Hoa Mộ Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bông sen song sinh chạm khắc tinh xảo ở đầu giường, không thể nào chợp mắt dù chỉ một khắc.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt nàng, từng giọt rơi xuống không một tiếng động.
Từ khi tiến cung, nàng lúc nào cũng khao khát được gặp lại Thịnh Nhi của mình, nhưng nàng lại hoàn toàn bất lực, chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút.
Nhẫn nhịn, nàng phải nhẫn nhịn.
Nhưng cùng với việc bước chân vào hoàng cung, những ký ức đau khổ trong kiếp trước cũng cuồn cuộn ùa về như sóng vỗ không dứt.
Nỗi đau ấy...
Lưỡi d-ao Đỗ Thiếu Lăng dùng để đâ-m mù đôi mắt nàng, dường như vẫn còn cảm giác rạch qua mắt, buốt đến tận xương.
Tất cả những thống khổ đó, cuối cùng đều lần theo thời gian quay về khoảnh khắc nàng còn chưa gả cho Đỗ Thiếu Lăng, khi nàng vẫn còn là tiểu thư tướng phủ, sống những tháng ngày vô ưu vô lo.
Tổ phụ và tổ mẫu của nàng, phụ mẫu của nàng, đại ca, tẩu tử, các đệ muội của nàng.
Lâm Lang Các của nàng, các binh sĩ của nàng, những tỷ muội thân thiết của nàng...
Còn có biết bao người, biết bao gương mặt...
Từ ngày trùng sinh đến nay, từ khi nàng một lần nữa đặt chân vào nơi đã từng đẩy nàng và Tống gia vào hoàng cung chỗ ch-ết này.
Trong màn đêm sâu lắng và yên tĩnh ấy, từng người, từng chuyện lại lần lượt hiện về trong đầu Hoa Mộ Thanh.
Móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau nơi da thịt vẫn không thể nào sánh được với mối hận ngập trời trong tim nàng.
Nàng nghiến chặt răng, nhắm mắt lại.
Nhưng đúng lúc đó, bỗng nghe thấy một tiếng “cạch” khe khẽ.
Có gì đó vừa chạm nhẹ vào cơ quan ở cửa trước, thiết bị đơn giản mà Xuân Hà đã đặt trước khi đi ngủ để phòng kẻ lạ đột nhập.
Hoa Mộ Thanh lập tức mở mắt, Xuân Hà cũng bật dậy khỏi giường.
Nàng nhanh chóng bước đến cạnh Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh đã ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ sau.
Xuân Hà nhìn thấy đôi mắt của Hoa Mộ Thanh, hơi sững lại, sau đó khẽ thì thầm: “Tiểu thư, e là có người…”
Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Cả hai cùng nín thở chờ đợi, liền thấy cửa trước bị đẩy hé ra một khe nhỏ.
Sau đó, một đoạn trúc được đẩy vào, phun ra một làn khói mê hương.
Dùng trò hạ lưu thế này sao?
Hoa Mộ Thanh nhíu mày, ra hiệu Xuân Hà nín thở.
Hai người ẩn mình trong bóng tối. Không lâu sau, cánh cửa lại bị đẩy mở thêm lần nữa.
Một người ló đầu vào, dáo dác nhìn quanh bên trong.
Chính là vị tú nữ sáng nay từng lên tiếng bàn tán chê bai Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần đầy vẻ khinh miệt!
Hoa Mộ Thanh nhớ lại lời Tú Hỷ từng kể, biết nàng ta là thứ nữ của Triệu Hoa Đình, quan Thái sử đứng đầu Ty Thiên Giám, tên gọi Triệu Như.
Chức quan Thái sử này thực ra xưa nay cũng chẳng mấy quan trọng.
Chẳng qua là vì Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Mộ Thanh đều không tin vào chuyện thần quỷ mà thôi.
Trừ những nghi lễ bắt buộc như tế trời, tế thần hay các lễ cúng truyền thống, ngay cả thiên tượng tinh tú cũng chẳng ai quan tâm đến.
Theo lời Tú Hỷ kể, Triệu Hoa Đình vốn dĩ thấy con đường quan lộ bế tắc, nên mới tính đưa nữ nhi vào cung đ-ánh cược một phen.
