mười năm trước, nàng và Mộ Dung Trần lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc đó, nàng còn là tiểu thư của phủ Hộ Quốc Tướng quân, nàng hoạt bát, kiêu kỳ, hồn nhiên rực rỡ.
Còn hắn chỉ là một kẻ đáng thương, bị ép rời khỏi gia tộc, bị truy sát khắp nơi, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Đám thị vệ đi theo đều đã ch-ết, hắn gần như tuyệt vọng nhìn thanh đại đao bổ thẳng tới mà không còn sức chống trả.
Bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc váy vàng rực rỡ như nắng, từ trên trời giáng xuống, vung roi chín đoạn thật dài, “vút” một tiếng quất nát mặt tên thích khách đang ra tay.
Tới tận bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ, má-u của tên thích khách bắ-n đầy lên mặt, còn gương mặt thì ngập tràn vẻ kinh hoàng không dám tin.
Thiếu nữ khi ấy, tay cầm roi dính má-u, nụ cười rực rỡ như hoa, chói lóa cả trời xuân.
Giọng nàng trong trẻo, lớn tiếng mắng: “Cả đám nam nhân to xá-c bắ-t nạ-t một đứa nhỏ! Thật mất mặt! Hôm nay bản tiểu thư phải dạy dỗ các ngươi một trận ra trò!”
Rõ ràng nàng chỉ lớn cỡ hắn thôi mà!
Bọn thích khách lập tức vây lấy nàng, thế nhưng nàng không hề sợ hãi, còn múa roi chín đoạn trong tay oai phong lẫm liệt!
Lúc đó, Mộ Dung Trần còn tưởng cô nương này tuổi nhỏ mà đã luyện được tuyệt thế võ công.
Nào ngờ, roi còn chưa múa hết một vòng, đã bị một tên thích khách chộp được, cả người nàng bị hất văng ra ngoài!
Ngã cái rầm xuống đất.
“Ai da!”
Thiếu nữ ngã ngay dưới chân hắn, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, bật dậy, la lớn: “Dám bắ-t nạ-t bản tiểu thư! Bắt hết cho ta! Một người cũng không được chạy!”
Loảng xoảng!
Không biết từ đâu, một đội quân mặc giáp xông ra, từng người thân thủ phi phàm, chỉ trong chớp mắt đã bắt gọn cả đám thích khách đang ép hắn đến đường cùng.
Hắn quay sang nhìn thiếu nữ cầm roi kia.
Chỉ thấy nàng chạy tới, hệt như một tên đầu gấu nhỏ, hùng hổ đá vào chân tên thích khách vừa ném mình ra, còn mắng to: “Giỏi quá hả? Có ngon thì nhào vô nữa đi! Hừ, bản tiểu thư đá ch-ết ngươi bây giờ!”
Mộ Dung Trần khẽ bật cười.
Bao lâu rồi… hắn chưa từng gặp lại một người sống động rực rỡ đến thế.
Hắn thu ánh mắt về, xoay người bước đi.
Nhưng phía sau chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cùng giọng thở hổn hển của thiếu nữ: “Này này, tiểu ăn mày, ngươi chạy gì chứ hả?”
Tiểu ăn mày? Nàng gọi hắn là tiểu ăn mày?
Cô nương này… gan cũng lớn thật, dám gọi hắn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, hắn bây giờ còn có tư cách gì để bắt người khác cúi đầu xưng thần?
Hắn tiếp tục bước đi.
Vậy mà cô nương kia đã chạy lên chắn trước mặt hắn, không chút ngại ngần đ-ánh giá hắn từ đầu đến chân, rồi bật cười: “Này, tiểu ăn mày, trông ngươi cũng được phết đấy chứ? Hay là theo bản tiểu thư về phủ đi, ta bảo vệ ngươi!”
Mộ Dung Trần nhìn thiếu nữ ấy.
Miệng thì hung hăng là thế, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự lo lắng rõ ràng.
Thật là… một nha đầu kỳ quặc.
Hắn khẽ lắc đầu.
