Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 227

 
Người này nắm trong tay binh quyền lớn ở Sơn Tây, đến cả Đỗ Thiếu Lăng cũng phải e dè vài phần. Hơn nữa, quyền thế tại địa phương của hắn giờ đã không kém gì Mộ Dung Trần.

La Đức Phương lập tức mừng rỡ.

Vừa có binh quyền, lại vừa có thế lực.

Chỉ cần kết thân được với La gia, thì sau này thế lực của La gia sẽ dần dần mở rộng, địa vị Thái Hậu của bà ta cũng sẽ ngày càng vinh hiển, quyền uy vô song!

Bà lập tức đến cầu xin Đỗ Thiếu Lăng, yêu cầu ban hôn cho La Thiên Hựu, đối tượng chính là trưởng nữ của Lâm Vũ Kiệt!

La Đức Phương vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng lúc đó, hắn nhìn bà một lúc thật lâu, rồi mới nở nụ cười khiến bà luôn cảm thấy sợ hãi và bất an, nói rằng: “Đã là điều Thái Hậu thỉnh cầu, trẫm dĩ nhiên sẽ chuẩn y. Ngày mai cho La Thiên Hựu vào cung lĩnh chỉ đi!”

Lúc ấy La Đức Phương mừng rỡ vô cùng, không ngờ Đỗ Thiếu Lăng lại dễ dàng đồng ý đến vậy.

Lập tức sai La Thiên Hựu mang theo thánh chỉ đến Sơn Tây tuyên chỉ, định thân.

Sau đó chỉ cần hồi kinh tạ ân, rồi thành hôn.

Đến lúc đó, phủ Vinh Uy Tướng quân sẽ hoàn toàn trở thành thông gia với La gia!

Ai ngờ đâu, khi mọi việc đã tiến đến bước cuối cùng như thế…lại đột ngột đổ bể!

Giờ phút này, khi đã nhận ra người nam nhân trước mắt chính là Vinh Uy Tướng quân, trong lòng bà không biết là kinh hoảng hay lo sợ, theo phản xạ liền trưng ra dáng vẻ của một Thái Hậu, lớn tiếng mắng: “Hắn là đứa giỏi giang nhất trong các hậu duệ của La gia! Là trụ cột tương lai của Triều Đại Lý!”



“Hơn nữa hiện giờ vẫn chưa phải là hiền tế của Vinh Uy Tướng quân ngươi! Ngươi dựa vào đâu mà dám la hét đòi đ-ánh đòi gi-ết? Tránh ra! Còn dám hỗn láo trước mặt bổn cung nữa, bổn cung sẽ bảo Hoàng Thượng cách chức của ngươi!”

Đó là câu đe dọa mà bà ta vẫn hay dùng.

Lâm Vũ Kiệt tuy giận dữ, nhưng không hề biết rằng La Đức Phương đã quen nói những lời kiểu này, thậm chí từng dám nói với cả Mộ Dung Trần.

Hắn trừng mắt nhìn La Đức Phương, giận dữ hồi lâu, rồi lạnh lùng cười với Đỗ Thiếu Lăng: “Hoàng Thượng, thần xin đợi thánh chỉ của ngài!”

Nói xong, hắn không chút khách khí, lập tức xoay người rời đi!

Lúc ngang qua bên cạnh Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh, hắn còn hừ lạnh một tiếng đầy phẫn nộ.

Hoa Mộ Thanh nghe thấy tiếng Mộ Dung Trần khẽ cười bên tai, trong lòng càng thêm lo lắng. Hương thơm nhè nhẹ luôn tỏa ra trên người hắn… đã thay đổi.

Người khác không phát hiện, nhưng nàng từng bao lần thân mật gần gũi với Mộ Dung Trần, tất nhiên nhận ra rất rõ, mùi hương đó vốn là mùi lạnh đặc trưng do nội lực âm hàn của hắn tỏa ra.

Mà nội lực có thể lan tỏa thành mùi hương thì chỉ có một khả năng, nội lực đã bị vận dụng đến mức cực hạn, và loại công lực này… sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể.

Nàng khẽ nhíu mày, ngẩng mắt liếc nhìn về phía La Đức Phương và La Thế Toàn vẫn còn đang náo loạn bên kia.

Khẽ cắn môi, vừa định cử động thì từ trên cao, giọng trầm thấp của Mộ Dung Trần đã truyền tới:
“Đừng có cử động lung tung, tiểu nha đầu.”

Hoa Mộ Thanh mím môi, không nói gì.

