Hoa Tưởng Dung do dự một chút, rồi từ từ ngẩng mắt lên, đối diện ánh nhìn của Hoa Mộ Thanh.
Từng lời nàng cất lên chậm rãi, rõ ràng, tựa như tiếng vọng từ cõi âm, rít lên như oan hồn đòi mạng: "Tống Hoàng Hậu nói, nếu ta nằm trên chiếc giường đó quá bảy ngày, người sẽ nhập vào thân ta, đi tìm những kẻ từng hại ch-ết người ấy... má-u trả má-u, mạng đền mạng!"
Trong đôi mắt đen thẳm sâu hun hút của nàng, chợt bùng lên cơn sóng dữ tàn độc tựa cuồng phong bão tố, như muốn lật đổ cả trời đất!
Cơn sóng ấy cuộn trào dữ dội, như từ vực tối tràn lên, ào ạt ập tới, nhấn chìm tất thảy!
Thế gian như bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt!
"!!!"
Hoa Tưởng Dung bất giác lùi lại một bước, đôi mắt phượng mở to kinh hãi đến mức gần như nghẹt thở!
Hàm Thúy vội vàng bước lên phía sau đỡ lấy nàng, đồng thời cảnh giác nhìn về phía Hoa Mộ Thanh, nhưng lại chỉ thấy người kia đã cúi đầu, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như ban đầu.
Hàm Thúy nhíu mày khó hiểu.
Hoa Tưởng Dung vẫn còn ngỡ ngàng, hoảng loạn xen lẫn nghi ngờ, cũng quay đầu nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Nhíu mày định lên tiếng, thì phía sau, La Đức Phương đã vội vàng bước đến, hấp tấp hỏi: "Ngươi nói… Tống Hoàng Hậu thực sự báo mộng rằng nàng muốn báo thù?!"
Hoa Mộ Thanh ‘sợ hãi’ gật đầu: "Vâng, Thái Hậu nương nương… Chính vì vậy mà thần thiếp không dám nằm lại trên chiếc giường đó. Chỉ sợ sẽ bị Tống Hoàng Hậu chiếm lấy thân xá-c, biến thành ác quỷ đòi mạng, đến lúc gây ra đại họa thì đã muộn mất rồi."
Hai chữ “ác quỷ” vừa thốt ra, sắc mặt La Đức Phương và Hoa Tưởng Dung đồng loạt biến đổi.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn cả hai bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lại tỏ vẻ hoảng sợ, khẽ nói tiếp: "Chuyện này thần thiếp cũng không dám tự tiện xử lý, đành lén cho người thay chiếc giường đi. Không ngờ lại nhanh như vậy đã bị phát hiện… Là lỗi của thần thiếp, xin nương nương trách phạt. Chỉ là… xin đừng để Hoàng Thượng biết chuyện. Nếu kinh động Thánh giá, dù thần thiếp có ch-ết vạn lần cũng khó mà tha thứ."
Tuyệt đối không thể để Đỗ Thiếu Lăng biết được!
La Đức Phương và Hoa Tưởng Dung đều hiểu rõ hơn ai hết, bất kể là việc gì, chỉ cần liên quan đến Tống Vân Lan, thì Đỗ Thiếu Lăng chắc chắn sẽ phát điên!
Nếu hắn mà biết rằng vốn dĩ họ muốn giăng bẫy Hoa Mộ Thanh, vậy mà cuối cùng lại vì một cái giường mà lôi kéo đến cả vong linh Tống Vân Lan, thì...Đỗ Thiếu Lăng tuyệt đối sẽ không quan tâm lời Hoa Mộ Thanh nói là thật hay giả.
Chiếc long sàng chỉ là chuyện nhỏ, Tống Vân Lan mới là điểm mấu chốt trong lời nói của Hoa Mộ Thanh.
Một khi Đỗ Thiếu Lăng biết Hoa Mộ Thanh nằm trên long sàng rồi mộng thấy Tống Vân Lan, cơn thịnh nộ của hắn sẽ không chỉ trút lên đầu Hoa Mộ Thanh, e rằng ngay cả một vị Thái Hậu và một vị Quý phi cũng khó thoát khỏi họa lớn!
Đến lúc đó… thật sự sẽ mất nhiều hơn được!
Lần đầu tiên từ trước đến nay, hai người họ đứng cùng một chiến tuyến.
