Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười: “Không thì Tiểu Hoa Nhi còn muốn Bổn Đốc làm chuyện ‘tốt’ nào khác nữa sao?”
Ngón tay Hoa Mộ Thanh khẽ siết lại, nàng thật sự muốn tát cho tên này một cái!
Thế là nàng quay người định cởi áo trong.
Không ngờ lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Mộ Dung Trần vang lên từ sau lưng: “Thì ra Tiểu Hoa Nhi lại chủ động đến mức, không kịp cởi y phục trước mặt Bổn Đốc nữa rồi sao?”
Hoa Mộ Thanh bỗng khựng lại, quay đầu nhìn hắn, nghiêm giọng: “Điện hạ, xin đừng trêu đùa Mộ Thanh như vậy. Dù sao…”
Thế nhưng Mộ Dung Trần lại đưa tay nắm lấy ngón tay nàng còn đang giữ trên vạt áo, kéo về phía mình.
Hắn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của nàng, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý: “Hôm nay, chúng ta đổi cách bắt đầu… từ một nơi khác.”
Lời hắn nói, quả thực mập mờ đến cực điểm!
Bắt đầu từ nơi khác là… bắt đầu từ đâu?!
Nghe mà giống như nàng là con mồi, còn hắn là mãnh thú, trước khi xé nát nàng, sẽ từ từ vây bắt, dồn ép, cắt đứt đường lui.
Cuối cùng, nhốt nàng vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn, rồi thản nhiên hưởng thụ một mình.
Hoa Mộ Thanh bị những suy nghĩ táo bạo đó dọa đến mặt đỏ bừng, nàng vội muốn rút tay lại.
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại đan tay mình vào tay nàng.
Mười ngón đan nhau.
Tim Hoa Mộ Thanh như ngừng đập trong thoáng chốc.
Một cái chạm gần gũi và thân mật như thế này, trong hai kiếp sống của nàng, chưa từng có lần nào!
Ngay cả khi từng bị Mộ Dung Trần cư-ỡng hôn, cũng chưa từng khiến lòng nàng dao động mãnh liệt đến vậy. Vừa tê dại, vừa rối loạn đến không thể khống chế.
Nàng định rụt tay về, nhưng Mộ Dung Trần lại giữ chặt không buông.
Ngón tay hắn từ từ siết chặt, với tư thế thân mật ấy, nắm trọn tay nàng trong lòng bàn tay hắn.
Hắn lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh nín thở, lắp bắp lên tiếng: “Điện… điện hạ, ngài chẳng phải… chẳng phải muốn thông kinh mạch sao? Sao… sao lại nắm tay Mộ Thanh thế này…”
Từ “tay*” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã nghẹn lại nơi cổ họng.
*cấu trúc ngữ pháp câu chữ tay nằm ở cuối, vd: 我的手*
Lần đầu tiên, Hoa Mộ Thanh để lộ vẻ yếu đuối và thiếu tự tin trước mặt Mộ Dung Trần như vậy.
Mộ Dung Trần nhướn mày, nhìn tay nàng đang không ngừng rụt lại, rồi lại nhìn bàn tay mảnh mai đang bị mình nắm trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhếch, như đã phát hiện điều gì thú vị.
Ồ? Bàn tay nhỏ này, lại không thể chạm vào sao?
Nụ cười hắn càng sâu, lần đầu tiên thấy nàng như vậy, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ trêu chọc xấu xa.
Hắn cười, siết chặt tay nàng hơn nữa, thậm chí cố ý dùng đầu ngón tay mình chạm nhẹ vào những kẽ tay bị ép mở ra của nàng.
“A...”
Hoa Mộ Thanh bất giác khẽ rên lên một tiếng, rồi bỗng chốc toàn thân cứng đờ, âm thanh đó… là gì vậy?!
Nàng lập tức cắn chặt môi dưới, đưa tay còn lại đẩy Mộ Dung Trần ra.
Nhưng Mộ Dung Trần lại cười càng thêm gian tà.
Hắn mặc kệ sự chống cự của nàng, từ tốn vén tay áo nơi cánh tay đang bị hắn giữ chặt!
