Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 198

 
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, liền thấy nụ cười của Mộ Dung Trần ngày càng lạnh lẽo, đôi môi đỏ như má-u khẽ nhúc nhích: “Thi hành!”

Lập tức, đám thị vệ Ty Lễ Giám không biết từ đâu xuất hiện, như lang như hổ xông tới, kéo từng cung nữ ra ngoài, ném xuống khoảng sân trống của điện Thể Nguyên.

Bọn họ vung gậy quân dụng lên, từng cú nện xuống nặng nề và dứt khoát!

“Á——!”

Tiếng gào khóc như quỷ hú sói tru, thê thảm không dứt.

La Đức Phương toàn thân run rẩy, th* d*c như trâu.

Bà ta là Hoàng Thái Hậu kia mà! Vậy mà lại bị một thái giám sỉ nhục đến thế!

Nhìn thấy Mộ Dung Trần không hề coi mình ra gì, bà ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gào lên đầy căm phẫn: “Mộ Dung Trần! Ngươi dám đối xử với ai gia như vậy, ai gia sẽ bảo Hoàng Thượng ché-m đầ-u ngươi!”

“Hừ.”

Không ngờ, Mộ Dung Trần lại khẽ bật cười.

Nhưng tiếng cười ấy, lại giống như quỷ vô thường gọi hồn giữa đêm tối, khiến mấy tú nữ đang đứng xem từ xa mặt mày tái mét, toàn thân lạnh toát rùng mình sợ hãi.



Bọn họ chỉ thấy trong đôi mắt đẹp như yêu nghiệt của Mộ Dung Trần ánh lên tia châm chọc, nhìn La Đức Phương mà cười nhạt: “Vậy sao? Vậy mời Thái Hậu nương nương cứ thử xem.”

Dứt lời, hắn xoay người định rời khỏi, nhưng lại thấy Hoa Mộ Thanh vẫn đứng yên tại chỗ.

Mộ Dung Trần quay đầu nhìn nàng một cái, liền giơ tay lên, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay mình, thong thả bước xuống khỏi đài cao.

Đồng thời, hắn nói một câu nửa thật nửa giả: “Muội muội của Bổn Đốc vừa bị kinh sợ, cần tĩnh dưỡng. Ngày mai sẽ không tham gia buổi tuyển tú diện thánh, phiền Thái Hậu thay mặt báo với Hoàng Thượng một tiếng.”

Sắc mặt La Đức Phương lập tức trắng bệch.

Trước đây bà ta đã nghe nói muội muội của Cửu Thiên Tuế sẽ tiến cung, lại còn được Đỗ Thiếu Lăng đặc biệt chăm sóc.

Bây giờ Mộ Dung Trần không kiêng dè gì mà trừng phạt đám người của bà ta, lại đột ngột dẫn Hoa Mộ Thanh rời đi, khiến nàng không thể diện kiến Hoàng Thượng vào ngày mai!

Thể diện của bà ta còn đâu?

Quan trọng hơn, bà ta biết ăn nói với Hoàng Thượng thế nào đây?

Gần đây vì chuyện tư thông với nam sủng mà bà ta đã lo sợ bị Hoàng Thượng phát hiện, giờ lại đắc tội với Cửu Thiên Tuế, khiến muội muội hắn, một quân cờ quan trọng Hoàng Thượng dùng để kéo gần quan hệ không thể nhập cung...

Liệu Hoàng Thượng có phế truất bà ta, đuổi khỏi hậu cung không?

Không, tuyệt đối không thể!

Bà ta vội vã đứng dậy, đuổi theo Mộ Dung Trần: “Cửu Thiên Tuế, xin dừng bước...”



Nhưng chỉ thấy nơi cửa điện Thể Nguyên, bóng áo bào tím tung bay như sóng cuộn, bao phủ đóa hoa nhỏ bé mềm mại kia trong ánh sáng tím rực rỡ rồi rời đi, không hề quay đầu lại.

La Đức Phương lùi lại hai bước cứng đờ, rồi lại ngã nhào xuống đất.

Cùng lúc đó, cuộc hành hình trong điện Thể Nguyên cũng kết thúc. Đám thị vệ Ty Lễ Giám ném những cây gậy quân nhu dính đầy má-u xuống đất, rồi lập tức rút đi không chút lưu luyến.

Trên mặt đất là những th-i th-ể má-u thị-t be bét, nằm la liệt khắp nơi.

Chỉ còn vài người yếu ớt r*n r*, phát ra tiếng thở đau đớn thoi thóp.

La Đức Phương nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng khác gì địa ngục trần gian, cuối cùng bật khóc nức nở: “Chuyện này… phải làm sao đây?!”

Bên sân khấu đối diện, mấy tú nữ đã sợ đến mức ngồi bệt dưới đất, run như cầy sấy.

Trong điện phụ của Thể Nguyên Điện, lúc này đã không còn ai.

Trên đường trở về, Đỗ Thiếu Lăng vừa đi vừa lắc đầu cười khẽ.

Phúc Toàn liếc nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng, còn Hoa Mộ Thanh… nên sắp xếp thế nào ạ?”

Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười: “Giữ lại Du Nhiên Cung cho nha đầu đó đi.”

Phúc Toàn thầm giật mình, đó là nơi Đỗ Thiếu Lăng từng ở khi còn là Hoàng Tử. Dù không phải lãnh cung, nhưng vì thân phận khi xưa, nên nơi ấy khá hẻo lánh.

Sau khi Đỗ Thiếu Lăng đăng cơ, Phủ Nội Vụ đã tu sửa lại cung điện ấy. Nay nơi đó vừa thanh nhã, vừa yên tĩnh, thậm chí hoàng đế đôi lúc còn ghé qua nghỉ ngơi.

