Bàng Mạn gật đầu, liếc nhìn Đỗ Liên Khê rồi nói: “La Thiên Hựu sẽ cùng Vinh Uy Tướng quân hồi kinh tạ ơn.”
Đỗ Liên Khê không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Hoa Mộ Thanh quay sang nhìn nàng: “Đêm nay gọi các ngươi đến chính là để bàn chuyện này. Ta có một kế hoạch, có thể khiến La Thiên Hựu thân bại danh liệt. Tuy nhiên, nếu muốn lấy mạng hắn, thì vẫn còn thiếu một bước, cần sự giúp đỡ của các tỷ.”
Đỗ Liên Khê im lặng.
Dao Cơ lập tức lên tiếng: “Tiểu thư muốn bọn ta giúp gì, cứ nói là được!”
Hoa Mộ Thanh gật đầu, rồi nhìn sang Bàng Mạn, người vẫn đeo khăn che mặt: “Chỉ e lần này phải làm khó tỷ một chút.”
Nàng ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Ta muốn tỷ lộ mặt một lần trước La Thiên Hựu, để hắn vừa nhìn thấy liền mê mẩn, không thể dứt ra được.”
Dao Cơ há hốc miệng.
Nhưng Đỗ Liên Khê lập tức phản đối: “Việc này e rằng không ổn! Không cần Nhị tỷ phải hy sinh vì muội như thế…”
Bàng Mạn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu hỏi lại: “Chỉ cần khiến hắn mê mẩn ta là được?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Đúng vậy. Gần đây hoàng cung đang chuẩn bị yến tiệc đón gió tẩy trần cho Lâm Vũ Kiệt. Ta cần ngươi đến lúc đó, dụ La Thiên Hựu vào hậu cung.”
Đỗ Liên Khê lại định lên tiếng ngăn cản: “Chuyện này quá nguy hiểm! Nếu chỉ cần hắn đến hậu cung, muội có thể tự ra tay, không cần liên lụy Nhị tỷ…”
Bàng Mạn vẫn không để tâm đến nàng, gật đầu: “Được. Chỉ cần dụ hắn vào hậu cung, vậy phải dẫn hắn đến đâu?”
Đây chính là Ám Phượng số hai – Mộng Điệp.
Hành sự quả quyết, nhắm thẳng vào mục tiêu.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Tỷ chỉ cần đưa hắn từ cửa Thành Hòa vào, rồi nói một câu: ‘Không biết lang quân đã đợi ta bao lâu’, sau đó lập tức rời đi là được.”
Bàng Mạn gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
Đỗ Liên Khê có vẻ sốt ruột.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, vỗ nhẹ tay nàng: “La Thiên Hựu nhất định phải ch-ết, không chỉ vì muội, mà còn vì Tống Hoàng Hậu. Hơn nữa, chẳng lẽ muội không tin vào bản lĩnh của Mộng Điệp sao?”
“Chỉ là…”
Lúc này, dáng vẻ của Đỗ Liên Khê thật sự rất giống Oanh Điệp ngày xưa, một cô nương ít nói, rụt rè, ngây thơ.
Nàng khó xử nhìn về phía Bàng Mạn: “Dù sao thì cũng là hy sinh nhan sắc của nữ nhi, làm chuyện như vậy... Nhị tỷ vẫn là cô nương khuê các trong trắng, chẳng phải…”
Bàng Mạn không nói gì.
Hoa Mộ Thanh lại bật cười: “Sao vậy? Muội nói vậy chẳng phải khiến tiên nữ nhà ta tổn thương sao?”
Dao Cơ ngẩn ra một lúc, sau đó phản ứng lại, đảo tròn mắt một cách rõ rệt: "Hay là để ta đi?"
Đỗ Liên Khê lập tức hoảng hốt: "Ta đâu có ý đó! Huyết Hoàng, sao tỷ lại chia rẽ tình cảm tỷ muội của chúng ta thế?"
Dao Cơ nhếch miệng cười khẩy.
Bàng Mạn cũng khẽ mỉm cười.
Hoa Mộ Thanh cong môi: "Đã biết là tỷ muội, thì nên nhớ rằng tỷ muội Ám Phượng của ta, vốn dĩ là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, mạng sống cũng là gắn bó với nhau. Sau này, nếu Mộng Điệp gặp khó khăn cần muội giúp đỡ, chắc chắn muội cũng sẽ không từ chối, đúng không?"