Từng chút một, từ dưới đẩy lên.
Một đoạn cổ tay trắng ngần như ngọc, một làn da trơn mịn như lưu ly, dưới ánh trăng trong đêm tối, tựa như một báu vật đã bị chôn giấu bao năm nay, giờ bỗng hé lộ ánh sáng, khiến nhân gian phải kinh diễm.
Và giờ phút này, tất cả vẻ đẹp đó, lại hoàn toàn phơi bày trước mắt Mộ Dung Trần.
Ánh mắt hắn ngày một sâu thẳm.
Mãi đến khi tay áo được vén lên đến khuỷu tay, lộ ra nốt “thủ cung sa” gần khủy tay, Hoa Mộ Thanh không ngừng hít sâu.
Rõ ràng chỉ là để lộ nửa cánh tay, vậy mà nàng lại có cảm giác như cả thân thể mình đều đang tr*n tr** phơi bày trước mặt hắn vậy.
Toàn thân nhạy cảm đến mức, chỉ cần chạm khẽ cũng đau như kim châm.
Môi dưới nàng bị cắn đến sắp bật má-u.
Đúng lúc đó, giọng nói lành lạnh của Mộ Dung Trần bất chợt vang lên trong đêm tĩnh mịch: “Dấu thủ cung sa này, ngươi định xử lý thế nào?”
Hoa Mộ Thanh khựng người, chợt nhớ ra —
Đúng vậy! Nàng không hầu hạ Đỗ Thiếu Lăng, thì dấu thủ cung sa này tự nhiên cũng không thể mất đi.
Nàng khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp: “Khoét bỏ là được.”
Rõ ràng là một câu nói tàn nhẫn dứt khoát, nhưng trong giọng nói ấy lại mang theo chút run rẩy, càng kết hợp với sự mềm mại trời sinh trong chất giọng của nàng, khiến người khác nghe mà như lòng hồ bị khuấy động từng đợt.
Tựa như một nụ hoa e ấp chưa nở, chỉ chờ dịp bung cánh.
Mộ Dung Trần cong môi, ngón tay cái khẽ ấn lên dấu thủ cung sa, nhẹ nhàng xoay tròn mấy vòng.
Ngay lập tức, một luồng cảm giác tê dại kỳ lạ chạy dọc theo sống lưng, thẳng tắp lao lên đầu.
Hoa Mộ Thanh tê cả da đầu, toàn thân mềm nhũn, không thể khống chế.
Nàng khẽ thở ra một hơi, khó chịu rụt tay về sau.
Lúc này Mộ Dung Trần mới ngẩng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cần gì tự làm tổn thương bản thân? Bổn Đốc có cách giúp ngươi xóa đi dấu thủ cung sa này.”
Hoa Mộ Thanh ngẩn người, cũng vì muốn làm dịu cảm giác kỳ lạ trong cơ thể nên thuận miệng hỏi: “Điện hạ có cách gì hay?”
Mộ Dung Trần mỉm cười đầy thần bí: “Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.”
Nói xong, hắn liền trở tay, ấn nàng nằm xuống đệm chăn, lại cười nhẹ một tiếng đầy ẩn ý: “Giờ thì, thông kinh mạch… c** đ* đi.”
Toàn thân Hoa Mộ Thanh cứng đờ như đá, một lúc sau, nàng nghiến răng nghiến lợi, giận dữ chụp lấy cái gối trước mặt, lao tới ném mạnh vào mặt Mộ Dung Trần: “Mộ Dung Trần! Ngài không trêu chọc ta thì không vui à?!”
Mộ Dung Trần bắt lấy chiếc gối, vung tay ném thẳng xuống giường.
Hắn cười, đè lấy tay Hoa Mộ Thanh, tay còn lại túm lấy cổ áo nàng, mạnh tay giật một cái!
“Rẹt!!!”
Y phục bị xé toạc, Mộ Dung Trần bật cười trầm thấp: “Đã là người của Bổn Đốc, thì tất nhiên phải thuận theo ý Bổn Đốc mà chịu đựng, ngươi tức giận cái gì chứ?”
