Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 194

 
Đỗ Thiếu Lăng lại nói với Vương Đức: “Phải chăm sóc nàng ấy cẩn thận.”

Vương Đức lập tức đáp lời: “Vâng, thần tuân chỉ.”

Rồi lặng lẽ lui xuống.

Đỗ Thiếu Lăng nâng bát canh ngân nhĩ hảo hạng lên, vừa định ăn một thìa.

Chợt nhớ tới bộ dạng ấm ức rưng rưng nước mắt không chịu khuất phục của Hoa Mộ Thanh hôm ở Kim Hỷ Lâu, hắn lại khẽ lắc đầu, bật cười.

Phúc Toàn đứng bên cạnh hỏi: “Bệ hạ định xử lý với Triệu đại nhân, Quang Lộc Tự Khanh thế nào ạ?”

Đỗ Thiếu Lăng vừa ăn vừa thản nhiên nói: “Ngày mai để Long Vệ tìm cho ông ta một cái tội, trực tiếp cách chức đi.”

Phúc Toàn không đổi sắc mặt: “Tuân mệnh.”
__

Tại Ty Lễ Giám.

Quỷ Nhị và Quỷ Ngũ vất vả lắm mới sắp xếp lại xong đống đồ vừa chuyển từ biệt viện hoàng gia về.



Quỷ Ngũ không nhịn được bĩu môi: “Chủ tử chỉ để bầu bạn với nha đầu kia vài hôm mà cũng phải rộn ràng như vậy, sau này nếu nàng ta thực sự làm chủ mẫu của chúng ta thì chẳng phải là…”

Nghĩ đến tương lai mù mịt đầy rối ren, Quỷ Ngũ bất giác thấy tuyệt vọng…

Không ngờ, phía sau Tố Cẩm và Phúc Tử cũng đang bê đồ đi qua, nghe được hết đoạn ấy.

Phúc Tử lập tức phản bác: “Đừng nói bậy! Tiểu thư nhà ta sao có thể làm chủ mẫu của các người được! Cấm ngậm má-u phun người!”

Quỷ Ngũ bị nàng dọa cho giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là tiểu nha đầu mấy hôm nay cứ như con ong mật quấn lấy Quỷ Tam kia.

Hắn lập tức lại cười ha ha: “Ôi? Thế thì có gì không tốt? Ngươi nhìn xem, chủ tử nhà ta anh dũng phi phàm, dung mạo lại là hiếm có trên đời. Tiền bạc nhiều không đếm xuể, quyền thế thì khuynh đảo triều đình. Một nhân vật như vậy, biết bao nữ nhân trong thiên hạ cầu còn không được, tiểu thư nhà ngươi tại sao lại không thể?”

“Dù cho điện hạ có giàu có hơn nữa, thì người cũng vẫn là…”

“Phúc Tử! Nói năng cẩn thận!”

Tố Cẩm lập tức cắt lời Phúc Tử, kẻ vốn quen nói thẳng không nghĩ nhiều.

Phúc Tử lúc này mới nhận ra mình suýt bị kéo theo nói hớ. Bình thường nàng chẳng sợ ai, nhưng chỉ có hai người là cô hoàn toàn kính sợ và phục tùng.

Một là Hoa Mộ Thanh, hai là Mộ Dung Trần.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt âm u như ma của Mộ Dung Trần, Phúc Tử liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng tức tối lườm Quỷ Ngũ một cái, rồi kéo Tố Cẩm đang như đang trầm tư suy nghĩ rời đi.

Quỷ Ngũ cười vui vẻ ha hả.

Kết quả là sau gáy liền bị “bốp” một cú mạnh.

“Ái da! Ai đ-ánh lén vậy!”

Hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy là Quỷ Tam, lập tức cười: “Ôi, lão Tam, thương thế ngươi khỏi rồi à? Chuẩn bị đi bàn giao với Quỷ Lục, tiếp tục canh chừng Hoa Nhị tiểu thư sao?”

Quỷ Tam không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Phúc Tử đang ngoái đầu nhìn lại khi rời đi rồi khẽ dịch người đứng sát vào bên cạnh Quỷ Nhị.



Quỷ Ngũ thấy vậy lại bật cười ha hả, giả vờ định gọi Phúc Tử phía xa: “Ê, tiểu nha đầu, nam nhân của ngươi đang ở…”

“Ưm!”