"Đương nhiên rồi!" – Đỗ Liên Khê đáp ngay.
Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng nàng gật đầu, nhìn sang Bàng Mạn: "Vậy thì làm phiền Nhị tỷ rồi."
Bàng Mạn khẽ gật đầu, mỉm cười: "Ừ, cứ yên tâm."
Dao Cơ lại tò mò hỏi Hoa Mộ Thanh: "Muội định xử lý cái thứ dơ bẩn đó thế nào vậy? Ta cũng muốn xem thử lắm! Nhưng yến tiệc trong cung thì một nữ tử giang hồ như ta, nghĩ cũng không dám nghĩ đến!"
Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, đưa tay điểm trán Dao Cơ: "Quyển binh thư ta đưa tỷ, đã xem qua chưa?"
Dao Cơ lập tức xị mặt: "Mới đọc được hai dòng… khó quá đi mất…"
Hoa Mộ Thanh đã đoán trước điều đó: "Lật thêm vài trang nữa đi. Hai ngày tới, ta sẽ nhờ Cửu Thiên Tuế sắp xếp để Đỗ Thiếu Lăng đến chỗ tỷ một chuyến. Tỷ chỉ cần làm theo kế hoạch trước đó, khiến hắn nghi ngờ tỷ biết một phần nội dung của Tứ Phương Chiến, rồi lấy đó làm cớ, nhờ hắn đưa tỷ rời khỏi nơi đó. Tự nhiên, hắn sẽ tìm cách đưa tỷ vào cung."
Dao Cơ mừng rỡ: "Thật chứ?!"
Giọng nàng quá lớn, khiến Đỗ Liên Khê giật mình vội bịt miệng nàng lại.
Dao Cơ lập tức tỏ vẻ đầu hàng cầu xin.
Hoa Mộ Thanh lắc đầu, nhìn ra ngoài, hôm nay là Tiểu Trác Tử trực đêm.
Nàng khẽ cười, gật đầu: "Ừ, nên đừng lười nữa."
Dao Cơ lập tức giơ tay thề: "Ta về sẽ học thuộc ngay!"
Hoa Mộ Thanh lại bật cười, những lúc gặp mặt Ám Phượng, luôn là khoảng thời gian nàng thấy nhẹ nhõm và vui vẻ nhất.
Các nàng, là tâm huyết của nàng khi xưa, cũng là tỷ muội thân thiết hiện tại.
Các nàng, là chỗ dựa đáng tin cậy nhất trong kiếp sống này của nàng.
Bàng Mạn nhìn gương mặt nghiêng đang mỉm cười kia, ánh mắt nàng tràn đầy niềm vui, thật giống với Tống Hoàng Hậu năm xưa.
Nhưng cũng rất khác.
Tống Hoàng Hậu thì trầm tĩnh và nghiêm trang, còn thiếu nữ trước mặt lại nhiệt huyết và thoải mái vô cùng.
Một người như tuyết mùa đông, lạnh lẽo, nhưng cao quý, trang nghiêm, tĩnh lặng.
Một người như tia nắng đầu xuân, ấm áp, sinh động, nhưng vẫn mang theo chút se lạnh khó xua.
Nàng ấy dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư... đã từng hầu hạ qua rồi phải không?”
Câu nói còn chưa dứt, mọi người đều hiểu rõ ý Bàng Mạn.
Dao Cơ hé miệng - Nhị tỷ thật lợi hại! Nàng cũng định hỏi như vậy, nhưng không dám mở lời.
Đỗ Liên Khê lại nhíu mày.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn mọi người, mỉm cười vén tay áo trái, để lộ nốt ruồi son đỏ thắm tròn trịa nơi khuỷu tay.
Bàng Mạn ánh mắt hơi dao động.
Dao Cơ mừng rỡ, Đỗ Liên Khê thì kinh ngạc.
Hoa Mộ Thanh mím môi cười, kể sơ qua với mọi người những chuyện đã xảy ra sau khi nàng nhập cung gần đây.
Dao Cơ nóng nảy suýt chút nữa đã đập bàn, may mà bị Đỗ Liên Khê kéo lại.
Bàng Mạn thì bình tĩnh nói: “Tiểu thư làm vậy, chẳng lẽ còn có kế hoạch nào khác nữa sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, gật đầu: “Ta đã gặp Đỗ Thiếu Lăng rồi. Nhưng hắn lại tưởng ta không biết thân phận thật sự của hắn, còn tưởng ta đã si mê hắn sâu đậm. Giờ hắn đang định chơi trò tình ái với ta!”