Lưng Hoa Mộ Thanh để lộ ra ngoài, tức đến mức bốc hỏa đầy người, nàng dứt khoát úp mặt xuống chăn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Mộ Dung Trần nhìn tiểu nha đầu đang tức giận đến phồng má, lại bật cười lần nữa.
Một tay hắn dọc theo sống lưng nàng, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng lướt qua.
Cảm nhận làn da trơn mịn như tuyết dưới ngón tay mình khẽ run lên, cuối cùng ngón tay dừng lại tại hõm eo, khẽ cong lại.
Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn tiểu nha đầu đang vừa giận vừa run rẩy vì không chịu được cảm giác ấy.
Nụ cười từ từ tắt đi, ngón tay cong lại kia bỗng nhấn mạnh xuống một cái.
“!!!”
Đồng tử Hoa Mộ Thanh co rút, ngay giây sau thì ngất lịm.
__
Ngày hôm sau.
Tuyển tú tại Tĩnh Di Hiên.
Sau cơn mưa lớn, trời quang mây tạnh, một ngày nắng đẹp rạng rỡ.
Các tú nữ tham gia tuyển chọn, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, người vui kẻ lo.
Người được giữ lại, dĩ nhiên mang đầy hy vọng về tương lai phú quý vinh hoa.
Người bị loại, đành phải từ bỏ giấc mộng cao quý nhất đời người.
Nhưng bất kể ai ở lại hay rời đi, điều khiến đám người bàn tán nhiều nhất lại là, muội muội của Cửu Thiên Tuế vẫn chưa từng xuất hiện.
Chuyện hôm qua Cửu Thiên Tuế đại náo Điện Thể Nguyên đã sớm lan khắp hậu cung.
“Cửu Thiên Tuế thật là ngông cuồng quá mức! Người của Thái Hậu mà nói đ-ánh là đ-ánh sao?”
“Không chỉ người của Thái Hậu đâu, ngay cả Thái Hậu cũng bị phạt chép kinh đấy!”
“Chỉ vì Thái Hậu sỉ nhục muội muội hắn thôi sao?”
“Chứ còn gì nữa! Hơn thế, ngươi xem, cô nương tên Mộ Thanh đó không cần diện kiến Hoàng Thượng mà vẫn được lưu thẻ bài, còn được ban cung điện riêng nữa!”
“Nếu sau này nàng thật sự nhập cung cùng chúng ta, thì chúng ta làm gì còn ngày ngóc đầu lên nổi đây?!”
“Đúng thế…”
Những gương mặt đang rạng rỡ kỳ vọng phút chốc trở nên u ám lo âu, thì bỗng có người lên tiếng: “Không cần lo! Trên đầu vẫn còn có Quý phi nương nương mà!”
“Phải rồi! Nghe nói bao năm nay Hoàng Thượng yêu thương Quý phi nhất!”
“Đúng, có Quý phi nương nương ở đó thì chẳng sợ Mộ Thanh giành hết phong quang đâu!”
“Nhưng hôm nay Hoàng Thượng tuyển tú, sao chẳng thấy Quý phi nương nương đâu cả...?”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à? Quý phi bây giờ vẫn chưa ngồi lên ngôi đó mà! Việc tuyển tú, vốn là chuyện của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Hậu.”
Mọi người lập tức im bặt, chỉ dám hạ giọng thì thầm: “Nói vậy... Hoàng Thượng không để Quý phi tham gia tuyển tú, chẳng lẽ… không định để nàng ngồi lên vị trí kia sao?”
“Ai mà biết được chứ! Năm đó vị trí của Tống Hoàng Hậu là do nàng ta tự tay giành lấy. Dù gia tộc có phản bội, nhưng rốt cuộc thì… haizz…”
“Thôi, đừng nói nữa! Phía trước có người đến kìa!”