Họ liếc nhìn nhau một cái.
La Đức Phương dịu giọng nói: "Đã như vậy, thì cũng không trách ngươi. Ngươi tháo chiếc long sàng này, chẳng phải cũng là vì suy nghĩ cho Hoàng Thượng hay sao? Không cần quỳ nữa, mau đứng dậy đi."
Dù thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể để Hoa Mộ Thanh nhắc lại chuyện về Tống Hoàng Hậu. Nếu để Đỗ Thiếu Lăng biết được sau khi hồi cung, cơn giận ấy không ai có thể gánh nổi!
Tâm tư của La Đức Phương lúc này, rõ ràng là muốn chuyện chiếc long sàng này êm đẹp cho qua.
Hoa Mộ Thanh dĩ nhiên hiểu rõ ý bà ta.
Chuyện kiếp trước của nàng ở hậu cung, không ai dám nhắc tới, nhưng nàng cũng không ngờ rằng nay nó đã trở thành điều cấm kỵ đến mức này.
Chỉ cần nàng nhắc đến, ngay cả La Đức Phương, người khí thế hùng hổ và Hoa Tưởng Dung, kẻ quyết tâm muốn lấy mạng nàng cũng đồng loạt lùi bước, tránh né chuyện phá hỏng long sàng!
Nàng nghĩ ngợi một chút, liền hiểu ra.
Hai người này, chỉ e vẫn còn chiêu sau đang giấu.
Còn bên kia, Vương San Nhi thấy La Đức Phương và Hoa Tưởng Dung chỉ vì một giấc mộng hoang đường mà Hoa Mộ Thanh nói ra, lại nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng ta liền lập tức la lớn: "Thái Hậu nương nương, Quý phi nương nương, tự ý làm hỏng long sàng là tội lớn! Không thể vì nàng ta ăn nói bừa bãi mà dễ dàng bỏ qua như vậy được! Chuyện này nhất định phải tấu trình lên Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng tự mình trách phạt!"
Còn muốn để Đỗ Thiếu Lăng biết chuyện sao?!
La Đức Phương lập tức quay sang trừng mắt lạnh lùng nhìn cái nữ nhân ngu ngốc này, mắng: "Chẳng qua cũng chỉ là một cái giường mà thôi, Hoàng Thượng sao lại nhỏ nhen đến mức đó?! Huống hồ cũng chỉ là vật vô tri vô giác, chẳng phải trọng tội gì! Phạt Mộ Quý Nhân cấm túc hai tháng là đủ rồi, hà tất vì việc nhỏ nhặt này mà quấy rầy Hoàng Thượng! Ngươi là phi tần, sao lại không biết nghĩ cho Hoàng Thượng chút nào vậy hả?"
Vương San Nhi bị La Đức Phương mắng cho một trận, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ rồi lại trắng.
Thấy ánh mắt châm chọc lạnh nhạt từ những người xung quanh, lòng nàng ta càng thêm khó chịu.
Vừa định mở miệng phản bác vài câu, thì Hoa Tưởng Dung cũng lên tiếng: "Muội muội, việc quản lý hậu cung, dường như vẫn chưa tới lượt muội lên tiếng thì phải?"
Vương San Nhi chạm phải ánh mắt của Hoa Tưởng Dung.
Rõ ràng lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng… nàng ta lại cảm thấy như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Đôi mắt nàng ta trừng to, sợ hãi.
La Đức Phương lúc này đã quay đầu hỏi vị pháp sư Tát Mãn vẫn đứng bên xá-c sói má-u: "Pháp sư Tát Mãn, hậu cung này cũng đã được lục soát hết rồi, vẫn không tìm thấy vật ô uế dùng để nguyền rủa. Chẳng lẽ, thứ đó… không nằm trong cung?"
Tát Mãn khẽ nở một nụ cười bí hiểm, lắc đầu: “Xem ra yêu vật kia đạo hạnh rất cao, biết cách che giấu thân phận. Thái Hậu, hãy để bần đạo làm thêm một pháp sự nữa. Lần này, nhất định sẽ tìm ra yêu vật đó đã hóa thành gì, đang ẩn náu nơi đâu!”
La Đức Phương mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Tốt! Tốt lắm! Vậy thì phiền pháp sư làm thêm một trận pháp sự nữa cho ai gia!”