Câu nói bị Quỷ Tam lấy tay bịt miệng, đồng thời tung một cú đâ-m mạnh vào bụng khiến hắn đau đến mức ngồi sụp xuống đất, tức tối mắng lớn: “Mẹ nó! Vì nữ nhân mà đ-ánh huynh đệ! Coi như từ nay không còn tình nghĩa gì nữa!”

Quỷ Nhị chỉ lắc đầu, không để tâm đến Quỷ Ngũ đang làm loạn, mà quay sang nói với Quỷ Tam: “Hôm nay chủ tử tâm trạng không tốt. Vừa nãy Quỷ Lục từ trong cung gửi về một mảnh giấy, chủ tử lập tức bóp nát chén rư-ợu lưu ly mà người yêu thích nhất. Hiện giờ đang ở thư phòng, đã điểm danh Quỷ Thập cùng vài người, bảo họ lập tức đi bắt Triệu Hoa Đình của Quang Lộc Tự Khanh từ Ty Thiên Giám.”

Quỷ Ngũ lập tức bật dậy khỏi mặt đất: “Điện hạ chuẩn bị cho mấy tiểu tử kia rèn tay rồi à? Vậy ta cũng đi!”

Nói xong liền biến mất tăm.

Quỷ Tam thì lại nhíu mày, hỏi: “Trong cung truyền tin ra, chẳng lẽ tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”

Quỷ Nhị gật đầu: “Chỉ e là vậy, ngươi cứ vào gặp chủ tử trước rồi hẵng sắp xếp sau.”

Quỷ Tam gật đầu, rồi bước vào thư phòng.

Vừa vào thì thấy Quỷ Ngũ dẫn theo Quỷ Thập cùng mấy người khác đang trong tư thế hăm hở như chuẩn bị xuất trận mà đi ra.

Quỷ Ngũ còn nhướng mày trêu hắn một cái.

Quỷ Tam không để ý, ánh mắt nhìn thẳng, bước vào trong.

Vừa thấy liền bắt gặp Mộ Dung Trần đang đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trong đêm tối.

Góc nghiêng của hắn lạnh như băng tuyết, ngập trong ánh trăng nhàn nhạt như nước, khiến ai lại gần cũng cảm thấy như đang bước vào giữa mùa đông băng giá.



Quỷ Tam quỳ một gối xuống đất, trầm giọng: “Chủ tử, thuộc hạ đã bình phục, xin trở lại vị trí.”

Mộ Dung Trần không lên tiếng.

Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Bên cạnh nha đầu ấy, vẫn còn thiếu một thái giám tổng quản biết làm việc.”

Quỷ Tam sửng sốt.

Sau đó thấy Mộ Dung Trần quay đầu lại, liếc nhìn hắn.

Quỷ Tam bất giác căng thẳng cả da đầu, rồi nghe thấy Mộ Dung Trần nói tiếp: “Ngươi đi theo bên cạnh nha đầu đó đi.”

Quỷ Tam trừng to mắt: “Chủ tử, ta…”

Mộ Dung Trần lại khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt: “Không cần ngươi làm thái giám thật. Bảo vệ nàng một thời gian, rồi cùng nàng quay về bên ta.”

Trong lòng Quỷ Tam vẫn mang ân tình của Hoa Mộ Thanh lần trước.

Lần đó gặp thích khách, nàng rõ ràng có thể bỏ mặc hắn để tự cứu mình, nhưng lại ra lệnh cho hắn rút lui trước.

Nàng không chỉ giữ được mạng hắn, mà còn bảo vệ được Quỷ Vệ, điều hắn còn xem trọng hơn cả tính mạng!

Giờ nghe được lời dặn của Mộ Dung Trần, hắn lập tức quỳ cả hai gối xuống, dập đầu thật mạnh: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Mộ Dung Trần khẽ cong môi, một lần nữa quay đầu nhìn về vầng trăng cô độc trong đêm, không một vì sao soi chiếu, vầng hào quang quanh mặt trăng tan dần.

Ngày mai chắc chắn sẽ mưa.
__

“Sao tự dưng trời đổ mưa thế này?”

“Phải đó! Ta đang mặc váy lụa thủy tơ dệt từ Giang Nam, dính một chút nước là hỏng mất!”