Vài tú nữ đang thì thầm bàn tán liền hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước, một cỗ kiệu cao làm bằng gỗ lê chua, chạm khắc hình đuôi phượng chín tầng, nạm ngọc và vẽ sơn son thếp vàng lộng lẫy, từ từ tiến lại gần. Trên kiệu là một nữ nhân đầu đội trâm cài mẫu đơn nghìn cánh bằng vàng, mình khoác trường bào màu hồng phấn viền vàng, hai lớp gấm quý, đuôi áo dài thướt tha, toàn thân toát lên vẻ cao quý, trang nhã và khí chất đoan trang.
Nàng dẫn theo một đoàn người đông đảo, khí thế uy nghiêm đi tới.
Nữ quan dẫn các tú nữ chuẩn bị rời cung lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Tham kiến Quý phi nương nương!”
Những tú nữ vừa rồi còn rì rầm bàn tán, giật mình sợ hãi đến hồn bay phách tán, vội vã quỳ xuống, đồng thanh hành lễ.
Người ngồi trên cỗ kiệu với quy cách chẳng khác gì Hoàng Hậu kia là ai?
Chính là Hoa Tưởng Dung.
Nàng búi tóc cao, để lộ vài sợi tóc mai mềm mại, chân mày nhẹ kẻ, ánh mắt đượm ý x**n t*nh.
Chân mày cong như lá liễu khói, ánh mắt vừa như sầu vừa như đượm tình, làn da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh tú như tiên, đôi mắt đen láy như lưu ly, sống mũi cao thẳng như ngọc, môi anh đào nhỏ nhắn mềm mại như đông lại.
Quả là người có thể được sủng ái nhất hậu cung, nhan sắc này thật khiến người ta phải kinh diễm!
Tựa như tiên nữ nơi chín tầng trời, phàm trần khó bề sánh kịp.
Cỗ kiệu dừng lại trước mặt đám tú nữ đang quỳ rạp.
Hoa Tưởng Dung ngồi trên cao, cúi mắt nhìn những đóa hoa sắp đua nhau nở rộ trong hậu cung, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng như ngọc rơi khay bạc, khiến lòng người say đắm.
Nàng dịu dàng nâng tay nói: “Mọi người không cần khách sáo như vậy. Về sau đều là tỷ muội một nhà, mong các muội muội chiếu cố ta nhiều hơn.”
Đám tú nữ vội vàng đồng thanh đáp rằng không dám.
Lại nghe Hoa Tưởng Dung trên cao cười nói: “Ai nấy đều là những đóa hoa tươi non mơn mởn. Sau này hậu cung triều Đại Lý còn trông cậy các muội đơm hoa kết trái. Nếu có điều gì chưa hiểu, cứ đến chỗ ta ngồi chơi. Tuy bổn cung chẳng giỏi gì, nhưng trong chuyện hầu hạ Hoàng Thượng thì cũng tích lũy được chút ít kinh nghiệm.”
Lập tức có mấy người trong lòng xao động.
Hoa Tưởng Dung lại mỉm cười: “Vậy bổn cung không quấy rầy các muội muội lúc này, thời gian cuối cùng để về nhà gặp người thân. Hoàng Thượng còn đang đợi bổn cung qua hầu hạ, xin được cáo lui trước.”
Những lời nàng nói quả thực ôn hòa thân thiện, nhưng không hiểu sao, vẫn khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.
Mọi người đều cảm thấy Hoa Tưởng Dung đang cố ý phô trương, khoe khoang một cách quá mức.
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ và yếu đuối của nàng ta, lại chợt thấy những lời vừa rồi, e rằng thật sự chỉ là nàng vô tình nói ra, không mang chút ác ý nào.
Cỗ kiệu từ từ rời đi, đoàn người đi theo Quý phi nương nương với khí thế lớn lao, uy nghi cũng dần khuất bóng.
Lúc này, các tú nữ mới dám đứng dậy từ dưới đất.
Quỳ quá lâu, có mấy người thậm chí chân còn tê dại.
Cung nữ dẫn đầu liếc nhìn các tú nữ, rồi lại nhìn cỗ kiệu của Hoa Tưởng Dung, hướng đi kia rõ ràng không phải về phía tẩm cung của Hoàng Thượng.
Nàng cụp mắt xuống, cung kính nói với các tú nữ: “Thưa các tiểu chủ, xin mời theo nô tỳ đi lối này.”