Mấy vị phi tần yếu bóng vía kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu, cung nữ vội vàng đỡ họ rời đi.
Ngay cả Vương San Nhi, người vốn đã biết trước chuyện hôm nay sẽ xảy ra, cũng tái mặt, đôi chân khẽ run rẩy.
Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, nàng lại vừa kích động vừa hưng phấn.
Nỗi sợ hãi xen lẫn hưng phấn hiện rõ trên gương mặt nàng, tạo thành một vẻ méo mó kỳ dị đầy quái lạ.
Nàng trợn to mắt, chăm chú nhìn hành động của vị pháp sư.
Bạch Lộ, người đang đứng cạnh nàng, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Tưởng Dung đang đứng trên bậc cao.
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng thấy được một cảm xúc lạnh lẽo đáng sợ còn khủng khi-ếp hơn cả đầu sói má-u trong mắt Hoa Tưởng Dung.
Bạch Lộ thoáng rùng mình, nghiến răng, rồi cúi đầu xuống.
“Gù lù oa la, chi lí gù lù, hô hô ha ha, khắc khắc xoa xoa…”
Pháp sư ném con gà trống đã cạn má-u đi, rồi giơ cao một cây đuốc, vừa nhảy quanh chiếc đầu sói đầy má-u, vừa múa một điệu kỳ quái quái đản.
Vừa múa, miệng ông ta vừa lẩm nhẩm những lời khó hiểu.
Tưởng Vi kéo nhẹ tay Hoa Mộ Thanh, thì thầm: “Hay là chúng ta đi trước đi?”
Nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ lắc đầu: “Không đi được đâu.”
“Tại sao?”
Tưởng Vi nhìn vẻ điềm tĩnh của cô nương trước mặt, không hiểu sao giữa khung cảnh kỳ quái và rùng rợn thế này, nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy.
Hoa Mộ Thanh không trả lời, chỉ ngẩng mắt nhìn về phía pháp sư đang nhảy nhót như một tên hề phía trước.
Rồi… “Đoàng!” một tiếng vang lên!
Cây đuốc bùng lên, phóng ra một con rồng lửa màu đen lao vút lên trời! Ngọn lửa trên tay pháp sư cũng lập tức tắt ngấm!
Mọi người đồng loạt hô hoán, có người còn hét toáng lên.
La Đức Phương đứng ở vị trí cao vội vàng hỏi lớn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Pháp sư Tát Mãn?”
Pháp sư nghiêm mặt, đặt cây đuốc đã tắt xuống, giọng trầm trọng: “Thái Hậu nương nương, yêu vật kia đã tiếp cận gần long thể của Hoàng Thượng, e rằng long thể cũng sắp bị tổn hại rồi!”
La Đức Phương hoảng hốt: “Chuyện… chuyện này phải làm sao bây giờ?!”
Hoa Tưởng Dung cũng cau mày, gương mặt mong manh lo lắng đến khiến người ta xót xa: “Xin pháp sư nhất định phải bảo vệ sự an nguy của chân long thiên tử Đại Lý ta!”
Pháp sư nhìn gương mặt đẹp như hoa của Hoa Tưởng Dung, lén l**m môi một cái.
Sau đó nghiêm trang đáp: “Nương nương yên tâm, pháp sư nhất định sẽ tìm ra yêu vật, bảo vệ thái bình cho Đại Lý!”
Hoa Tưởng Dung cảm kích gật đầu.
La Đức Phương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó quay sang hỏi Tát Mãn: “Pháp sư, bây giờ phải làm thế nào? Có thể biết được con yêu quái kia đã ẩn mình trong hậu cung ra sao không?”
Pháp sư Tát Mãn đảo mắt nhìn quanh một lượt các phi tần thuộc về Đỗ Thiếu Lăng.
Ánh mắt tuy mang vẻ hung dữ, nhưng trong lòng lại như đang chọn lựa mỹ nhân cho riêng mình.
Cuối cùng, ánh nhìn hắn dừng lại trên người Hoa Mộ Thanh.
Đôi mắt ông ta lập tức bắ-n ra tia sáng đầy tà khí, gần như không thể kiềm chế nổi!
Mỹ nhân! Đúng là một tuyệt thế giai nhân!
Trên đời này, không ngờ lại còn tồn tại một mỹ nhân đẹp đến mức này!
Đôi mắt long lanh như đọng sương, sống mũi nhỏ nhắn ngọc ngà, đôi môi hồng hào khẽ mím, vẻ thẹn thùng e ấp!
Rõ ràng là một đóa nụ hoa tuyệt phẩm còn chưa bị khai phá, nhưng trong từng đường nét trên gương mặt đã toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc trời sinh!
Một tuyệt sắc như vậy mà cũng bị Đỗ Thiếu Lăng đưa vào hậu cung sao?!
Không được, người nữ nhân này nhất định phải là của ông ta!
Trong lòng ông ta bắt đầu rối loạn, suýt chút nữa đã buột miệng vu cho nàng chính là yêu quái.
Nhưng ngay sau đó, ông ta chợt nhận ra, thần thái của cô nương này, lại rất giống với người nữ nhân mà trước đó La Đức Phương đã bàn với ông ta rằng sẽ gài bẫy hãm hại!
A! Thì ra chính là người nữ nhân này!
So với tranh vẽ và lời miêu tả, quả thật không sao sánh bằng vẻ đẹp ngoài đời thực!