“Ta cũng vậy! Trời mưa thế này đi đường đã khó, giờ làm sao đến được điện Thể Nguyên để diện kiến Thái Hậu nương nương đây?”

Một đám tú nữ trong cung Trữ Tú xôn xao bàn tán.

Đúng lúc đó, trước cổng cung Trữ Tú bỗng có một chiếc xe ngựa dừng lại.



Chiếc xe lớn và vô cùng lộng lẫy, hoa lệ nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý. Ngay cả con ngựa kéo xe cũng thuộc loại quý hiếm hiếm thấy.

Vương San Nhi không nhìn kỹ, cứ ngỡ đây là xe do trong cung phái đến đưa các nàng đến điện Thể Nguyên, liền nhấc chân bước tới gần xe.

Không ngờ lại bị một thái giám đứng cạnh xe quát lớn với giọng the thé: “Vô lễ! Xe của Cửu Thiên Tuế, đâu phải thứ để các ngươi muốn đến gần là đến? Mau lui lại!”

Vương San Nhi khựng lại, sững người.

Lúc này nàng ta mới giương dù lên, nhìn xuyên qua màn mưa, thấy trên xe ngựa có một đóa huyết liên tuyệt mỹ nở rộ, toát ra khí chất lạnh lùng và ngạo nghễ.

Biểu tượng của Ty Lễ Giám!

Nàng ta hoảng hốt lùi lại một bước.
Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng rơi xuống vũng nước. Dù xung quanh tiếng mưa rơi rào rạt hỗn tạp, nhưng bước chân ấy lại như cánh tuyết rơi, nhẹ nhàng mà vẫn in sâu trong lòng người, khiến người ta không thể không chú ý.

Nghe thấy tiếng bước chân ấy, mọi người đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Vương San Nhi quay đầu, sắc mặt lập tức biến đổi.

Trong màn mưa giăng giăng, một thiếu nữ xuất hiện tựa đóa sen vừa hé nở, xinh đẹp đến nghẹt thở.

Mái dù khẽ nghiêng, để lộ đôi mắt thu thủy long lanh, như ánh thu thủy dịu dàng chiếu rọi xuống trần gian.

Vương San Nhi bất giác hít một hơi lạnh, làm sao lại có người đẹp đến mức này?!

Còn chưa kịp phản ứng, vị thái giám khi nãy vừa quát nạt nàng đã chen lên trước, mặt đầy nịnh nọt: “Tiểu thư đến rồi! Ôi chao, đường toàn là nước, đừng để ướt giày vớ của người. Tiểu Trác Tử, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau trải đường cho tiểu thư!”



Một tiểu thái giám còn rất trẻ, nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả Phúc Tử, lập tức chạy đến, không nói một lời, liền nằm rạp xuống đất, lấy thân mình làm tấm đệm chắn nước cho Hoa Mộ Thanh bước đi!

Vương San Nhi cùng các tú nữ khác đều biến sắc, quả nhiên là muội muội của Cửu Thiên Tuế, thật ngạo mạn và phô trương!

Vương San Nhi giận đến mức suýt bẻ gãy cả cán ô trong tay.

Tên thái giám đứng đầu còn định vươn tay ra đỡ Hoa Mộ Thanh: “Tiểu thư đi cẩn thận, để nô tài đỡ người.”

Không ngờ lại bị Xuân Hà, người đang cầm ô, lạnh lùng đẩy ra.

Thái giám ngẩn người, thì nghe Hoa Mộ Thanh hỏi: “Ngươi là người của cung nào? Trước đây… ở chỗ ca ca ta, ta chưa từng thấy ngươi.”

Giọng nói ấy mềm mại dịu dàng, pha chút nũng nịu, lại mang theo tiếng cười nhẹ nhàng lay động lòng người.

Tên đại thái giám lập tức quên sạch vẻ lạnh lùng thoáng qua của Xuân Hà ban nãy, vội cười nịnh: “Bẩm tiểu thư, nô tài… mới được điều đến hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười: “Ồ? Vậy sao? Ca ca ta lại đề bạt ngươi lên? Chẳng lẽ tiểu Tứ Tử bên cạnh huynh ấy đã phạm lỗi gì sao?”