Nhưng lại không nỡ đưa trưởng nữ yêu quý đi, đành đẩy một người con thứ chẳng mấy quan trọng vào cung thử vận.
Có điều… nếu đã là thứ nữ, ít ra phải là người khôn khéo một chút, đằng này lại gửi vào một kẻ ngu ngốc như thế này.
Khi Hoa Mộ Thanh nhìn thấy gương mặt của Triệu Như, nàng không kìm được mà khẽ bật cười.
Chỉ thấy Triệu Như đang rón rén mang theo thứ gì đó len lén lẻn vào trong.
Xuân Hà vừa định hành động, liền bị Hoa Mộ Thanh ngăn lại.
Ngay sau đó, Hoa Mộ Thanh bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết: “Á! Ai đó?!”
Triệu Như lập tức hồn bay phách lạc!
Vừa xoay người định bỏ chạy, không biết trúng phải vật gì, lập tức bị đ-ánh trúng bắp chân, ngã nhào xuống đất!
Hoa Mộ Thanh vừa ra hiệu cho Xuân Hà thắp đèn, vừa lớn tiếng gào lên: “Á! Á! Có thích khách! Người đâu! Mau tới đây!!!”
Từng gian phòng trong cung Trữ Tú đều đồng loạt sáng đèn.
Chẳng bao lâu sau, các bà quản sự cùng thái giám nghe động chạy tới, thấy mấy tú nữ đã vây quanh phòng Hoa Mộ Thanh.
Người dẫn đầu là thái giám Vương Đức, vốn là người hầu cận bên cạnh Hoàng Thượng, lần này được điều tới giám sát tuyển tú nữ.
Buổi tối khi Hoa Mộ Thanh vừa nhập cung, chính hắn còn đích thân đến xem xét, sau đó lập tức hồi báo với vị chủ tử trên long ỷ.
“Tiểu thư đã an ổn tiến cung, hiện đang nghỉ tại cung Trữ Tú.”
“Ừm.”
Vị chủ tử kia tỏ vẻ rất hài lòng, khẽ gật đầu: “Ừ, chăm sóc cho nàng chu đáo vào, đừng để nàng chịu thiệt thòi hay oan ức gì.”
Đây là lần đầu tiên Vương Đức thấy chủ tử mình dặn dò kỹ lưỡng như thế đối với một tú nữ, hắn lập tức hiểu ra,vị này chắc chắn là nhân vật tương lai đầy vinh hiển trong hậu cung triều Đại Lý!
Huống chi, nàng ta lại là muội muội của Cửu Thiên Tuế.
Tương lai phú quý hiển hách, không thể lường được!
Cứ nghĩ rằng, có chủ tử che chở, lại thêm thế lực của Cửu Thiên Tuế trấn áp, chắc chắn không ai dám ức hi-ếp Hoa Mộ Thanh.
Nào ngờ, vừa mới đêm đầu tiên vào cung mà đã xảy ra chuyện!
Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, vội vàng chạy đến, hấp tấp hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại có thích khách? Tiểu thư có sao không? Hả?!”
Không ít cung nữ thái giám có mặt tại đó đều nhận ra Vương Đức, người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng. Trước nay chưa từng thấy hắn cung kính với một tú nữ vô danh vô phận như vậy!
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng những người đã ở trong cung lâu năm đều là kẻ lanh lẹ, tinh ý, liền hiểu ngay, e rằng Hoa Mộ Thanh sớm đã lọt vào mắt người trên rồi.
Việc đi theo đúng quy trình tuyển tú nữ, chẳng qua cũng chỉ là hình thức bên ngoài.
Những người hiểu rõ tình hình như Trương Nghi và Vương San Nhi đang ẩn mình trong đám tú nữ, dĩ nhiên cũng hiểu điều đó.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện rõ vẻ ghen tức và oán hận!
Lúc này, Vương Đức chạy vào phòng, vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh đang yên ổn ngồi bên bàn, trái tim đang treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng hạ xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, hắn bước lại gần, mỉm cười cung kính hỏi: “Tiểu thư, chuyện này là sao vậy?”
