Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 205

 “Ha.”

Một tràng cười trầm thấp bất ngờ bật ra từ miệng Mộ Dung Trần. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt rõ ràng đang lảng tránh của Hoa Mộ Thanh. Hắn không vạch trần, chỉ mỉm cười nhẹ, nói: “Tiểu lừ-a đả-o.”

Mặt Hoa Mộ Thanh lại càng đỏ hơn, nàng cắn môi, muốn lùi về sau một bước. Thế nhưng tay và eo vẫn còn bị Mộ Dung Trần nắm chặt, chẳng thể rút lui bao xa.

Thế nên nàng đành phải chuyển chủ đề: “Điện hạ, chuyện thần nữ sắp nhập cung, không biết còn điều gì cần căn dặn không?”

Mộ Dung Trần nhìn dáng vẻ luống cuống muốn đ-ánh trống lảng của nàng, lại nở nụ cười, lắc đầu:
“Ừm, có một điều, ngươi nhất định phải khắc cốt ghi tâm.”

Hoa Mộ Thanh lập tức nghiêm túc hỏi: “Là chuyện gì?”

Mộ Dung Trần cười, lại cúi người xuống, kề sát tai nàng, thì thầm: “Nhớ kỹ, ngươi là người của bổn tọa. Nếu dám để Đỗ Thiếu Lăng chạm vào một cái, bổn tọa sẽ…”



Hơi thở của hắn phả bên tai khiến toàn thân nàng tê dại, nhưng lại không tài nào vùng khỏi được.

Chỉ có thể để mặc hắn dùng giọng khàn khàn trầm thấp, từng chữ từng chữ, nghiền nát từng sợi thần kinh của nàng.

“Nếu dám để Đỗ Thiếu Lăng chạm vào, bổn tọa sẽ… lộ-t d-a ngươi, rồi gắn cho ngươi một bộ xương mới!”

Hoa Mộ Thanh trợn tròn mắt, cái này gọi là ngang ngược vô lý thì đúng hơn!

Nàng lập tức không vui, giãy giụa đẩy hắn ra: “Điện hạ đừng nói bậy, tâm tư của Đỗ Thiếu Lăng với ta, chẳng phải người cũng rõ…”

Không ngờ Mộ Dung Trần đột nhiên túm lấy cằm Hoa Mộ Thanh, giọng lạnh lùng: “Bổn tọa đã nói không cho phép là không cho phép! Không nghe lời, ta sẽ nhốt ngươi luôn trong biệt viện này, đừng hòng đi đâu hết!”

Sao lại vô lý đến mức này chứ?

Hoa Mộ Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có phần trẻ con của Mộ Dung Trần, chợt hỏi: “Điện hạ… người uống rư-ợu rồi à?”

“Ngươi!”

Mộ Dung Trần bị nàng chọc cười, buông lỏng tay, rồi lại nhéo má nàng một cái, kéo ra hai bên: “Nhớ kỹ lời của bổn tọa. Dùng bản lĩnh của ngươi, không cho Đỗ Thiếu Lăng chạm vào cũng đủ khiến hắn thần hồn điên đảo, đêm không yên giấc, cơm ăn cũng không vào.”

Hoa Mộ Thanh lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Hắn tưởng ta là hồ ly chín đuôi chuyên đi mê hoặc Trụ Vương à?

Không đúng, hồ ly chín đuôi còn phải dùng thân thể quyến rũ cơ mà!

Còn Mộ Dung Trần đây, rõ ràng coi nàng như cấp trên của hồ ly chín đuôi, nữ thần Nữ Oa tái thế!



Dựa vào sắc đẹp mê hoặc thiên tử, làm đảo lộn cả triều chính.

Ừm… nhiệm vụ này… vô cùng gian nan…

Phi! Gian nan cái quái gì! Sao ta phải phối hợp theo ý hắn chứ?

Hoa Mộ Thanh cắn môi, hất tay hắn ra khỏi má mình, xoa xoa mặt: “Ta… sẽ cố hết sức.”

Mộ Dung Trần cười mãn nguyện, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt chan chứa vẻ thỏa mãn và trêu chọc.

Hoa Mộ Thanh đang nhíu mày khó chịu, vừa xoa mặt vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm đen hơn cả màn đêm sau lưng hắn.

Cả hai đều sững lại.

