Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 229

 
“Á!”

Mấy tiểu thư danh môn không chịu nổi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Các phu nhân cũng run lẩy bẩy, mặt không còn giọt má-u.

La Thế Toàn quỳ sụp một bên, lại lần nữa cao giọng cầu xin Đỗ Thiếu Lăng tha cho cháu trai mình.

Đỗ Thiếu Lăng vẫn thong thả uống rư-ợu, lúc này mới đặt chén xuống.

Rõ ràng là cảnh tượng tàn nhẫn khốc liệt ngay trước mắt, vậy mà hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, chỉ có giọng nói là mang theo đôi chút áy náy: “Đáng lý ra trong ngày vui thế này, trẫm không nên làm chuyện nặng tay trước mặt chư vị. Chỉ là… hiện giờ đã có người dám giở trò mưu tính lên đầu trẫm, khiến trẫm phải nghĩ, chẳng lẽ trẫm trước nay quá dễ dãi, khiến các ái khanh ở đây đều tưởng rằng, trẫm là người có thể dễ dàng bị khiêu khích, xúc phạm sao?”



Câu cuối cùng vang lên, đã mang theo áp lực nặng nề khiến người nghe rợn người.

Các đại thần trong điện hãi hùng đến suýt ngất, lập tức đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu lạy phục bên án thư, miệng rối rít hô to: “Thần không dám! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hoa Tưởng Dung ngồi bên cạnh Đỗ Thiếu Lăng, liếc nhìn cung nữ kia giờ đã không còn mở miệng được nữa, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng quét qua một lượt chúng thần phía dưới, cuối cùng dừng lại ở Trữ Hậu Lục, Lâm Vũ Kiệt cùng vài người khác.

Rồi hắn chậm rãi mỉm cười: “Chư vị không cần hoảng hốt như thế, hôm nay cũng là trẫm hành động hơi quá tay. Người đâu, áp La Thiên Hựu vào thiên lao, chọn ngày xử trảm, La Thế Toàn giáng làm thứ dân.”

“Còn những kẻ khác, ai cần bắt thì bắt, ai cần thẩm tra thì thẩm tra. Một kẻ cũng không được bỏ sót.”

“Không! Không! Thần không muốn ch-ết! Bệ hạ, rõ ràng là ả nữ nhân kia dụ dỗ thần trước mà! À, đúng rồi, là… là Bàng Mạn! Bàng Mạn nàng ta…”

“Bốp!”

Phúc Toàn tát mạnh một cái, khiến hắn ngất đi ngay tại chỗ.

Thống lĩnh Long Vệ bước lên, trầm giọng nhận lệnh, sau đó kéo xá-c cung nữ cùng La Thiên Hựu đang hoàn toàn bất tỉnh rời khỏi đại điện.

Bàng Thái sư khó tin ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy bi thương và phẫn nộ, giọng nghẹn ngào: “Bệ hạ, lão thần thực sự không rõ vì sao La công tử lại muốn lôi kéo nữ nhi lão thần vào chuyện này. Con bé nhà thần nhiều năm trước bị thương, đã hủy dung, việc này nhân người đều biết.”

“Nếu La công tử muốn gán ghép, sao không tìm một người ít nhất còn nguyên vẹn diện mạo? Hà cớ gì lại vu oan cho tiểu nữ nhà thần?”



“Con bé khổ mệnh ấy của thần, xưa nay không bước chân ra khỏi cửa lớn, hôm nay là lần đầu tiên nghe lời thần mà ra ngoài hóng gió, vậy mà lại phải chịu nhục nhã đến thế này… Ai ôi…”

Quả không hổ danh là Thái sư, lời lẽ đầy đau đớn mà sắc sảo, không chỉ khiến người ta xúc động mà còn khéo léo gột sạch hết mọi hiềm nghi cho nữ nhi mình.

Đỗ Thiếu Lăng còn chưa kịp lên tiếng, phía sau Thái sư, Bàng Thái đã mở lời: "Hoàng Thượng, tiểu dân xin thưa, muội muội của tiểu dân trước khi buổi tiệc bắt đầu đã nói với tiểu dân rằng nàng không thích những dịp thế này. Ai nấy đều nhìn nàng như thể nàng là... một kẻ dị biệt, cho nên nàng đã rời phủ từ sớm."

Đỗ Thiếu Lăng chăm chú nhìn nam tử đang đứng trước mặt, người mà truyền thuyết nói rằng đang nắm giữ Tứ Phương Chiến.