Khi đến gần, hắn lại càng bị vẻ đẹp của thiếu nữ trước mắt làm cho sững sờ dưới ánh đèn lờ mờ của đêm khuya, nàng lặng lẽ ngồi nơi đó, đẹp đến mức như một tiên nữ bước ra từ giấc mơ, đẹp không thực chút nào!
Trên đời này, lại có nữ tử xinh đẹp đến thế sao?!
Ngay cả Quý phi, người nổi danh khuynh quốc khuynh thành trong hậu cung e rằng cũng chẳng thể sánh bằng một phần hai của nàng!
Không trách được, nàng có thể là muội muội của Cửu Thiên Tuế, lại được chủ tử quan tâm đến mức ấy!
Vương Đức lập tức tỏ vẻ càng thêm ân cần, cười nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Nô tài đã cho thị vệ lục soát khắp nơi rồi, không phát hiện thích khách nào cả.”
Hắn tuyệt đối không dám trách Hoa Mộ Thanh là làm lớn chuyện, kinh động mọi người.
Hoa Mộ Thanh mím môi, đôi mắt long lanh như ngấn lệ khẽ lắc đầu, rồi giơ tay chỉ về phía một người đang ngồi bệt dưới đất, Triệu Như, lúc này đang bị Xuân Hà giữ chặt lấy vai, gương mặt đầy hoảng sợ.
“Người này là…” - Vương Đức sớm đã chú ý đến tú nữ này.
Lại thấy bên cạnh nàng ta còn rơi một đoạn trúc dùng để phun mê hương và một bình thuốc nhỏ, liền lập tức đoán ra được đại khái sự việc.
Tuy vậy, hắn vẫn phải chờ chính miệng Hoa Mộ Thanh nói ra.
Thế nhưng chưa kịp để Hoa Mộ Thanh lên tiếng, Triệu Như đã lớn giọng hét lên: “Không phải ta! Công công, là nàng ta vu oan cho ta! Ta… ta chỉ vì không ngủ được nên đi dạo trong sân, thấy hai chủ tớ họ lén lút trong phòng, nên mới tò mò nhìn thử, nào ngờ lại bị họ bắt lại! Họ đang cố tình đổ tội cho ta!”
Cũng khá khéo mồm thật đấy!
Hoa Mộ Thanh cụp mắt, trong lòng thầm hiểu: lời này của Triệu Như, thật ra đã tự đẩy bản thân vào đường ch-ết rồi.
Quả nhiên, chưa để nàng mở miệng phản bác, Vương Đức đã tức giận quát lớn: “Nói năng hồ đồ! Bên ngoài cung Trữ Tú có thị vệ và thái giám tuần đêm canh gác. Nếu ngươi nửa đêm không ngủ mà lang thang ngoài sân, chắc chắn đã có người phát hiện!”
Triệu Như hoảng loạn, sao lại còn có chuyện như thế này?!
Lập tức lắp bắp nói: “Ta… ta chỉ vừa ra ngoài… rồi thấy hai người họ…”
Lúc này, Hoa Mộ Thanh mới lên tiếng, giọng nói vô tội và tội nghiệp: “Ngươi nói ta và nha hoàn của ta âm mưu hãm hại người giữa đêm khuya. Vậy ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta vào cung chưa lâu, không oán cũ, chẳng thù mới với ai, rốt cuộc là muốn hãm hại ai chứ?”
Vương Đức vừa nghe giọng nói ấy, da đầu liền tê rần, trên đời này thật sự có thứ âm thanh tuyệt diệu như vậy sao?
Giọng nói mềm mại, dịu dàng, lại mang theo một vẻ yếu đuối mê hoặc bẩm sinh.
Rõ ràng nàng không cố ý, nhưng lại khiến người ta không kìm được mà muốn nghe thêm vài câu nữa.
Chỉ riêng việc nghe thiếu nữ này nói chuyện, đã cảm thấy vô cùng êm tai, như tiếng tiên nhạc văng vẳng giữa mây trời.
Trong lòng Vương Đức kinh ngạc, nhưng vẻ mặt thì không lộ chút nào.
Lúc này, từ phía bên kia, Triệu Như lại lớn tiếng la lên: “Ngươi… ngươi là muốn hãm hại bọn ta, những tú nữ cùng ở cung Trữ Tú này với ngươi!”