Trong bóng đêm, hương hoa quế nồng nàn đến mức khiến người ta say mê.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Trên đầu, từng cánh hoa nhỏ như mưa lác đác rơi xuống.

Một cánh hoa nhẹ nhàng đáp lên lông mi Hoa Mộ Thanh.

Mi nàng khẽ run, đang định quay mặt đi thì Mộ Dung Trần đã giơ tay lên, khẽ chạm vào má nàng, nhẹ nhàng gỡ cánh hoa quế xuống.

Tim Hoa Mộ Thanh đập thình thịch như trống đ-ánh.

Nàng hơi ngơ ngác dựa vào thân cây, ngẩng đầu lên.

Mộ Dung Trần khẽ cong môi, cúi người xuống, từng chút từng chút một, tiến lại gần.

Đúng lúc này—

“Chủ tử! Có tin khẩn!”

Hoa Mộ Thanh lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Mộ Dung Trần nhìn nàng một cái rồi mới buông tay, xoay người về phía Quỷ Ngũ đang quỳ một gối.



Quỷ Ngũ ngẩng khuôn mặt non nớt của mình lên, vừa chạm phải ánh nhìn của Mộ Dung Trần liền cảm thấy như bản thân vừa va phải một ác quỷ đáng sợ giữa đêm thu vốn chẳng hề kinh hãi gì!

Hắn run lẩy bẩy cả người.

Bên kia, Hoa Mộ Thanh đã quay đi, xá-ch giỏ lên, rồi nhanh chóng lướt qua Quỷ Ngũ rời khỏi đó.

Quỷ Ngũ liếc thấy gò má nàng đỏ bừng.

Đột nhiên bừng tỉnh. Ch-ết cha rồi! Chẳng phải mình vừa phá chuyện tốt của chủ tử sao?! Tiêu rồi tiêu rồi!

Liền sau đó nghe Mộ Dung Trần lạnh lùng lên tiếng: “Nói.”

Quỷ Ngũ vội vàng bẩm báo: “Chủ tử, có thư từ Nam Cương gửi đến…”

Mộ Dung Trần vẫn nhìn theo bóng người nhỏ nhắn có bước chân hơi rối loạn kia, mãi đến khi nàng an toàn rời khỏi Quế Viên, gặp được Xuân Hà, mới thu hồi ánh mắt, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị.
__

Hôm sau.

Một nhóm tú nữ mới được giữ thẻ bài nhập cung.

Mỗi người được ban cho cung thất riêng, có vài người thậm chí còn được phong danh hiệu.

Hoa Mộ Thanh có sẵn thái giám muốn lấy lòng, cẩn trọng đưa nàng đến Du Nhiê Cung.

Nơi này nằm khá xa chính điện, muốn tình cờ gặp được Đỗ Thiếu Lăng cũng là điều rất khó.

Vậy lại càng đúng với mong muốn của Hoa Mộ Thanh.

Du Nhiên Cung, nàng nhớ nơi này. Trước kia khi Đỗ Thiếu Lăng còn là Hoàng Tử, từng bị vứt bỏ tại đây, sống ch-ết mặc kệ.

Chính tại đây, hắn đã trải qua quãng đời gian nan nhất của mình.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi, chính là chỉnh trang nơi này. Dù không sửa sang quá mức xa hoa lộng lẫy, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự sang trọng và sự chăm chút tỉ mỉ.

Du Nhiên Cung, đối với Đỗ Thiếu Lăng mà nói, không nghi ngờ gì là nơi vô cùng đặc biệt.

Hoa Mộ Thanh không ngờ hắn lại sắp xếp nàng ở đây.

Xem ra… đúng là đã tốn nhiều tâm tư cho nàng.



Chỉ có điều, với Hoa Mộ Thanh mà nói, Du Nhiên Cung không hề mang theo chút ký ức đẹp đẽ nào cả.

Kiếp trước, khi nàng còn là Hoàng Hậu, vẫn còn giữ vài phần kỳ vọng và hy vọng đối với Đỗ Thiếu Lăng.

Đã từng có một lần, nàng theo Đỗ Thiếu Lăng đến Du Nhiên Cung này.

Tối hôm đó, hai người cùng nhau uống rư-ợu tại đây, trò chuyện rất nhiều điều.