Lúc này, Hoa Tưởng Dung bên kia lại bước đến, mỉm cười dịu dàng, phong thái đoan trang: “Thái Hậu, người đừng làm ầm lên nữa. La công tử đã phạm đại tội, thì nên chịu trừng phạt. Chẳng lẽ vì là cháu ngoại của Thái Hậu mà có thể dễ dàng bỏ qua sao? Huống chi hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu chuyện này lan ra ngoài, người đời sẽ nghĩ gì về Hoàng Thượng đây?”

Lời nói này hợp tình hợp lý, lại tỏ ra rất biết suy nghĩ cho Đỗ Thiếu Lăng.



Nhưng La Đức Phương lại trợn mắt mắng thẳng: “Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý gì! Ngươi chỉ mong ta ch-ết, ta có ch-ết rồi thì ngươi mới có thể một tay che trời trong hậu cung này, đúng không? Nằm mơ đi! Dù ngươi ch-ết cũng không bằng được cái thứ như Tống Vân Lan kia…”

Mi mắt Hoa Mộ Thanh khẽ run lên.

Đỗ Thiếu Lăng lập tức lên tiếng, cắt ngang lời La Đức Phương: “Người đâu, đưa Thái Hậu hồi cung.”

Giọng nói vẫn thấp trầm, nhưng đầy sát khí.

Sắc mặt La Đức Phương lập tức biến đổi, lui về sau mấy bước rồi lại lao tới, túm lấy tay áo Đỗ Thiếu Lăng: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Người không thể đối xử với ta như vậy được! Ta... ta là mẫu hậu của người mà! Người gi-ết người nhà mẹ đẻ của ta, chẳng khác nào gi-ết ta đó, Hoàng Thượng…”

Gương mặt Đỗ Thiếu Lăng đã trở nên vô cùng khó coi.

Ai mà chẳng biết, năm xưa sau khi sinh hạ Đỗ Thiếu Lăng, La Đức Phương đã chủ động đem hắn dâng cho Tiên Hoàng Hậu, chỉ để giữ mạng cho mình.

Mặc dù Tiên Hoàng Hậu mở lòng dung thứ, đưa hắn đến sống ở Du Nhiên Cung vốn chỉ là một nơi bị lãng quên giống như lãnh cung.

Nhưng người làm mẫu thân như bà ta, từ đó về sau chưa từng đến thăm nhi tử mình một lần.

Hoa Mộ Thanh biết rõ, năm xưa khi còn nhỏ, Đỗ Thiếu Lăng từng lén đi gặp bà ta một lần, lại bị bà hoảng sợ đến mức xua đuổi.

Sau đó, bà ta còn chủ động mách lại chuyện này với Tiên Hoàng Hậu, khiến một Đỗ Thiếu Lăng bé nhỏ phải quỳ trong mưa cả ngày, lên cơn sốt cao suýt ch-ết.

Từ lần đó trở đi, tính tình của Đỗ Thiếu Lăng hoàn toàn thay đổi, trở nên kỳ quái lạnh lùng.

Nếu không phải vì sợ lời dị nghị của thiên hạ, e rằng La Đức Phương đã sớm bị Đỗ Thiếu Lăng xử lý từ lâu rồi.



La Đức Phương vùng vằng gào khóc, bị mấy thái giám ép buộc nhét vào chiếc kiệu đã đưa bà ta đến đây.

Kiệu đi được một đoạn xa, vẫn còn nghe thấy tiếng thét chói tai vọng lại: “Hoàng Thượng! Người không thể gi-ết Thiên Hựu! Nó là giọt má-u cuối cùng của La gia rồi đó! Hoàng Thượng…”

Đỗ Thiếu Lăng cau mày, liếc nhìn La Thế Toàn.

La Đức Phương làm sao biết được tin tức mà chạy đến đây, không cần nói cũng rõ, chắc chắn là do người này cho người đi báo tin.

Còn Hoa Tưởng Dung, vốn định ngăn La Đức Phương lại, nhưng không ngờ người của bà ta lại không cản nổi.

Dù sao như vậy cũng tốt, để Đỗ Thiếu Lăng càng thêm oán hận mẫu tử họ.

Nàng ta dịu dàng bước đến trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, giọng nói mềm mại, hết sức thấu tình đạt lý:
“Bệ hạ, xin đừng tức giận, Thái Hậu cũng chỉ là vì thương con mà nóng vội, yêu quá hóa loạn thôi.”