Những tú nữ vây xem lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, sợ hãi, đồng loạt nhìn về phía Hoa Mộ Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ồ?”
Hoa Mộ Thanh khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên như thể vừa nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng: “Ta vì sao lại muốn hại các ngươi?”
Triệu Như thấy lời nói dối có vẻ được chấp nhận, liền lớn tiếng nói tiếp: “Ngươi hận bọn ta cản đường ngươi vào cung! Cho nên muốn ra tay trước, khiến bọn ta không thể trúng tuyển! Ta vô tình nghe được, nên ngươi mới muốn gi-ết người diệt khẩu!”
Một lời nói ra, dường như nghe cũng có lý.
Lúc này giữa hai người, thế giằng co rõ ràng, mà phần thắng lại nghiêng về phía Triệu Như.
Thế nhưng, Vương Đức – người một lòng muốn bảo vệ Hoa Mộ Thanh, sau khi liếc nhìn sắc mặt của nàng, liền cúi mắt không nói gì.
Quả nhiên, không lâu sau đó.
Vương San Nhi, tiểu thư của phủ Thượng thư, người vẫn đứng trong đám đông đột nhiên bước ra, dáng vẻ như đang suy nghĩ, nói: “Hình như đêm nay ta có nghe thấy vài tiếng động lạ…”
Rồi quay sang nhìn Trương Nghi: “Tỷ có nghe không?”
Hai người họ ở chung một phòng, ngay sát cạnh phòng của Hoa Mộ Thanh.
Trong mắt Hoa Mộ Thanh chợt loé lên một tia chế nhạo.
Trương Nghi còn đang do dự, chưa kịp nói gì.
Hoa Mộ Thanh đã ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực lấp lánh ánh lệ như giọt sương ban mai, rưng rưng nhìn Vương Đức, dịu dàng nói: “Công công, nếu ta thật sự muốn hại toàn bộ các tỷ muội đang tham gia tuyển chọn ở cung Trữ Tú này, thì đâu chỉ mang theo một chút mê hương thế này? Loại mê hương mà vị tỷ tỷ này mang tới, nhiều lắm cũng chỉ khiến ta và nha hoàn của ta ngất đi một lát thôi. Vậy mà nàng ta lại vu oan ngược lại cho ta, còn có người thay nàng nói đỡ với lương tâm bị che mờ.”
Nói đoạn, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng khóc nấc lên: “Mộ Thanh vào cung, thật sự đã khiến nhiều người không vui đến thế sao…”
Giọng điệu uất ức mà vô tội, vẻ mềm mại đáng thương thể hiện đến tận cùng.
Trong lời nói ấy, còn xen lẫn một chút buồn bã và bất cam rất rõ rệt.
Không ít tú nữ đứng quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay cả Trương Nghi và Vương San Nhi cũng khẽ nhíu mày, cho dù Hoa Mộ Thanh thật sự tâm cơ sâu sắc thế nào đi nữa, nhưng chỉ với lời lẽ vừa rồi, nếu họ còn cố tình giậu đổ bìm leo thì e rằng ngay cả bản thân cũng khó mà bảo toàn.
Nữ nhi của người nữ nhân bị ruồng bỏ Hoa gia này, đúng là tâm cơ thâm độc, lòng dạ hiểm ác!
Hai người kia cũng chẳng buồn nghĩ lại, bản thân mình đã từng mưu tính với Hoa Mộ Thanh những chuyện đáng sợ đến thế nào.
Còn Triệu Như đang nằm dưới đất, cũng nghe ra được sơ hở trong lời nói vừa rồi của Hoa Mộ Thanh. Nàng ta vốn vẫn luôn tự cho mình thông minh, nếu không thì sao có thể giành được suất tiến cung từ tay những tiểu thư thứ xuất khác trong nhà chứ?!
Nàng ta lập tức lại lớn tiếng phản bác: “Ngươi… ngươi chỉ định dùng chút mê hương này khiến mọi người mất cảnh giác! Sau đó đổ loại ‘Tố Nhan Thủy’ kia vào chậu nước rửa mặt của từng người! Khiến ai nấy rửa mặt xong thì nổi mẩn đầy mặt, không thể tham gia tuyển tú nữa!”