Tuy vậy, tiểu nha đầu này đối với Đại Hoàng Tử đúng là có chút tình cảm không giống người thường.
Nếu người nữ nhân ngu ngốc kia còn sống, e rằng đối với con cái, cũng chỉ có thể dốc lòng đến thế này mà thôi.
Hắn nhìn hai người một lớn một nhỏ đang vui vẻ chơi ném bóng vải, bỗng nhiên hỏi: “Muốn quà gì nào?”
Hoa Mộ Thanh sững người, mãi mới phản ứng lại, thì ra Mộ Dung Trần đang hỏi nàng.
Nghĩ ngợi một lát, nàng lắc đầu: “Ta chẳng có gì muốn cả.”
Mộ Dung Trần sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, chỉ nhìn nàng rồi nói tiếp: “Ngày nàng làm lễ cập kê, e là ta sẽ không ở trong kinh thành. Nếu muốn gì, cứ nói trước với ta.”
Dáng vẻ đó, như thể thiên hạ này tùy nàng lựa chọn, chỉ cần nàng mở miệng, hắn đều có thể dâng lên được.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhẹ véo má tròn mũm mĩm của Thịnh Nhi, rồi quay sang nhìn Mộ Dung Trần, nửa đùa nửa thật: “Ta muốn thiên hạ thái bình, muôn đời hưng thịnh. Điện hạ, có thể tặng ta được không?”
Lời vừa dứt, nét mặt vốn ôn hòa thư thái của Mộ Dung Trần lập tức biến đổi.
Hoa Mộ Thanh sững lại, chưa kịp hiểu mình nói điều gì không ổn, thì bên ngoài cửa, Quỷ Nhị đã nhanh chóng bước vào.
Hắn liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, rồi ghé sát tai Mộ Dung Trần, thấp giọng bẩm: “Chủ tử, Kính Sự Phòng đã làm thẻ xanh cho tiểu thư, ấn định... ba ngày sau thị tẩm.”
Sắc mặt Mộ Dung Trần vốn đã trầm xuống, nay lại càng thêm âm u.
Hắn phẩy tay ra hiệu, Quỷ Nhị lập tức lui ra.
Thịnh Nhi dường như cảm nhận được tâm trạng bất thường của Mộ Dung Trần, liền nép sâu vào lòng Hoa Mộ Thanh.
Nàng ôm Thịnh Nhi trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Trần nhìn nàng, trầm mặc một lát rồi chậm rãi đáp: “Đỗ Thiếu Lăng định để nàng thị tẩm ba ngày sau.”
“Ba ngày sau?”
Hoa Mộ Thanh hơi cau mày: “Chẳng phải đúng ngày ta làm lễ cập kê sao?”
Mộ Dung Trần bật cười lạnh: “Hắn đúng là tự cho mình tài tình, chỉ e còn tưởng rằng nếu để nàng trong ngày cập kê biết được người trong lòng chính là Hoàng Thượng hiện tại, chắc sẽ vui mừng đến phát điên mất. Hắn coi chính mình như món quà sinh thần, định tặng cho nàng đấy!”
Hoa Mộ Thanh nghe xong rùng mình nổi cả da gà, lập tức làm ra vẻ mặt kinh tởm: “Ai mà thèm cái thứ quà sinh thần như thế chứ! Điện hạ đừng nói nữa!”
Bộ dạng chán ghét của nàng khiến Mộ Dung Trần vô cùng khoái chí, hắn cười nói: “Sao? Không thích Hoàng Thượng hiện tại tự biến mình thành quà sinh thần, mừng tuổi nàng à?”
“Không thích!”
Hoa Mộ Thanh quả quyết lắc đầu, rồi nhìn sang Mộ Dung Trần: “Điện hạ, có cách nào trì hoãn chuyện này không?”
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Trì hoãn sao? Hoãn được nhất thời, chẳng lẽ hoãn được cả đời sao?”
Hoa Mộ Thanh khó xử nhíu mày lần nữa: “Vậy... nếu không thì ba ngày nữa, ta hạ thuốc hắn nhé. Khiến hắn tưởng rằng ta đã từng thị tẩm rồi…”
Chưa nói hết câu, Mộ Dung Trần đã hỏi: “Ngươi biết điều chế loại thuốc khiến người ta sinh ảo giác sao?”
Hoa Mộ Thanh sững người, lúc này mới giật mình nhận ra mình lỡ lời, loại thuốc tạo ảo giác này vốn chỉ những người xuất thân từ Dược Vương Cốc mới biết điều chế.
Lâm Tiêu thì không tính, trong Triều Đại Lý này, người có thể điều chế loại thuốc đó, chỉ có một mình Tống Hoàng Hậu.
Năm xưa, để cứu Đỗ Thiếu Lăng, nàng cùng Mộ Dung Trần từng thân chinh vào Dược Vương Cốc, từng học qua phương thuốc từ Dược Vương.
Ban đầu là để thăm dò địch tình, mê hoặc và khống chế tù binh. Không ngờ đến giờ, lại phải dùng trong tình huống thế này.
Nàng khẽ mím môi, đang nghĩ cách biện bạch thì Thịnh Nhi đã giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ vào giữa trán nàng, nũng nịu nói: “Mẫu thân đừng khóc, đừng khóc ~~”
Tim Hoa Mộ Thanh mềm nhũn, liền quên mất việc phải giải thích, vội vàng ôm lấy Thịnh Nhi, dỗ dành trong tiếng cười rộn rã.