Một lúc sau, hắn mỉm cười nhẹ: "Thái sư và Bàng công tử không cần lo lắng, trẫm hiểu chuyện này không liên quan đến phủ Thái sư."

Bàng Thái sư lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Thiếu Lăng khẽ cười, lúc này má-u trên điện đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dù mùi má-u vẫn còn phảng phất trong không khí, tiếng đàn ca, vũ nhạc vẫn tiếp tục vang lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhìn vị hoàng đế vẫn ngồi trên cao, mỉm cười hiền hòa...

Lần đầu tiên, họ cảm nhận được rằng: vị thiên tử này, có lẽ không hề đơn giản như họ tưởng.

Trữ Hậu Lục cúi đầu, lặng lẽ uống rư-ợu.

Lâm Vũ Kiệt thì có phần đắc ý, trò chuyện với người bên cạnh, đồng thời kín đáo trao cho Hoa Tưởng Dung một ánh mắt đầy hài lòng.

Hoa Tưởng Dung làm như không thấy, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, dịu giọng thưa: "Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy trong người có chút không khỏe, xin được phép lui trước."

Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười gật đầu, giơ tay ra hiệu: "Ái phi đã không khỏe thì hãy mau trở về tẩm cung nghỉ ngơi, truyền Thái y đến khám cho nàng."



Hoa Tưởng Dung mỉm cười dịu dàng: "Tạ ơn bệ hạ, thần thiếp xin cáo lui."

Nàng vịn tay Hàm Thúy, từ từ rời khỏi đại điện qua cửa bên.

Bên trong điện, Bàng Thái ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Lăng vẫn mỉm cười uống rư-ợu ở vị trí cao nhất, rồi lại liếc sang chỗ ngồi giờ đã trống của Hoa Tưởng Dung và Cửu Thiên Tuế.

Hắn bật cười khẽ, tự rót rư-ợu uống một mình.
__

Vừa ra khỏi cung Càn Thanh, khuôn mặt vốn nhu mì, dịu dàng của Hoa Tưởng Dung lập tức trở nên lạnh lẽo, như phủ một lớp sương mỏng: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

Hàm Thúy nhìn quanh bốn phía, khẽ lắc đầu: "Không tìm được Bạch Lộ. Vị thị vệ của Ngự Lâm Quân được sắp xếp đến Du Nhiên Cung cũng mất tích."

Hoa Tưởng Dung bật cười lạnh lẽo: "Thật là coi thường Hoa Mộ Thanh quá rồi, không ngờ nàng ta lại dám liều mạng đến thế."

Gây ra chuyện động trời như vậy ngay trong cung của nàng, mà vẫn rút lui an toàn.

Nhìn bề ngoài thì dường như không hề liên quan đến Hoa Mộ Thanh, nhưng từng chi tiết, từng đầu mối, có thứ nào không dính dáng đến nàng ta?

Kế hoạch tối nay của Hoa Tưởng Dung vốn là để mọi người phát hiện ra Hoa Mộ Thanh tư thông với thị vệ, thậm chí để tên thị vệ đó làm nhục nàng.

Như vậy, nàng ta chỉ còn con đường ch-ết.

Dù có nói là bị ép buộc, chỉ cần tìm ra hộp cao A Giao trong cung của nàng, bên trong có chứa dược liệu k*ch t*nh thì cho dù nàng có cãi thế nào, trước chứng cứ rành rành, nàng cũng không thể phản bác được.

Nhưng sau này nàng mới biết, hộp cao A Giao đó, Hoa Mộ Thanh chẳng những không ăn, mà còn sai người mang tặng cho Ấn Nguyệt Các.

Lúc này Hoa Tưởng Dung mới hiểu, nha đầu đó, e rằng ngay từ lúc Vương San Nhi đưa cao A Giao đến, đã đoán được kế hoạch của nàng rồi.

Tâm tư thật sự quá đáng sợ!

Còn La gia kia bị kéo vào chuyện đêm nay, vốn dĩ Hoa Tưởng Dung cũng định nhân cơ hội này để trừ khử luôn.

Chỉ vì nàng đã làm một cuộc giao dịch với Lâm Vũ Kiệt, nàng giúp Lâm Vũ Kiệt hủy bỏ hôn ước với La gia, còn Lâm Vũ Kiệt sẽ giúp nàng có được thứ mà nàng muốn.