Tiểu cô nương ngạc nhiên, rồi vỗ tay cái đét, reo lên: “À! Ngươi sợ ta bắ-t nạ-t ngươi sao? Không phải sợ đâu, ta không bắ-t nạ-t ngươi đâu! Ta sẽ bảo vệ ngươi mà!”
Một dòng ấm áp khổng lồ bỗng trào dâng, lan khắp thân thể Mộ Dung Trần, từ ngũ tạng đến tứ chi bách hải.
Như một người đi trong sa mạc tuyệt vọng, mòn mỏi suốt ngàn dặm, tưởng chừng sắp ch-ết khô,
thì bỗng thấy trước mắt xuất hiện một dòng suối xanh ngát.
Hắn gần như muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Nhưng… hắn chưa từng quên mối thù má-u sâu như biển của mình.
Hắn nhắm mắt, rồi mở ra, chìa tay về phía cô nương: “Cho ta chút ngân lượng.”
Cô nương tròn mắt kinh ngạc, há hốc miệng. Nhưng vẫn lục trong người, móc ra một tờ ngân phiếu, đặt vào lòng bàn tay dơ bẩn của hắn, hỏi: “Thế là ngươi bán thân cho ta rồi đó hả?”
Mộ Dung Trần gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt cô nương ấy lại trợn to một lần nữa.
Chỉ nghe hắn nói tiếp: “Năm năm sau, ta sẽ đến tìm nàng. Sống hay ch-ết… tùy nàng quyết định.”
Cô nương ấy ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn rời đi.
Một lúc lâu sau, mới như sực tỉnh, đứng ngay tại chỗ nhảy cẫng lên hét to: “Ngươi nhất định phải quay lại đấy nhé!”
Hắn mang theo tờ ngân phiếu một ngàn lượng mà nàng tiện tay đưa cho, trải qua trăm cay nghìn đắng, vượt qua bao cửa tử, lội qua vô số bờ sông Hoàng Tuyền, cuối cùng luyện thành Thiên Âm Chi hàn, diệt sạch những kẻ nên ch-ết, ngay cả ngôi vị cao quý nhất thiên hạ mà bao người thèm khát, hắn cũng chẳng buồn đoạt lấy.
Hắn đi tìm tiểu cô nương ấy.
Nhưng lại chỉ thấy, nàng đang nắm tay một nam nhân khác, nở nụ cười… rực rỡ như hoa xuân.
__
Bên cạnh chiếc bàn gỗ hoàng lê, là một chiếc đèn cung đình mô phỏng phong cách đời Đường, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Ánh đèn lay động hắt qua lớp lụa mờ, ánh sáng mơ hồ ấy phản chiếu vào mắt Mộ Dung Trần, dường như khiến đôi mắt hắn lúc này... ẩn ẩn chút đỏ hoe.
Hoa Mộ Thanh đứng đợi một lúc, thấy hắn lại không nói gì nữa.
Nàng đành vươn tay, cẩn thận cầm lấy chén rư-ợu của hắn, khẽ khàng nói: “Điện hạ, ngài say rồi. Nên nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”
“Ha ha...”
Mộ Dung Trần lại cầm lấy bình rư-ợu nhỏ, cười nhạt: “Say? Nếu có thể say... thì cũng tốt.”
Nói rồi, hắn mở nắp bình rư-ợu.
Hương rư-ợu nồng đượm lập tức lan tỏa trong không khí.
Rư-ợu Trúc Diệp Thanh tám mươi năm?
Hoa Mộ Thanh sững người, thảo nào lại đòi đến năm mươi lượng vàng.
Lão già kia... quả thực có rư-ợu ngon.
Mộ Dung Trần đã giơ bình rư-ợu lên, định tu thẳng vào miệng, Hoa Mộ Thanh vội vàng ngăn lại.
Ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra, giọng nói đã vô thức trở nên dịu dàng và kiên nhẫn:
“Nếu điện hạ muốn uống, Mộ Thanh uống cùng ngài là được. Uống kiểu này... sẽ hại thân.”