Tên đại thái giám ngẩn người, rồi vội vàng gật đầu cười lấy lòng: “Đúng thế ạ! Tên tiểu tử đó lỡ tay làm vỡ chiếc bình mà điện hạ yêu thích nhất, nên bị trách phạt rồi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Xuân Hà đã thoáng biến đổi.

Trong mắt Hoa Mộ Thanh, một tia lạnh lẽo vụt qua.

Bên cạnh Mộ Dung Trần từ bao giờ có một tiểu thái giám tên là Tiểu Tứ Tử?

Hừ.

Ngần ấy năm trong cung, những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, nàng đã nhìn đến nhàm chán.

Dùng mấy mánh khóe rẻ tiền như thế, muốn ra tay trước với nàng sao?

Gan cũng lớn đấy.

Đóa huyết liên trên xe ngựa kia, nhìn qua đã biết là đồ giả.



Huyết liên biểu tượng của Ty Lễ Giám do Mộ Dung Trần sử dụng là hoa sen chín cánh, còn cái này chỉ có ba bốn cánh.

Hơn nữa, trên xe vẫn còn mùi sơn dầu mới, dù vẻ ngoài trông lộng lẫy, nhưng chỉ có thể lừ-a gạt được đám tú nữ ngoài cung không rành hàng thật.

Kiếp trước Hoa Mộ Thanh đã quá quen với những cỗ xe thực sự xa hoa trong cung, vừa nhìn là biết: bánh xe thô kệch, mui xe cũ kỹ, rõ ràng là hàng giả được làm vội!

Thật nực cười, kẻ giật dây phía sau lại dám dùng thứ này để giả mạo xe của Mộ Dung Trần.

Muốn đưa nàng đến một nơi không ai hay biết, rồi âm thầm ra tay gi-ết người sao?

Lúc đó, có nhiều tú nữ làm chứng rằng chính nàng tự bước lên xe của Cửu Thiên Tuế, sau đó đổ hết mọi trách nhiệm cho Cửu Thiên Tuế, rồi tiện tay xử lý hai tên thái giám "không đáng kể" này.

Vậy là xóa được hiềm nghi, lại loại trừ được một nữ nhân có khả năng phân sủng với họ?

Sốt ruột đến thế… thì sẽ là ai đây nhỉ?

Hoa Mộ Thanh cười sâu thêm lần nữa, ánh mắt dừng lại trên đóa huyết liên giả trên xe ngựa. Dưới mưa, màu sơn đã bắt đầu phai nhạt lộ liễu.

Nàng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn tên đại thái giám: “Ồ? Ta vừa chợt nhớ ra, người hầu bên cạnh ca ca ta hình như… không có ai tên là Tiểu Tứ Tử thì phải.”

Tên đại thái giám sững người, lập tức nhận ra mình đã bị gài bẫy, vội cười giả lả chống chế: “Chắc là nô tài nhớ nhầm rồi… không phải Tiểu Tứ Tử… hình như là… Ai da, người xem, trí nhớ của nô tài dạo này thật kém quá…”

Còn chưa kịp nói hết câu, bên cạnh đã có mấy tú nữ bất giác kêu lên kinh hãi.

Tên đại thái giám vội vàng quay lại nhìn, theo ánh mắt hoảng hốt và bối rối của các tú nữ, liền phát hiện tên tiểu thái giám mà hắn vừa ra lệnh nằm rạp dưới đất, dưới người hắn lại đang rỉ ra má-u!

Sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng cuộn trào lửa giận, tiểu tử này vừa mới bị thiến, còn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, đã bị hắn kéo đến đây đóng vai phụ cỉ nghĩ đến lúc có chuyện, sẽ đem nó ra làm tấm chắn!



Ai ngờ, giữa lúc quan trọng như vậy lại gây họa!

Tên đại thái giám lập tức xông đến, giơ chân đá mạnh vào tên tiểu thái giám đang nằm trong nước, chửi ầm lên: "Đồ hạ tiện làm bẩn mắt người ta! Ai cho ngươi giữa ngày lành tháng tốt lại làm ra cái trò dơ dáy không dám ngẩng mặt nhìn người thế này hả! Không cho đi mà vẫn cố đòi đi, giờ lại làm kinh động các vị tiểu thư, ta đ-ánh ch-ết cái thứ…" 

 
Bình Luận (0)
Comment