Vậy mà giờ lại đem thưởng cho Hoa Mộ Thanh?!

“Vâng.”

“Còn nha đầu đứng cạnh Hoa Mộ Thanh lúc nãy, là tiểu thư nhà tướng quân nào?”

Phúc Toàn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Là nhị tiểu thư của Phiêu Kỵ tướng quân – Tưởng Vi.”

“Ừm, ngày mai lưu danh nàng ta lại. An bài cung điện bên cạnh Hoa Mộ Thanh…”



“Là Lan Hinh điện?” - Phúc Toàn hỏi.

Đỗ Thiếu Lăng gật đầu, bật cười: “Lúc nãy, nha đầu đó còn biết lo che chở người khác. Nhìn Tưởng Vi cũng không phải dạng tiểu nhân thừa nước đục thả câu, cho hai người làm bạn cũng tốt, tránh để nha đầu đó buồn chán trong cung.”

Phúc Toàn gật đầu, nghĩ một lúc rồi lại hỏi nhỏ: “Bệ hạ định khi nào để Hoa Mộ Thanh thị tẩm? Nô tài…”

“Không vội.” - Đỗ Thiếu Lăng bật cười ngắt lời, rồi không nói thêm gì nữa.

“Điện Thể Nguyên bên đó, dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Phúc Toàn nhìn hắn, rồi đáp khẽ: “Vâng.”
__

Hoa Mộ Thanh bị Mộ Dung Trần nắm tay kéo đi một mạch, đến thẳng nghị sự đường của Tu Lễ Giám, nơi làm việc trong cung.

Vốn trong nghị sự đường còn có vài Hắc Vệ và thị nhân của Ty Lễ Giám. Vừa thấy Mộ Dung Trần bước vào, họ lập tức chuẩn bị hành lễ, nhưng vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh đi sau lưng hắn thì tất cả đều sững lại.

Nhìn nhau một cái, cả bọn liền lặng lẽ rút lui nhanh chóng.

“Buông ta ra, đau quá.”

Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, mạnh mẽ giằng tay khỏi tay Mộ Dung Trần, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế lớn bên cạnh. Nàng xoa cổ tay, cúi đầu nhìn vết đỏ ửng trên mu bàn tay.

Lông mày khẽ nhíu lại.

Đang cúi đầu ngắm nghía, từ phía trên bỗng rơi xuống một chiếc bình sứ trắng nhỏ. Hoa Mộ Thanh theo phản xạ đưa tay đón lấy, rồi ngẩng đầu lên.

Mộ Dung Trần đã ngồi vững trên ghế chủ vị bằng gỗ nam mộc quý của nghị sự đường.

Vẫn là dáng vẻ lười biếng tùy tiện ấy, người hơi nghiêng, tay cầm một bản tấu chương.

Hoa Mộ Thanh mở nắp bình sứ, ngửi thấy mùi mát lạnh dễ chịu, là thuốc trị thương hạng nhất.

Nàng mím môi, nhẹ nhàng rót một ít lên mu bàn tay.

Ngay sau đó, nàng khẽ rên một tiếng vì đau.

Liền nghe thấy giọng lạnh lùng từ phía trên vọng xuống: “Không phải ngươi giỏi lắm sao? Sao vừa mới vào cung đã để mụ già kia chèn ép thành ra thế này rồi?”



Hoa Mộ Thanh biết ngay tên này chẳng nói được lời nào tử tế.

Nàng bĩu môi, vừa chậm rãi xoa thuốc, vừa đáp: “Cố ý diễn cho Đỗ Thiếu Lăng xem.”

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Giờ ngươi chẳng còn chút nội lực nào, làm sao biết hắn đang ở đó?”

Hoa Mộ Thanh sau khi xoa đều thuốc, chu chu môi thổi nhẹ vào vết thương.

Ánh mắt Mộ Dung Trần liền dừng lại trên đôi môi nhỏ chúm chím ấy.

Môi hồng như cánh anh đào, đột nhiên hắn thấy kỳ lạ, đã lâu không còn nhớ rõ mùi vị của đôi môi ấy như thế nào.

Đúng lúc đó, Hoa Mộ Thanh lẩm bẩm: “Ta thấy hắn lén lút trốn trong điện phụ bên cạnh, lén la lén lút chẳng khác gì kẻ trộm.”

Mộ Dung Trần ngẩng đầu, liền thấy nha đầu ấy đang bày ra vẻ mặt khinh thường đầy chán ghét: “Lại nói, với cái tính cách thích giả ngây giả ngô của hắn, chuyện rình mò nghe lén như vậy, chính là sở trường. Còn tưởng mình kiểm soát được tất cả cơ đấy.”

Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt lạnh đi vài phần, vừa định lên tiếng thì Hoa Mộ Thanh lại như sực nhớ ra điều gì, bổ sung thêm: “À, trước đây ta nghe Tống Hoàng Hậu từng nói hắn chính là loại người như vậy, quả nhiên không sai.”

Sự lạnh lẽo trong mắt Mộ Dung Trần dần tan đi. Một lúc sau, hắn khẽ bật cười chế giễu, rồi tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.

Hoa Mộ Thanh liếc trộm sắc mặt của hắn, thấy không còn gì bất thường mới nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt. Trong lòng thầm than: tên này đúng là tính tình khó đoán, thay đổi thất thường, thật là khó đối phó!



Nàng nhìn quanh nghị sự đường cho đỡ chán.

So với chính điện nghị sự nàng từng ở trước kia, nơi này cũng không khác là bao, thậm chí còn có vài phần tương tự.

Thật quá nhàm chán. 

 
Bình Luận (0)
Comment