Hoa Mộ Thanh đang quỳ dưới đất, khẽ nở nụ cười lạnh trong im lặng, những lời này quả thật quá độc địa.

Thương con mà yêu quá hóa loạn ư?

Vậy sao năm xưa La Đức Phương lại chẳng có chút yêu thương nào dành cho Đỗ Thiếu Lăng?

Hoa Tưởng Dung à Hoa Tưởng Dung, gỡ bỏ lớp vỏ bọc thanh cao như hoa sen trắng của ngươi đi,
hãy để người đời nhìn rõ trái tim độc ác và thối nát của ngươi.

Lúc này nàng mới nhận ra, thì ra trước kia nàng ta đã để lộ nhiều sơ hở đến thế, chỉ là mình khi đó quá ngu ngốc, lại không nhìn ra được bản chất rắn độc của nàng ta!

Đỗ Thiếu Lăng bị một câu nói của nàng ta khơi gợi, quả nhiên cơn giận càng dâng cao. Nhưng vì có nhiều người xung quanh, hắn không tiện phát tác thế nên hắn chỉ có thể lạnh giọng ra lệnh: “Hồi cung Càn Thanh!”

Phúc Toàn lập tức hô lớn: “Giá hồi cung ——”

Những người đang quỳ đều vội vàng né sang hai bên.

Khi Đỗ Thiếu Lăng bước ngang qua trước mặt Hoa Mộ Thanh, bước chân khẽ khựng lại một chút.



Nha đầu này, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, e rằng đến giờ vẫn chưa biết hắn chính là ai.

Hoa Tưởng Dung thấy hắn cúi đầu nhìn Hoa Mộ Thanh, lập tức bước lên, cười nhẹ nhàng: “Bệ hạ, các đại thần ở điện Càn Thanh vẫn đang đợi ngài đấy.”

Đỗ Thiếu Lăng ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, rồi quay sang Phúc Toàn ra lệnh, chỉ vào cung nữ bậc hai của Du Nhiên Cung đang quỳ trong sân: “Cũng mang theo, đưa về Càn Thanh điện thẩm vấn công khai.”

Sắc mặt Hoa Tưởng Dung thoáng biến đổi, quay đầu nhìn về phía cung nữ đó.

Cung nữ ấy bắt gặp ánh mắt cảnh cáo đầy hung dữ của nàng ta, sợ đến mức toàn thân run lên, mắt trợn trắng rồi lăn ra ngất xỉu bị thị vệ xá-ch lên, kéo ra ngoài.

Lúc này Đỗ Thiếu Lăng mới quay người, mỉm cười với Mộ Dung Trần, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Dung Trần, cùng trẫm đi chứ?”

Ánh mắt hắn dừng lại trên sắc môi tím tái của hắn.

Mộ Dung Trần khẽ cong môi cười, đang định mở miệng thì Hoa Mộ Thanh bỗng cất lời: “Thần thiếp xin được tội. Chuyện đêm nay, thần thiếp vẫn chưa rõ ràng. Nếu được bệ hạ cho phép, xin hãy để huynh trưởng của thần thiếp ở lại thêm một lát, để giải đáp cho thần thiếp đôi phần nghi hoặc.”

Đỗ Thiếu Lăng lại liếc nàng một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, có lẽ vì lạnh, đôi vai khẽ run rẩy.

Ánh mắt hắn dịu lại vài phần, khẽ gật đầu với Mộ Dung Trần: “Vậy thì người ở lại trò chuyện cùng muội muội một lát đi! Ừm, người trong cung của nàng không sạch sẽ, nhớ phải dọn dẹp cho gọn gàng.”

Mộ Dung Trần chậm rãi mỉm cười: “Tuân chỉ ——”

Âm cuối kéo dài, nghe vừa lười biếng vừa buông thả.

Đỗ Thiếu Lăng chỉ liếc nhìn sắc môi hắn, không thèm để tâm, phẩy tay một cái, dẫn theo đoàn người quay trở về Càn Thanh cung.

La Thế Toàn mặt mày tái mét như tro.

La Thiên Hựu thì sắc mặt trắng bệch không còn giọt má-u, dường như đã mất hồn từ khi Đỗ Thiếu Lăng hạ lệnh xử trảm Tuyết Đáp Ứng. Cả người hắn như xá-c sống vô hồn, bị kéo lê ra khỏi Du Nhiên Cung chẳng khác gì một con chó ch-ết.

Đoàn người khi đến thì khí thế hùng hổ, lúc rút lui lại như mây tan gió cuốn.

