Trước cửa phòng.
Lâm Tiêu rón rén khép cửa lại rồi lui ra ngoài.
Quỷ Nhị đang đứng canh ở cửa liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn sang lọ thuốc trong tay hắn.
Chỉ thấy hắn cười hì hì với vẻ đắc ý, vẻ mặt như vừa trộm được bảo vật: “Thuốc của ta giữ được rồi, hì hì!”
Quỷ Nhị trợn mắt lườm, gương mặt vốn căng thẳng giờ đã thả lỏng rõ rệt.
Lúc này, Quỷ Ngũ ôm m-ôn-g lết từ bên cạnh qua, vừa thấy bộ dạng lén la lén lút của Lâm Tiêu liền hỏi: “Này! Lâm gia, rốt cuộc chủ tử nhà ta có chuyện gì không?”
Lâm Tiêu cũng trợn mắt đáp lại: “Nói chuyện với đại gia còn dám hỗn hả? Bị đ-ánh roi xong chưa tỉnh ra à?”
Quỷ Ngũ lao đến định đ-ánh hắn.
Lâm Tiêu lập tức né sang bên, làm mặt quỷ rồi chỉ vào dược trì bên trong: “Đi mà cảm tạ đóa tiểu độc hoa kia đi! Hôm nay nếu không có nàng ấy, chủ tử nhà ngươi chắc đã lên âm phủ ngồi ghế Diêm Vương rồi đấy!”
“Ngươi!” - Quỷ Ngũ tức đến mức lại định lao vào đ-ánh người.
Lâm Tiêu lại cười toe toét, ôm lọ thuốc mà chuồn thẳng.
Quỷ Nhị chặn Quỷ Ngũ lại, liếc hắn một cái: “Chưa bị phạt đủ à?”
Quỷ Ngũ sững người, hồi lâu mới ủ rũ đáp: “Ta biết sai rồi.”
“Biết sai thì sau đó phải đích thân đến tạ lỗi với tiểu thư. Còn cái tật tay chân lộn xộn kia, nửa năm tới không được ra ngoài làm nhiệm vụ nữa!” - Quỷ Nhị lạnh giọng nói.
Quỷ Ngũ cúi đầu, dù vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không phản kháng.
Chỉ im lặng gật đầu: “Vâng.”
Quỷ Nhị lại nhìn cánh cửa sau lưng, khẽ lắc đầu.
__
Sáng hôm sau, tại Hoa Dung Cung.
Hoa Tưởng Dung vừa tỉnh dậy, đang rửa mặt chải đầu.
Hàm Thúy từ ngoài vội vàng chạy vào.
Người luôn điềm tĩnh như nàng, lúc này sắc mặt lại hiện rõ sự hoảng loạn hiếm thấy, nàng nhìn Hoa Tưởng Dung một cái.
Hoa Tưởng Dung đang thoa cao hoa hồng lên tay thì dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại hớt hải như thế?”
Hàm Thúy cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng đáp: “Nương nương, sáng sớm nay Hoàng Thượng đã hạ chỉ, nói chuyện đêm qua làm kinh động đến Mộ Bảo Lâm ở Du Nhiên Cung. Để trấn an lòng nàng, đặc biệt ban chỉ thăng chức làm…”
Nàng nhìn Hoa Tưởng Dung, nhẹ giọng nói tiếp: “Quý Nhân.”
Chưa từng được sủng hạnh, vậy mà từ một Bảo Lâm tòng cửu phẩm lại được trực tiếp phong lên Quý Nhân tòng thất phẩm?!
Trong hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng, chuyện này quả thực chưa từng có!
Hoa Tưởng Dung bật cười, lại chẳng hề tỏ ra tức giận, tiếp tục lau tay, cười khẽ nói: “Chuyện nằm trong dự liệu, Hoàng Thượng cũng nên có chút biểu hiện với Cửu Thiên Tuế mới phải.”
Ban đầu Hoa Mộ Thanh nhập cung, ngoài việc có riêng một tòa cung điện, phẩm cấp thực ra không hề cao.
Chính vì vậy mà nhiều người trong cung mới cho rằng vị Mộ Bảo Lâm này chẳng qua chỉ là một quân cờ do Cửu Thiên Tuế lợi dụng, Hoàng Thượng cũng chẳng mấy để tâm, thành ra họ chẳng coi nàng ra gì.