Tát Mãn liếc ánh mắt tà ác nhìn về phía Hoa Mộ Thanh lúc này vừa đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam, sau đó xoay người vội vã bắt đầu sắp đặt pháp sự lần nữa.
Hoa Tưởng Dung nhìn sang Hoa Mộ Thanh, người vừa liên tục thoát khỏi bao nhiêu âm mưu hiểm độc, nét cười trên mặt nàng càng thêm nhu hòa, dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt lại đầy tính toán.
Lần này, Tát Mãn lấy ra một la bàn.
Nhưng không phải loại tròn thông thường, mà là một chiếc la bàn hình thoi, làm từ chất liệu kỳ lạ.
Bên trong có một cây kim chỉ màu đỏ.
Lúc đầu vẫn còn yên tĩnh bất động, nhưng ngay khi được Tát Mãn đặt vào lòng bàn tay, nó liền run lên kịch liệt, như thể bị một luồng sức mạnh vô tướng làm chấn động.
Cảnh tượng ấy khiến các phi tần xung quanh kinh hồn bạt vía, đồng loạt mở to mắt, nín thở theo dõi.
Chỉ có Hoa Mộ Thanh là khẽ cười nhạt, nàng từng ở trong cung, đã sớm thấy qua những trò lừ-a bịp như thế này của Tát Mãn.
Chẳng qua chỉ là dùng nam châm mạnh, khiến kim chỉ bằng sắt hút quay loạn lên mà thôi.
Biết rõ gã ngu ngốc này bao năm qua vẫn dùng chiêu cũ rích để lừ-a người, Hoa Mộ Thanh đã chuẩn bị từ trước.
Nàng khẽ gật đầu với Tố Cẩm, người cải trang làm cung nữ, đang đứng lẫn trong đám phi tần phía sau.
Tố Cẩm lập tức móc ra cục nam châm lớn đã giấu sẵn trong người, giấu ra phía sau, rồi từ từ bước về phía Dưỡng Tâm điện.
Tát Mãn vừa lầm rầm đọc một tràng chú ngữ khó hiểu, vừa ngầm điều khiển cây kim đỏ dần dần quay về phía Hoa Mộ Thanh, chân cũng từng bước tiến tới chỗ nàng.
La Đức Phương hưng phấn đến trợn to mắt, nữ nhi của người nữ nhân đó, hôm nay sẽ ch-ết dưới tay bà ta! Ha ha ha! Ch-ết đi! Đồ tiện nhân, để ngươi tận mắt nhìn thấy nữ nhi ngươi ch-ết thảm thế nào hôm nay!
Hoa Tưởng Dung cũng khẽ nở nụ cười, ánh mắt liếc về phía cái hộp vừa được cung nhân bưng vào nụ cười càng thêm sâu thẳm.
"Là ngươi!"
Tát Mãn đột ngột đứng chắn trước mặt Hoa Mộ Thanh, ánh mắt tà dị không kiềm được mà nhìn chằm chằm nàng: “Chính ngươi là yêu vật!”
Cả đám người sắc mặt đại biến, trừ Tưởng Vi, tất cả đều lùi khỏi Hoa Mộ Thanh ba thước!
La Đức Phương còn kinh hãi hét lớn: “Pháp sư! Ngươi nói Mộ Quý Nhân là… yêu vật?!”
Pháp sư Tát Mãn gật đầu chắc nịch: “Không sai! Chính là nàng ta! La bàn trừ yêu này, rõ ràng đang chỉ thẳng vào ngươi!”
Mọi người nhìn lại, quả nhiên đúng là như vậy! Chiếc la bàn màu đỏ kia không nghi ngờ gì đang chỉ thẳng vào Hoa Mộ Thanh!
Lập tức có mấy người không kìm được kêu lên khe khẽ.
Vương San Nhi thì nhanh chóng chớp lấy cơ hội, hô lớn: “Thảo nào diện mạo lại yêu mị như hồ ly, thì ra là yêu quái hóa thành! Pháp sư, mau bắt lấy nàng ta đi!”
La Đức Phương cũng hét lớn: “Yêu vật! Ngươi dám tới hậu cung triều Đại Lý để mê hoặc lòng người! Pháp sư Tát Mãn, gi-ết nàng ta! Mau gi-ết nàng ta đi!”
Bà ta đương nhiên là muốn nữ nhi của người nữ nhân luôn đứng cao hơn mình phải ch-ết!