Hoa Tưởng Dung ngoái đầu nhìn về phía cửa Du Nhiên Cung, nơi Hoa Mộ Thanh đang chậm rãi đứng dậy. Trong ánh mắt nàng ta, dần hiện lên tia độc ác và hung tàn.



Trước cửa Du Nhiên Cung, Tưởng Vi cũng đứng dậy, vỗ nhẹ lớp bụi trên váy.

Nàng len lén liếc sang Mộ Dung Trần bên cạnh, rồi theo phản xạ nép về phía Hoa Mộ Thanh, nàng vẫn chưa quên được cảnh tượng địa ngục má-u me hôm tuyển tú ngày ấy, chỉ vì một lệnh của Mộ Dung Trần.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, vỗ nhẹ tay nàng: “Đêm nay cảm ơn muội. Giờ muội không nên ở lại lâu, hôm khác ta sẽ đến tìm muội để giải thích chuyện đêm nay.”

Tưởng Vi lắc đầu: “Muội vốn cũng không hề nói dối. Hơn nữa, có ơn phải báo, ngày đó tỷ giúp muội diệt trừ tai họa kia, nếu không chẳng biết ngày nào muội sẽ bị hãm hại mà chẳng hay.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười tiễn Tưởng Vi rời đi, sau đó xoay người, ánh mắt chạm phải Mộ Dung Trần vẫn đứng yên nơi cửa, không nói một lời, khóe môi nhếch lên, nụ cười như có như không.

Nàng bước đến, kéo tay áo hắn, định lôi vào trong cung.

Vừa đi được hai bước...Mộ Dung Trần chợt mở miệng: “Không để lại một ai.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cau mày, vài cung nhân đang quỳ trên đất vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.

Thình lình, từ trên mái nhà, hàng chục bóng đen trong y phục dạ hành lặng lẽ đáp xuống, là Quỷ Vệ.

“Cạch cạch”— hàng chục tiếng động đồng loạt vang lên.

Đám nô tài vừa nãy, tất thảy đều đổ gục xuống đất.

Ngay sau đó, những Quỷ Vệ kia nhanh chóng vác xá-c lên vai, động tác nhẹ nhàng như quỷ mị rồi biến mất vào màn đêm.

Hoa Mộ Thanh đứng yên, quay sang nhìn Mộ Dung Trần.

Dưới ánh trăng lờ mờ, trong bóng tối mông lung của đêm.

Biểu cảm hắn vẫn lạnh lùng, hờ hững đến tàn nhẫn. Ngay cả khi vừa ra lệnh gi-ết hàng chục người, hắn vẫn thản nhiên như không, bình thản tựa như cơn gió lạnh.

Khóe môi hắn, vẫn còn vương một nụ cười nhẹ. Giống hệt như những gì người ngoài đồn thổi, tàn nhẫn, hiếu sát, như một yêu quỷ đội lốt ác ma.

Hoa Mộ Thanh lặng lẽ nhìn gương mặt lạnh lẽo như băng tuyết của hắn, vẻ đẹp tựa thần tiên nhưng lại mang khí chất ma quỷ.

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Sao vậy? Tức giận rồi à?”

Nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp: “Nếu ta không gi-ết bọn họ, sớm muộn gì bọn họ cũng hại ta. ĐA tạ ngài… đã thay ta làm kẻ ác.”



Mộ Dung Trần sững người, không ngờ đóa hoa nhỏ này lại có thể nói ra lời như vậy.

Khóe môi mang sắc tím đậm khẽ cong lên, nụ cười càng thêm sâu.

Đúng lúc ấy, từ điện phụ bên kia có vài người bước ra.

Chính là Tú Hỷ, Phúc Tử, Tiểu Trác Tử, và Quỷ Tam – Tố Cẩm.

Còn Xuân Hà vốn vẫn theo sát bên cạnh Hoa Mộ Thanh.

Đi sau Tố Cẩm, là Đỗ Liên Khê.

Mộ Dung Trần nhìn thấy nàng ta, dường như không hề bất ngờ, nét mặt không chút dao động.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, sau đó bước đến trước mặt Đỗ Liên Khê, nắm lấy tay nàng, khẽ nói: “Ngươi đều đã thấy rồi.”



Không phải câu hỏi.

Không phải lo lắng.

Chỉ là một câu nói hết sức bình tĩnh.

Đỗ Liên Khê nhắm mắt lại, bàn tay bị nắm khẽ run lên. 

 
Bình Luận (0)
Comment