Tối qua, đích thân Đỗ Thiếu Lăng chứng kiến có kẻ dám làm chuyện ô uế ngay trong Du Nhiên Cung, mà bọn nô tài kia chẳng những không bảo vệ chủ tử, lại còn lười nhác, phạm luật.
Những chuyện như vậy, nếu Mộ Dung Trần không để ý thì cũng thôi.
Nhưng Mộ Dung Trần đã nhìn thấy, lại còn thể hiện thái độ thân mật rõ ràng với Hoa Mộ Thanh ngay trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, chuyện này thì lại hoàn toàn khác.
Rõ ràng Hoa Mộ Thanh rất được Mộ Dung Trần coi trọng.
Dù Đỗ Thiếu Lăng có nghĩ thế nào về Hoa Mộ Thanh đi nữa, thì chí ít cũng phải làm ra vẻ, để Mộ Dung Trần yên lòng. Việc phong Hoa Mộ Thanh từ bảo lâm lên Quý Nhân chính là biện pháp trấn an tốt nhất.
Chỉ có điều, một bước thăng lên Quý Nhân, đúng là lần đầu tiên xuất hiện trong hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng.
Hoa Tưởng Dung mỉm cười nhìn vào gương, trong đôi mắt kia, rõ ràng là oán độc và hung ác như rắn rết.
Thế nhưng nàng vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng yêu kiều, đoan trang thanh nhã, gật đầu nói: “Toàn cung trên dưới cũng nên hiểu rằng, vị muội muội của Cửu Thiên Tuế này sớm muộn cũng có ngày được sủng ái. Việc gì phải kinh ngạc đến vậy?”
Hàm Thúy hơi do dự, rồi lại nói tiếp: “Nương nương, ngoài việc phong Mộ Bảo Lâm lên làm Mộ Quý Nhân, sáng nay bệ hạ còn phong một cung nữ làm… thải nữ bậc Cửu phẩm.”
Nụ cười trên mặt Hoa Tưởng Dung lập tức biến mất.
Nàng liếc nhìn Hàm Thúy, dường như đã đoán ra điều gì, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười: “Ồ? Lại có thêm một muội muội mới? Là nha đầu nào trong cung may mắn thế?”
Nàng chỉ nghĩ là có kẻ trong cung không an phận, muốn đưa cung nữ vào để chia sủng ái.
Nào ngờ, Hàm Thúy lại nói: “Là… Bạch Lộ.”
Những cung nữ đang hầu hạ Hoa Tưởng Dung rửa mặt đều biến sắc.
Không ngờ Hoa Tưởng Dung lại bật cười, thậm chí còn ung dung nhìn lại gương, mỉm cười nói: “Thế à? Nha đầu đó lại có phúc phận đến vậy sao?”
Nhưng chỉ nghe giọng nói đó, Hàm Thúy đã biết có chuyện chẳng lành, vội liếc nhìn xung quanh.
Mọi người lập tức lui ra, chỉ còn lại mình Hàm Thúy bước nhanh lên phía trước, ghé sát thì thầm: “Nương nương, Bạch Lộ không thể giữ lại được. Sáng nay nô tì đã hỏi người hầu cận bên bệ hạ, họ nói tối qua Bạch Lộ đã mượn danh nghĩa nương nương để đưa bữa khuya cho bệ hạ. Rồi ở lại luôn Dưỡng Tâm điện…”
“Keng!”
Hoa Tưởng Dung lập tức hất đổ chậu nước hoa hồng rửa tay bên cạnh.
Nàng vẫn cười, nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo đáng sợ: “Quả nhiên là loại gà rừng không biết tự lượng sức, định trèo lên cành cao để làm chủ tử sao? Không soi lại cái bộ dạng hèn mọn của mình xem có xứng không!”
Hàm Thúy bị nước hắt ướt cả váy, nhưng nàng không hề né tránh, ngược lại còn nhẹ giọng an ủi: “Xin nương nương bớt giận, có cần để nô tỳ đích thân ra tay không?”
Sắc mặt Hoa Tưởng Dung dữ tợn, nàng bóp nát cả hộp cao hoa hồng trong tay, nhưng vẫn nghiến răng lắc đầu: “Đã được phong vị rồi, thì không thể dễ dàng động đến.”