Nhưng pháp sư đâu nỡ xuống tay với một mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này. Hắn lập tức quay lại, hành lễ với La Đức Phương, nghiêm túc thưa: “Thái Hậu, loại yêu vật như thế này, dù có gi-ết cũng có thể tái sinh. Chi bằng giao nàng cho thảo dân, để thảo dân đưa nàng về bộ tộc, dùng lửa thiêu tế trời, vĩnh viễn không để nàng hại người nữa!”
Nghe thì thật là nghĩa khí ngút trời, như thể vì trăm họ mà lo nghĩ!
Nhưng thực chất lại là muốn thiêu sống nàng!
Hoa Mộ Thanh đang định lên tiếng, thì bất ngờ nghe thấy bên ngoài Khôn Ninh Cung có tiếng bước chân gấp gáp của ít nhất vài chục người đang nhanh chóng tiến vào.
Tai nàng nhạy bén, lập tức nhận ra người đi đầu, chính là Đỗ Thiếu Lăng!
Tốt lắm!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Nàng lập tức điều chỉnh nét mặt, nhanh chóng bước ra ngoài, rồi quỳ sụp xuống, giọng nói mềm mại mang theo uất ức và sợ hãi xen lẫn tiếng khóc, khẩn cầu từng tiếng: “Thái Hậu nương nương, thần thiếp không phải hồ ly tinh, cầu xin người… đừng thiêu ch-ết thần thiếp… thần thiếp không muốn ch-ết…”
Hành động bất ngờ của nàng khiến La Đức Phương giật mình.
Đang định lên tiếng, thì Vương San Nhi là người đứng gần nhất đã nhảy ra, không chút nể nang mà cười nhạo: “Yêu vật nhà ngươi! Thấy bị vạch trần rồi liền cầu xin tha mạng sao? Khi ngươi dụ dỗ Hoàng Thượng, sao không nghĩ đến ngày hôm nay?! Pháp sư, mau thiêu ch-ết ả ta đi!”
Quả đúng là “người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong”.
Bề ngoài rõ ràng là một thiếu nữ yếu ớt yểu điệu, thế mà vì ghen tị lại trở nên độc ác méo mó đến mức ấy.
Hoa Mộ Thanh rơi nước mắt, toàn thân run rẩy, lại quay sang cầu xin Hoa Tưởng Dung: “Quý phi nương nương, người biết mà… ta không phải hồ ly tinh… ta thực sự không mưu cầu điều gì, cầu xin người… ta chỉ muốn một chỗ nương thân thôi… đừng thiêu ch-ết ta… ta chưa từng hại ai, cũng không muốn hại ai mà…”
Lời nói của Hoa Mộ Thanh, tầng tầng lớp lớp, hàm ý sâu xa.
Hoa Tưởng Dung nghe đến đây đã cảm thấy có gì đó không ổn, mỉm cười dịu dàng định lên tiếng thoái thác. Nhưng bên cạnh, La Đức Phương đã quát lớn đầy uy nghiêm: "Người đâu! Mau bắt yêu vật này lại cho ai gia!"
Bàng Lâm lập tức tiến lên.
Hoa Mộ Thanh vội vàng né tránh ra sau, Bàng Lâm liền đuổi theo, nhưng không hiểu sao, nhất thời lại không thể khống chế được nàng!
Trong lúc hai người giằng co, bất ngờ, Hoa Mộ Thanh giật mạnh tay áo của Bàng Lâm, kéo ra một vật từ trong túi tay áo của hắn!
Mọi người nhìn thấy vật ấy, đồng loạt biến sắc—
Thì ra đó là một chiếc yếm nữ nhân!
Lại còn là một chiếc yếm lụa đỏ tươi thêu hoa vô cùng diễm lệ!
Bàng Lâm chau mày, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Hoa Mộ Thanh lại như thể bị bỏng tay, lập tức ném chiếc yếm kia ra xa, để lộ rõ hình thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng ở mặt trên của yếm.
Cả hậu cung lặng ngắt như tờ…
Bởi vì, ngoại trừ Tống Hoàng Hậu đã qua đời, thì chỉ có một người duy nhất trong cung được phép sử dụng đồ vật có hoa văn phượng hoàng bằng chỉ vàng như thế.
Có người thốt lên đầy kinh hãi: "Đây chẳng phải là của Thái Hậu nương nương sao…!"