Còn Mộ Dung Trần, tâm trí đã dần trôi về một nơi khác...
Lời cầu nguyện mà Hoa Mộ Thanh vừa thốt ra, “Nguyện thiên hạ thái bình, không còn binh đao, vĩnh viễn không sát sinh” chính là lời nguyện ước năm xưa của Tống Vân Lan, người nữ nhân ngốc nghếch ấy.
Năm đầu nàng theo quân ra trận, mừng sinh nhật ngay trong quân doanh, đã khẽ khàng ước nguyện điều đó.
Khi ấy nàng tưởng trong trướng chỉ có nàng và phó quan, đâu ngờ hắn đang đứng ngoài lều.
Trên tay còn cầm món quà sinh thần đã chuẩn bị kỹ càng cho nàng từ lâu.
Định nhân lúc vào báo quân tình, thuận tay tặng nàng như một món đồ nhỏ, không ngờ lại nghe được lời cầu mong ấy.
Món quà của hắn là một thanh Ngư Trường kiếm.
Chính là thanh bảo kiếm vô giá từng được Kinh Kha dùng để hành thích Tần Vương, tượng trưng cho sát phạt và mưu lược.
Vốn dĩ định tặng nàng để phòng thân.
Thế nhưng, khoảnh khắc ấy... hắn lại không sao tặng ra được.
Sau này, hắn thấy Đỗ Thiếu Lăng cho người từ kinh thành lặn lội nghìn dặm mang đến một món quà sinh thần cho nàng, là một chiếc trâm bạc nạm ngọc bình thường, hình con sâu cỏ lộng lẫy.
Dù nàng không đeo, nhưng lại yêu thích không rời, cứ mãi ngắm nghía mãi không thôi.
Ký ức năm xưa ùa về, bao chua xót và lạnh lẽo ngày ấy đã nhạt nhòa, chỉ còn lại nụ cười và niềm vui chân thành của người ấy, hiện lên hết lần này đến lần khác trong tâm trí.
“Điện hạ.”
Sau khi trêu đùa Thịnh Nhi một hồi, Hoa Mộ Thanh quay mặt lại, nói: “Ngày ta làm lễ cập kê, nếu điện hạ không ở trong kinh thành, có thể để Quỷ Nhị ở lại với ta được không? Nếu Đỗ Thiếu Lăng thật sự muốn ta thị tẩm, e là lúc đó phải lặng lẽ đ-ánh ngất hắn mới có thể bỏ thuốc thuận lợi…”
“Ha.”
Chưa nói dứt lời, Mộ Dung Trần đã bật cười khẽ một tiếng.
Hắn thu tay đang chống cằm lại, nhìn nàng: “Cho dù khiến hắn lầm tưởng nàng đã thị tẩm, vậy còn dấu chu sa nơi cánh tay, nàng tính xử lý thế nào?”
Chưa từng thị tẩm, dấu chu sa tự nhiên vẫn còn nguyên vẹn.
Mặt Hoa Mộ Thanh liền đỏ bừng, nghĩ ngợi một chút rồi lẩm bẩm: “Hay là… đào luôn đi cho xong…”
Ánh mắt Mộ Dung Trần lập tức lạnh lẽo: “Nàng dám động d-ao lên người mình thử xem.”
Hoa Mộ Thanh cứng người lại, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí rợn người ập tới, liền yếu giọng phản bác: “Rõ ràng là thân thể là của ta, tại sao ta không được tự quyết…”
Chưa dứt lời, đã thấy Mộ Dung Trần đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hừ lạnh một tiếng: “Nàng vừa nói gì?”
Hoa Mộ Thanh lập tức nghiêm mặt lại, cười gượng: “Ta nói… ta nghe theo điện hạ hết!”
Lông mày Mộ Dung Trần hơi giật, suýt thì bật cười, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giọng lạnh băng mang theo chút u ám: “Nhớ kỹ, thân thể nàng, là của Bổn Đốc ta. Không đến lượt nàng tự quyết. Nếu dám tự ý làm càn, Bổn Đốc sẽ xé xá-c nàng.”
Chỉ giỏi hù dọa bằng mấy lời đó!
Hoa Mộ Thanh âm thầm bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ bất đắc dĩ, hỏi: “Vậy… đến ngày thiếp cập kê, phải làm sao đây? Điện hạ lại không ở trong kinh thành…”
Mộ Dung Trần liếc nàng một cái: “Chút chuyện cỏn con như vậy cũng không xử lý được? Khiến hắn bận bịu với chuyện khác quan trọng hơn việc nữ nhân hầu hạ là được chứ gì?”
Hoa Mộ Thanh ngẩn người, rồi như sực nhớ ra điều gì, đã đến lúc để Dao Cơ hành động rồi.
Chỉ cần tiết lộ tin tức về Tứ Phương Chiến cho Đỗ Thiếu Lăng, chắc chắn hắn sẽ lập tức lao đến Mộng Tiên Lâu trong đêm.
Chỉ cần có được chút manh mối, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực truy tra.
Như vậy, ít nhất trong thời gian Mộ Dung Trần rời kinh, nàng sẽ được an toàn.
Ý định đã định, tâm trạng Hoa Mộ Thanh cũng ổn định trở lại, nàng gật đầu: “Vâng, Mộ Thanh biết phải làm thế nào rồi.”
Nói xong, lại đột nhiên cảm thấy lời Mộ Dung Trần vừa rồi có chút kỳ lạ, sao nghe như hắn đã biết chuyện của Dao Cơ, còn cố tình nhắc nhở nàng vậy?