Hàm Thúy nhíu mày: “Vậy… nên làm thế nào bây giờ?”
Hoa Tưởng Dung bỗng bật cười, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp như đóa bạch liên lập tức trở nên méo mó, quỷ dị như ác quỷ.
Nàng cười không ngớt: “Một Vương San Nhi, một Bạch Lộ, mà cũng dám giẫm lên đầu bổn cung. Được lắm, các ngươi muốn ch-ết đến vậy, bổn cung sẽ giúp các ngươi toại nguyện. Hàm Thúy.”
“Nô tỳ có mặt.” - Hàm Thúy cúi người.
Hoa Tưởng Dung nói: “Đi, bảo người đưa Bạch Lộ lên làm tiểu chủ đàng hoàng, rồi ban cho nàng một cung điện. Sắp xếp… ở Nhã Tuyết Đường, ngay bên cạnh chỗ của Vương Tài Nhân.”
Theo quy tắc, vị trí của một Bảo Lâm, trừ phi như Hoa Mộ Thanh vốn có quyền thế sẵn thì thường chỉ được ở các gian phòng phụ trong cung điện, hoặc bị bố trí ở nơi hẻo lánh.
Ví như Hoa Mộ Thanh, dù là chủ của một cung nhưng lại ở nơi xa xôi, có điều được đặc cách mới có được Du Nhiên Cung như hiện tại.
Hoặc như Tưởng Vi, dù có cung riêng, nhưng một là phòng phụ, hai là nằm ở vị trí heo hút, chẳng ai để tâm đến điều đó.
Thế mà đến lượt Bạch Lộ, không những không bị trách phạt vì mượn danh Hoa Tưởng Dung để dụ dỗ Hoàng Thượng, mà còn được ban cho một cung điện nằm gần Dưỡng Tâm Điện!
Việc này ắt hẳn sẽ khiến người trong cung bàn tán và ghen tỵ không thôi.
Người đầu tiên bị ảnh hưởng, chính là Vương San Nhi, người mới được sủng hạnh nhưng chưa được phong vị.
Hai người này đều không phải hạng an phận, nếu ở gần nhau… sẽ có bao nhiêu “trò vui” đây?
Hoa Tưởng Dung nghĩ tới đó lại bật cười lần nữa.
Hàm Thúy liếc nhìn vẻ mặt xinh đẹp của chủ tử mình lúc này, rồi lặng lẽ cúi đầu không nói.
__
Ánh sáng buổi sớm len qua khe cửa sổ, xuyên vào làn sương mù dày đặc phủ kín dược trì.
Mộ Dung Trần mơ màng mở mắt, trước mắt là những cột sáng chiếu xuyên qua làn nước mờ ảo, lấp lánh như yêu linh nhảy múa, màu sắc rực rỡ dần dần nở rộ từ những hạt li ti trong nước.
Hắn hơi sững sờ—lần này… lại sống sót nữa sao?
Rõ ràng là đang trong địa ngục, chịu từng đợt thiêu đốt giày vò, thế mà lần này… hắn lại nghe thấy giọng của người nữ nhân kia.
Bằng chất giọng dịu dàng duy nhất còn lưu lại trong ký ức, nàng khẽ gọi hắn: “A Trần, A Trần...”
Hắn vùng vẫy điên cuồng, cố gắng vươn tay về phía giọng nói ấy, muốn kéo nàng lại, muốn giữ chặt nàng trong vòng tay mình.
Muốn ôm nàng thật chặt, để nàng mãi mãi không thể rời xa.
Thế nhưng rốt cuộc…khi giấc mộng tan biến, cõi trần gian đầy trớ trêu này vẫn nhấn hắn rơi vào đáy sâu của bi thương và tuyệt vọng.
Hắn khẽ nhếch môi cười giễu cợt, vẻ lạnh lùng tà mị thuở nào lại hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Chỉ đến lúc đó hắn mới nhận ra trong miệng mình hình như có vật gì. Nhổ ra nhìn, lại là viên dược thạch màu má-u mà hắn từng tặng cho Hoa Mộ Thanh.