Khóe miệng Dao Cơ giật nhẹ: “Chơi trò tình ái? Rõ là tiểu thư đang chơi hắn mà!”
Hoa Mộ Thanh bật cười thành tiếng, sau đó đưa tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ tay về phía Dao Cơ.
Dao Cơ vô tội chớp mắt, lập tức bị Đỗ Liên Khê véo một cái, nàng trừng mắt nhìn lại.
Hoa Mộ Thanh lắc đầu, tiếp tục nói với Bàng Mạn: “Phía ta vẫn phải từ từ tiến từng bước. Trước tiên phải tìm được Thiên Hoàng, đưa Thịnh Nhi về dưới cánh của ta mới là quan trọng.”
“Có gì cần chúng ta giúp đỡ thì tuyệt đối không được giấu.” - Bàng Mạn dặn.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Tất nhiên.”
Mọi người quây quần bên bàn, dưới ánh trăng nói chuyện thêm một lúc lâu, rồi mới lần lượt rời đi bằng lối cửa sổ mà họ đã vào.
May mà Du Nhiên Cung nằm ở nơi hẻo lánh, nên bọn họ mới có thể mượn bóng đêm ra vào tự do.
Ngay dưới cửa sổ của sân viện, Tiểu Trác Tử đang nằm trong chăn dày, mở mắt nhìn cây hợp hoan đã rụng hết lá trong viện.
Một lúc sau, nhắm mắt lại, kéo chăn chặt hơn.
__
Hôm nay chính là ngày Hoa Mộ Thanh hẹn tái ngộ với Đỗ Thiếu Lăng.
Thế nhưng nàng lại để Tố Cẩm cải trang thành mình, còn bản thân thì mặc đồ cung nữ, lặng lẽ đến lãnh cung chơi với Thịnh Nhi.
Cũng chính hôm nay, Vinh Uy Lâm Tướng quân Vũ Kiệt trở về kinh để tạ ơn.
Sáng sớm hôm ấy, Trữ Hậu Lục đã đích thân ra tận ngoài thành nghênh đón. Gần đến giờ ngọ, Lâm Vũ Kiệt cùng La Thiên Hựu tiến cung tạ ơn.
Trong suốt quá trình gặp gỡ, đôi bên không ngừng thăm dò lẫn nhau, ngoài mặt thì khách sáo, tỏ vẻ trung thành, những chuyện như vậy không cần phải nói thêm.
Chỉ nói riêng về Lâm Vũ Kiệt, lần này hồi kinh còn mang theo một mục đích khác.
Đó là muốn đoạt lại binh quyền của phủ Hộ Quốc Tướng quân Tống gia, vốn trước đó đã bị Đỗ Thiếu Lăng thu hồi.
Vừa định mở lời, không ngờ Đỗ Thiếu Lăng lại liếc nhìn đồng hồ nhật quỹ ngoài điện Kim Loan rồi nói: “Tướng quân mới hồi kinh, hẳn đã mệt mỏi. Chi bằng hãy về phủ nghỉ ngơi trước, hai hôm nữa hoàng cung sẽ thiết yến, đón gió tẩy trần cho tướng quân, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau uống vài chén.”
Lâm Vũ Kiệt vốn quen làm "tiểu hoàng đế" một cõi ở đất Sơn Tây, trong lòng chẳng muốn trở về kinh chịu quỳ lạy trước tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia. Dù gì thì giang sơn triều Đại Lý này cũng đâu phải do hắn giành được.
Thế mà giờ đối phương lại còn ra mặt đuổi khéo, khiến Lâm Vũ Kiệt bất mãn ra mặt.
Tuy không nói gì, nhưng cũng nén giận mà cúi đầu thi lễ, sau đó sải bước rời đi.
La Thiên Hựu vẫn luôn dè dặt theo sát bên cạnh, cố ý thể hiện thái độ lấy lòng.
Hai người vừa ra khỏi điện, Trữ Hậu Lục Thượng Đô Hộ, đã đứng chờ sẵn bên ngoài, lập tức tiến lên đi cùng.