Nàng từng nghĩ rằng sau khi đã dốc hết ruột gan, tâm tình bày tỏ, từ nay về sau có thể không còn khoảng cách với Đỗ Thiếu Lăng nữa. Không ngờ, đêm đó sau khi uống say, Đỗ Thiếu Lăng lại thốt ra một câu: “Nàng nói xem, nếu không còn Tống gia, chẳng phải nàng cũng mất đi đôi cánh, chỉ còn cách ngoan ngoãn làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng son này thôi sao? Thiên hạ này, nếu không có Tống gia, nàng chẳng còn chỗ dựa nào nữa, đúng không?”

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng liền nhận ra, Đỗ Thiếu Lăng đã sớm có dã tâm với Tống gia!

Nàng tức giận đến mức đập bàn đứng dậy, định rời đi ngay.

Nhưng lại bị Đỗ Thiếu Lăng kéo lại, lôi thẳng vào tẩm cung, hung hăng đè nàng xuống giường.

Cũng chính đêm đó, nàng mang thai Thịnh Nhi.

Nàng vốn định lên kế hoạch cùng Tống gia thoát khỏi Đỗ Thiếu Lăng, nhưng từ giây phút ấy… mọi thứ đều không thể nữa.

Từ đó về sau, một bước sai, là sai mãi.

Chỉ có Thịnh Nhi, niềm an ủi duy nhất của nàng là điểm tựa duy nhất giúp nàng gắng gượng đi đến cuối cùng.

Nay trở lại chốn xưa.

Trên gương mặt nàng không biểu hiện khác thường, thậm chí còn giữ nụ cười dịu dàng.

Nhưng khi đi theo thái giám dẫn đường, bước vào nội thất trong cung, nhìn thấy chiếc giường gỗ tử đàn La Hán khiến nàng từng thống khổ vô tận kia…



Ngón tay nàng đã âm thầm siết chặt, đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, rướm má-u.

“Tiểu chủ.”

Thái giám mỉm cười nịnh nọt nói: “Nô tài không dám khoe khoang, nhưng dám đảm bảo với người, nơi Du Nhiên Cung này, ngoại trừ Hoàng Thượng và Thái Hậu, thì đây chính là nơi có đồ dùng tốt nhất trong toàn bộ hậu cung đấy ạ! Người xem những món đồ gỗ này, toàn bộ đều làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, nhất là chiếc giường kia, giá trị vô cùng, ngay cả Hoàng Thượng cũng…”

“Làm phiền công công rồi.”

Hoa Mộ Thanh chợt ngắt lời, vẫn mỉm cười: “Hôm nay đa tạ công công đã dẫn đường, Xuân Hà.”

Xuân Hà liền mỉm cười tiến lên, đặt gói bạc trong tay vào tay vị thái giám kia.

Thái giám lập tức cười niềm nở hơn, không khách sáo mà nhận lấy: “Đa tạ tiểu chủ ban thưởng. Nô tài bên kia vẫn còn mấy vị tiểu chủ chưa sắp xếp, xin phép cáo lui trước. Một lát nữa sẽ có người của Phủ Nội Vụ đến chào hỏi tiểu chủ. Nếu tiểu chủ không ưng ý ai, cứ cho người tới Phủ Nội Vụ nói một tiếng, Tổng quản sẽ đích thân chọn người vừa ý cho tiểu chủ.”

Tổng quản phủ Nội Vụ, Chu Đức Khải.

Hoa Mộ Thanh nhớ rất rõ người này, là người của Hoa Tưởng Dung.

Vậy nên hôm nay, với thân phận là muội muội của Cửu Thiên Tuế, nàng nhập cung, vậy mà vị Tổng quản Phủ Nội Vụ này lại không hề đích thân xuất hiện để sắp xếp tiếp đón.

Xem ra… Hoa Tưởng Dung đã biết rõ thân phận thật sự của mình rồi.

Vương San Nhi và Trương Nghi ra tay cũng thật nhanh chóng.

Chỉ e lần trước, khi Hoa Phong biết được thân phận của mình mà nổi giận ầm ĩ, cũng là do vị Quý phi nương nương này âm thầm sắp đặt?



Quả không hổ danh là sủng phi số một chốn hậu cung, chỉ cần ra tay hai lần đã khiến ta một lần suýt mất mạng nơi suối vàng, một lần thân bại danh liệt.