Nhưng không ngờ trong vở kịch đêm nay, kẻ bị vạ lây lại chính là La Thiên Hựu, đứa con mà La gia yêu quý nhất!

Chẳng lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay do La Thiên Hựu xui xẻo tự đâ-m đầ-u vào?

Hay là... Hoa Mộ Thanh sớm đã biết điều gì?

Và cố ý sắp đặt nên màn kịch này? Khiến Lâm Vũ Kiệt tin rằng tất cả là do Hoa Tưởng Dung nàng bày mưu tính kế, để rồi thành công cắt đứt mối quan hệ ràng buộc giữa La gia và phủ Vinh Uy tướng quân do hôn ước mà ra?

Dù sao thì, những kẻ tâm tư sáng suốt đều hiểu rõ, La gia trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, sẽ chẳng thể giữ được lâu dài. Mà nàng, lại cần mượn tay Lâm Vũ Kiệt để đạt được mục đích của mình.

Nhưng Hoa Mộ Thanh... rốt cuộc tại sao lại làm vậy?

"Người đâu, đến Ấn Nguyệt Các, lấy cho ta hộp cao A Giao mà Vương San Nhi từng đưa cho Hoa Mộ Thanh."

Hoa Tưởng Dung chợt lạnh giọng ra lệnh.

Hàm Thúy nhìn nàng một cái, cẩn trọng hỏi: "Nương nương muốn thứ đó để..."

Trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Tưởng Dung hiện lên một tia độc ác: "Thứ đã qua tay nàng ta, sao có thể để nàng ta dễ dàng phủi sạch mọi chuyện như thế?"

Nói đoạn, nàng lại tiếp lời: "Đi tìm con tiện tỳ Bạch Lộ, bắt nàng ta đưa về cung. Bổn cung phải hỏi cho ra ngọn ngành, xem nàng ta đã làm việc kiểu gì!"

Chuyện đêm nay vốn dĩ đã xử lý không sạch sẽ, lại thêm màn kịch do Hoa Mộ Thanh đạo diễn, lôi kéo cả La gia vào, rốt cuộc là có mục đích gì?

Nàng nhất định phải khiến mọi việc sáng tỏ, đưa ra một kết cục khiến tất cả đều hài lòng mới được!

Hàm Thúy nhìn gương mặt dữ tợn, vặn vẹo của nàng dưới bóng đêm, cúi đầu đáp khẽ: "Tuân lệnh."
__

Dưỡng Tâm Điện.

Tối nay, Đỗ Thiếu Lăng vừa dính má-u, vừa trút bỏ lớp mặt nạ giả tạo đã đè nén suốt bao năm, lại còn uống không ít rư-ợu, nên tâm trạng cũng xem như thoải mái.



Sau khi tắm rửa xong, hắn đang định nằm xuống nghỉ ngơi. Thì bỗng thấy Phúc Toàn đứng ngoài cửa, hạ giọng bẩm báo: "Bệ hạ, người của Quý phi nương nương vừa mang chút đồ ăn khuya tới."

Đỗ Thiếu Lăng xoa xoa ấn đường, khẽ nói: “Vào đi.”

Một cung nữ mặc váy thêu hoa đào Tô Châu bước vào, cung kính dâng một bát canh đêm, quỳ xuống trước mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên: “Bệ hạ, mời dùng bữa khuya ạ.”

Ban đầu Đỗ Thiếu Lăng cũng không để tâm, nhưng khi vừa đưa tay đón lấy bát canh, thì bất chợt ngửi thấy trong ống tay áo cung nữ lan ra một mùi hương thanh thoát của hoa phượng tiên.

Ánh mắt hắn khẽ động, liếc nhìn cung nữ kia.

Lại là mùi hoa phượng tiên?

Hắn đặt bát canh sang một bên, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Cung nữ cúi đầu, lặng lẽ đứng sang một bên.

Đỗ Thiếu Lăng lại nhìn nàng một cái, bỗng nhiên bật cười khó đoán: “Ngẩng đầu lên.”

Cung nữ dường như đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi ngẩng mặt lên.

Chính là Bạch Lộ.

Vết thương trên má nàng, nhờ dùng kim sang dược do Hoa Mộ Thanh đưa, không ngờ chỉ sau một ngày đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn trở nên mịn màng hơn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Thiếu Lăng, nàng lại lộ ra đôi phần e thẹn của một thiếu nữ nhỏ nhẹ.