Thấy sắc mặt Lâm Vũ Kiệt không vui, hắn khẽ mỉm cười nói: “Tối nay tại phủ hạ quan có thiết tiệc, không biết tướng quân có nhã hứng đến uống vài chén? Có rư-ợu Thiêu Đao Tử thượng hạng từ Tây Bắc đưa về đấy.”
Khuôn mặt hơi béo phệ của Lâm Vũ Kiệt lúc này mới hé ra vài phần ý cười.
Ông ta liếc mắt nhìn Trữ Hậu Lục, hừ lạnh một tiếng: “Thượng Đô Hộ, mưu tính của ngươi ta còn lạ gì. Ngươi thực sự dám...”
Trữ Hậu Lục chắp tay, khom người: “Chỉ mong tướng quân giúp hạ quan một tay.”
Lâm Vũ Kiệt lại hừ một tiếng, liếc nhìn La Thiên Hựu.
La Thiên Hựu hiểu ý, lập tức lui đi.
Lúc này Lâm Vũ Kiệt mới ngẩng cao đầu, giọng điệu ngạo mạn nói: “Nghe nói phủ Khai Quốc Hầu sụp đổ rồi? Hai nhà các ngươi trước đó chẳng phải còn định kết thông gia với họ sao? Sao giờ lại xảy ra chuyện, đến cả ‘bảo bối’ trong tay họ ngươi cũng không cần nữa?”
“Bảo bối” mà ông ta nói đến, dĩ nhiên là chỉ hai vạn quân tư binh trong tay phủ Khai Quốc Hầu.
Trữ Hậu Lục liếc nhìn Lâm Vũ Kiệt, khẽ cười đáp: “Tướng quân đừng nói, ngài không biết đấy Ihôi, vật đó bây giờ đã mất tung tích.”
Lâm Vũ Kiệt bật cười, bụng rung rung, ánh mắt nhìn xa xăm: “Thượng Đô Hộ đ-ánh giá thấp bản tướng quân quá rồi. Các ngươi nghĩ là không biết tung tích, nhưng bản tướng quân lại biết rõ, thứ đó hiện giờ đang ở...”
Sắc mặt Trữ Hậu Lục thoáng biến đổi: “Tướng quân biết sao?”
Sắc mặt Lâm Vũ Kiệt có phần dữ tợn, giơ tay ra hiệu con số chín.
Sắc mặt Trữ Hậu Lục lập tức biến đổi: “Hoàng Thượng đã biết rồi sao?”
Lâm Vũ Kiệt chặc lưỡi: “Chuyện đó thì không rõ. Cái kẻ nửa nam nửa nữ ấy, không biết là tự ý nắm giữ thứ đó để mưu đồ riêng, hay là do Hoàng Thượng giao cho hắn. Chỉ e rằng, Thượng Đô Hộ đại nhân cũng nên cẩn thận cho bản thân đi thôi.”
Trữ Hậu Lục nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Lâm Vũ Kiệt lại liếc nhìn ông ta một cái, giọng điệu có phần khinh khỉnh: “Đợi đến khi Thượng Đô Hộ đại nhân điều tra rõ ràng xem Hoàng Thượng có biết hay không, rồi hẵng đến bàn chuyện với bản tướng.”
Nói xong, ông ta tự ý quay người bước đi, bước chân nặng nề đầy ngạo mạn.
Trữ Hậu Lục đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc tối lúc sáng, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn về hướng Kim Loan Điện, rồi bước nhanh rời khỏi.
Lại nói về Lâm Vũ Kiệt.
Vừa mới bước qua cửa Tây Trực Môn với cái bụng phệ nặng nề, đã bị một cung nữ chặn lại.
Ánh mắt Lâm Vũ Kiệt lập tức sáng lên, đảo mắt quan sát cung nữ có thân hình thon thả mềm mại ấy từ trên xuống dưới.
Cung nữ khẽ cúi đầu vì không thoải mái, vội nói: “Tướng quân, nương nương nhà ta mời ngài vào dùng chén trà.”
Ánh mắt Lâm Vũ Kiệt lóe sáng, nụ cười có chút mập mờ hiện lên trên môi: “Vậy phiền tiểu nương tử dẫn đường.”
Gọi một cung nữ trong cung là “tiểu nương tử”, cái kiểu nói năng lả lơi vô độ này chẳng khác gì đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Cung nữ nhẫn nhịn quay người dẫn đường, mà hướng nàng đi, chính là về phía Hoa Dung Cung.