Ông ta khẽ nhíu mày, vừa muốn hãm hại nàng theo kế hoạch, lại vừa muốn giữ mạng nàng, thu về làm món đồ chơi riêng cho mình.
Phải làm sao đây?
Tà niệm trong lòng trỗi dậy mãnh liệt, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, bỗng nảy ra một kế hay cứ theo kế hoạch của La Đức Phương mà làm, đến lúc đó chỉ cần yêu cầu ban nàng cho ông ta, lấy cớ là mang về thiêu sống để tế thần, La Đức Phương nhất định sẽ mừng rỡ đồng ý!
Nghĩ vậy, ông ta liền thu lại ánh nhìn, một lần nữa quay sang La Đức Phương với vẻ mặt đầy chính khí, lớn tiếng nói: “Thái hậu nương nương, cần phải lục soát hậu cung!”
Một chữ “được” của La Đắc Phương còn chưa kịp thốt ra!
Hoa Tưởng Dung đã nhíu mày, lên tiếng: “Lục soát hậu cung là chuyện hệ trọng! Pháp sư Tát Mãn, đã bắt được yêu vật rồi, cớ sao còn phải lục soát nữa?”
La Đức Phương lập tức tỏ vẻ không hài lòng: “Pháp sư Tát Mãn đương nhiên có cách nghĩ của pháp sư! Ngươi lắm lời gì chứ! Lục soát cung đi!”
Bà vừa hạ lệnh xong, nhưng không ai động đậy.
Chỉ có pháp sư Tát Mãn tiến lên, nói với Hoa Tưởng Dung: “Nương nương, yêu vật giờ đã biết hóa hình thành người, lại giỏi ẩn mình. Kẻ hèn này tạm thời chưa thể bắt giữ, nhưng biết rõ rằng, yêu vật này thường dùng tà thuật, nguyền rủa người khác. Mà vật dùng để nguyền rủa đó, nhất định sẽ được giấu không xa nơi nó thường cư trú. Nếu có thể tìm ra vật ấy, tất sẽ xá-c định được ai là yêu vật cải trang!”
Hoa Tưởng Dung nghe vậy thì thoáng do dự, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đành nhẫn nhịn gật đầu: “Được! Vậy cứ làm theo lời pháp sư Tát Mãn, lục soát hậu cung! Nếu Hoàng Thượng trách tội, bổn cung xin chịu toàn bộ.”
Vương San Nhi lập tức vỗ tay tán thưởng: “Nương nương thật là đại nghĩa! Thiếp thân và các tỷ muội vô cùng cảm động trước tấm lòng lo nghĩ cho hậu cung của nương nương, xin đa tạ nương nương!”
Nói rồi, nàng chủ động quỳ xuống, những người khác thấy vậy cũng đành đồng loạt quỳ theo, dập đầu cảm tạ Hoa Tưởng Dung.
Trên mặt Hoa Tưởng Dung rạng rỡ vẻ đắc ý, nhưng lại nhẹ nhàng nâng tay lên, dịu dàng mà bối rối: “Mau đứng dậy đi, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, hà tất phải làm vậy, mau đứng dậy.”
La Đức Phương ở bên cạnh khinh miệt bĩu môi, quay ra ngoài quát lớn với đám Ngự Lâm Quân đã chờ sẵn: “Người đâu! Lục soát hậu cung! Hễ tìm được thứ gì bất thường, lập tức bắt mang đến đây cho ta!”
Tên thị vệ Ngự Lâm Quân dẫn đầu chắp tay: “Tuân theo ý chỉ Thái Hậu! Lục soát hậu cung!”
Hoa Tưởng Dung nghe giọng nói đó, liền khẽ bật cười.
Thật đúng lúc! Nàng không cần tự bày ra vở kịch nào nữa cũng có thể tóm được tình lang của La Đức Phương rồi.
Tự dâng tới cửa thế này, chẳng phải quá thuận lợi sao!
__
Bên ngoài cung.
Đỗ Thiếu Lăng lật xem quyển sổ nhỏ trong tay, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sóng dậy ngút trời, những chiến thuật trong đó, thật sự đủ sức chấn động thiên hạ!
Đây chính là 《Tứ Phương Chiến》 do Chiến Thần để lại sao?!
Dao Cơ ngồi kế bên, cười duyên uống trà, dáng vẻ ung dung.
Một lúc sau, Đỗ Thiếu Lăng lật đến trang cuối, liền cau mày: “Sao lại không đầy đủ?”
Dao Cơ vô tội nhún vai: “Quan nhân à, thiếp mỗi ngày tiếp đón biết bao nhiêu người, làm gì có thời gian nhớ được mấy lời Bàng thiếu gia nói lúc say rư-ợu chứ? Có chừng này là nhờ quan nhân thưởng tiền hậu hĩnh đó, quan nhân cũng đừng so đo nữa.”
Hiện giờ nàng “không biết” thân phận của Đỗ Thiếu Lăng, nên lời nói cũng chẳng kiêng nể gì.
Đỗ Thiếu Lăng nhíu mày nhìn Dao Cơ, chỉ muốn xem thử trên gương mặt phong trần lẳng lơ kia có chút sơ hở cố ý nào không.
Nhưng chỉ thấy Dao Cơ cười lẳng lơ, chống cằm liếc mắt đưa tình: “Quan nhân nhìn thiếp kỹ thế làm gì? Thiếp không bán thân đâu nha~”