Đỗ Thiếu Lăng chẳng rõ đang nghĩ gì, chỉ thấy sau một hồi trầm ngâm, liền kéo tay Bạch Lộ, đưa nàng đến bên giường.

Phúc Toàn từ bên ngoài liếc nhìn vào, lập tức đóng cửa, lặng lẽ lui xuống.
__

Ty Lễ Giám.

Phía sau chính phòng của Mộ Dung Trần, lại có một gian phòng thuốc mà trước đây Hoa Mộ Thanh từng dò xét nhưng không hề phát hiện ra!

Bên trong là một bể thuốc, ngâm đầy các loại linh thảo hiếm có trên thế gian.

Mùi dược liệu nồng đậm, bị hơi nước làm lan tỏa, lấp đầy cả gian phòng.

Mộ Dung Trần được Lâm Tiêu dìu vào, cẩn thận bước xuống dược tuyền đang sôi nóng.



Giữa bể có một chiếc ghế ngọc trắng dành riêng để ngồi.

Vừa mới đặt Mộ Dung Trần ngồi yên, Lâm Tiêu đã nhăn nhó, kêu lên oai oái, vừa dậm chân vừa xoa tay: “Nóng ch-ết mất! Ui da, nóng thật đó!”
Hoa Mộ Thanh đứng bên bờ bể nhìn, đổ thêm thuốc mình tự điều chế vào, rồi đưa tay khuấy đều.

Ngay sau đó, ngón tay nàng khẽ run lên — đúng là nóng thật!

Không, không phải là nóng, mà là dược tính từ thảo dược khi gặp nước đã lan tỏa ra, k*ch th*ch mạnh đến mức da thịt tê rần như bị bỏng, khiến người ta sinh ra ảo giác rằng nước đang rất nóng.

Nàng bất giác nhíu mày, nhìn sang Lâm Tiêu, nàng hỏi: “Sao dược tính của thuốc này lại mạnh đến mức này?”

Lâm Tiêu đang cầm mấy vị thuốc mà Hoa Mộ Thanh vừa mới đổ vào, xem xét cẩn thận. Nghe nàng hỏi, hắn chẳng mấy để tâm, bĩu môi nói: “Ai bảo hắn tự rước họa vào thân. Rõ ràng ta đã nói rồi, lúc công độc phát tác thì tuyệt đối không được vận dụng nội lực. Hắn thì sao? Không những không nghe, còn bị trúng thêm ‘Quỷ Diễm độc’.”

“Quỷ Diễm độc?”

Hoa Mộ Thanh sững người: “Đó chẳng phải là một loại đại bổ dược cực mạnh sao? Tuy là độc dược, nhưng với người có thể chất cường tráng, lại là thượng phẩm bồi bổ nguyên khí mà?”

Lâm Tiêu tỏ vẻ bất ngờ, rồi như đã hiểu ra, liếc nhìn vị thuốc trong tay: “Hèn gì nàng điều chế ra thuốc có hiệu quả mạnh như vậy, thì ra nàng cũng hiểu dược lý?”

Hoa Mộ Thanh không đáp.

Lâm Tiêu lại lẩm bẩm nói tiếp: “Chỉ tại hai chữ ‘cực liệt’ kia. Cực liệt, nghĩa là cực dương. Còn Mộ Dung Trần, tên yêu nghiệt đó, lại tu luyện nội lực thuộc tính cực âm. Với hắn, loại bổ dược này chẳng khác gì kịch độc. Bình thường uống vào một chén, thì cũng còn đỡ, hắn có thể tự ép độc ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, lại là thời điểm hàn độc trong công lực của hắn bộc phát, rõ ràng có thể không tham gia cái yến tiệc nhảm nhí kia, thế mà đầu óc có vấn đề, lại cứ phải đi cho bằng được!”



“Bây giờ thì hay chưa, giờ thì thế đấy, nửa sống nửa ch-ết trở về, chỉ xem đêm nay có gắng qua nổi hay không thôi!”

Hoa Mộ Thanh nghe xong, đầu lưỡi tê dại. Mộ Dung Trần đến buổi yến tiệc đó vì sao, nàng hiểu rõ không cần nói.

Là để giúp nàng hoàn thành kế hoạch hôm nay, để nàng có thể thuận lợi rút lui, khiến mọi chuyện nhìn qua đều hoàn hảo như được sắp đặt từ trước. 

 
Bình Luận (0)
Comment