Hơi nghi hoặc, nhưng trong lúc nhúc nhích, hắn lại cảm thấy vai mình có gì đó là lạ.
Nghiêng đầu nhìn sang, hắn sững người.
Sao tiểu nha đầu này lại ở đây?
Hắn cau mày, ký ức trước lúc hôn mê bỗng ùa về.
Là nàng – nha đầu ấy, đã phát hiện hắn trúng thứ gì đó mà Đỗ Thiếu Lăng âm thầm bỏ vào rư-ợu, ép dược tính bị hắn đè nén từ lâu phát tác.
Sau đó...
Sau đó, ngay trước khi hắn hoàn toàn hôn mê, hình như nàng đang lớn tiếng quát tháo ai đó.
Thật là dữ dằn. Khi ấy hắn đã nghĩ, trông y như một con mèo hoang xù lông.
Thế nhưng lúc này, con mèo nhỏ ấy lại đang lặng lẽ tựa vào vai hắn, chẳng rõ là theo dõi hắn, hay đã ngất đi rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng lúc này hơi tái nhợt, đôi môi hồng hào ngày thường cũng đã mất hết sắc đỏ.
Mộ Dung Trần biết rõ, dược tính trong bồn thuốc này mãnh liệt đến nhường nào.
Ngay cả hắn, dù có nội lực hộ thể, có khi cũng khó lòng chịu nổi sự đau đớn như kim châm lửa đốt ấy.
Vậy mà tiểu nha đầu này, lại cùng hắn chịu đựng suốt cả một đêm sao? Nàng làm gì có nội lực hay kinh nghiệm ngâm thuốc như hắn?
Sao nàng có thể chịu đựng được?
Ánh mắt hắn lại lướt qua viên dược thạch màu má-u đang đặt trong lòng bàn tay, rồi dừng ở chiếc quạt xương xanh rơi bên mép bồn thuốc.
Cuối cùng, ánh nhìn lại quay về thân thể mảnh mai gầy yếu của tiểu nha đầu đang kề bên.
Thân hình gầy gò ấy, bị nước thuốc ngâm đến run rẩy.
Sự yêu tà và hung hiểm trong mắt Mộ Dung Trần dần dần tan biến, thay vào đó, trong vô thức lại dâng lên một tia dịu dàng, sủng ái.
Hắn khẽ nhấc nhẹ một bên vai.
Khuôn mặt trắng mịn của Hoa Mộ Thanh hơi nghiêng lên, hàng mi dài phủ sương, lấp lánh như giọt sương ban mai, đẹp đến mê lòng.
Đầu nàng khẽ nghiêng, từ vai hắn trượt xuống.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Trần càng thêm sâu sắc. Hắn đưa tay ra, che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Sau đó, hắn vươn tay kia, vòng qua đầu gối nàng, bế bổng nàng lên khỏi mặt nước.
Không còn bị dược tính trong nước k*ch th*ch, Hoa Mộ Thanh lập tức cảm thấy lạnh hơn vài phần.
Vô thức, nàng rụt người lại, chui vào lòng Mộ Dung Trần, tay khẽ nắm lấy vạt áo ướt đẫm của hắn.
Mộ Dung Trần khẽ cười, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bé đang run rẩy trong vòng tay mình.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Có lẽ vì được an ủi dịu dàng, Hoa Mộ Thanh trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh cuối cùng cũng thả lỏng, rúc vào lòng Mộ Dung Trần, yên lặng không động đậy.
Mộ Dung Trần mỉm cười, cẩn thận ôm lấy nàng, bước ra khỏi dược trì.
Khi Hoa Mộ Thanh tỉnh lại, nàng đã nằm trên chiếc giường lớn mới được chế tác trong Du Nhiên Cung.
Nhìn tấm màn giường thêu hoa văn Tô Châu tinh xảo, nàng chỉ ngẩn người trong chốc lát, rồi bất chợt bật dậy.
Nhưng vừa ngồi lên, đầu óc đã choáng váng, suýt nữa lại ngã xuống, may mà có người bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.
Nàng nhắm mắt lại, rồi cất tiếng hỏi: “Cửu Thiên Tuế điện hạ thế nào rồi?”
Không ai trả lời.
Nhưng trong hơi thở đã phảng phất mùi hương lạnh lẽo quen thuộc...