Hừ, Hoa Tưởng Dung, ngươi phải càng lợi hại hơn nữa mới được. Như vậy, ta từ địa ngục bò về, hao tâm tổn trí quay lại tìm ngươi báo thù, mới không uổng công!

Khẽ mỉm cười, gật đầu: “Công công đi thong thả.”

Tên thái giám kia vội vàng cúi người hành lễ liên tục, nở nụ cười nịnh nọt rồi rời đi.

Lúc này, Tố Cẩm mang mặt nạ da người cùng Phúc Tử bước vào, liền thấy nụ cười trên mặt Hoa Mộ Thanh dần tắt, chỉ liếc mắt nhìn chiếc giường La Hán đắt giá kia một cái.

Sau đó lập tức dời mắt, lạnh lùng nói: “Tháo cái giường đó ra.”

“Hả?”

Phúc Tử khó hiểu: “Chiếc giường này còn rất tốt mà…”

“Đốt đi.” - Hoa Mộ Thanh ra lệnh.

Xuân Hà suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy lát nữa nô tỳ sẽ truyền lời đến điện của Điện hạ, để người sắp xếp cho tiểu chủ một chiếc giường mới nhé?”

“Ừm.” - Hoa Mộ Thanh gật đầu.

Tố Cẩm đã bước đến bắt tay tháo giường, sức lực không nhỏ chút nào.

Đúng lúc này, từ cổng Du Nhiên Cung lại có một đoàn người tiến vào, người dẫn đầu mặc trang phục thái giám cấp nhị đẳng.

Vừa thấy Hoa Mộ Thanh đang đứng trên bậc thềm chính điện, hắn lập tức mỉm cười bước tới: “Tiểu chủ, nô tài là Hà Đào, thái giám cấp hai của phủ Nội Vụ, xin thỉnh an tiểu chủ.”

Là người khéo léo, biết điều.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu: “Ừ, công công có chuyện gì?”

Hà Đào mỉm cười phất tay ra hiệu phía sau, liền có một nhóm thái giám và cung nữ bước vào.

Phúc Tử vừa thấy người nam nhân dẫn đầu, mặc trang phục thái giám, mặt có vết sẹo d-ao, thoáng chốc còn tưởng mình nhìn nhầm.



Sững người, miệng há hốc vì kinh ngạc.

Chính là Quỷ Tam, Bên cạnh hắn là Tú Hỷ.

Phía sau còn mấy cung nữ, thái giám khác, đều cúi đầu, không rõ mặt mũi.

Hoa Mộ Thanh thì lại lờ mờ nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Nghĩ ngợi một chút.

Hà Đào đã lên tiếng: “Tiểu chủ, đây là các nô tài do phủ Nội Vụ sắp xếp để hầu hạ người. Vì hiện tại tiểu chủ chỉ giữ vị phân Bảo Lâm, nên theo quy định, người được phân cho một thái giám chưởng sự, một cung nữ chưởng sự, hai cung nữ hạng nhất hầu cận bên người, bốn cung nữ hạng hai, cùng tám người hạng ba gồm cả cung nữ và thái giám.”

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn hàng người đang đứng thẳng tắp phía dưới.

Khẽ cong môi mỉm cười, làm ra vẻ như không biết gì, rồi chỉ vào Quỷ Tam và Tú Hỷ: “Hai người này làm chấp sự đi, trông mặt mũi hiền lành dễ coi.”

Trong lòng Hà Đào có phần bất ngờ, muội muội của Cửu Thiên Tuế mà lại chọn người chỉ dựa vào vẻ mặt dễ nhìn sao?

Ôi chao, sau này thế nào cũng chịu thiệt cho mà xem.

Nhưng hắn cũng chẳng dám nhiều lời, vội cười nịnh nọt: “Tiểu chủ chọn thật khéo.”

Quỷ Tam và Tú Hỷ lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.



Phúc Tử thì miệng há ra rồi lại ngậm vào, ánh mắt phức tạp nhìn bộ áo thái giám trên người Quỷ Tam.

Sau đó, Hoa Mộ Thanh lại tiếp tục chọn thêm vài cung nữ nhị đẳng và tam đẳng.

Cuối cùng, khi đến lượt chọn tiểu thái giám, nàng mới chợt nhớ ra, người có gương mặt quen thuộc ban nãy là ai. 

 
Bình Luận (0)
Comment