Phúc Toàn bước xuống, nhặt con búp bê lên, để Long Vệ giữ chặt pháp sư Tát Mãn lại để kiểm tra kỹ.
Quả đúng là ngày mùng bảy tháng tám, vào mùa hoa quế vàng nở rộ!
Tát Mãn lớn tiếng đọc lên: “Mùng bảy tháng tám… Bệ hạ, đây là sinh thần của Quý phi…”
Lời còn chưa dứt thì ông ta đã khựng lại.
Mùng bảy tháng tám, chẳng phải là hôm nay sao?
Chưa từng nghe nói hôm nay là sinh thần của Quý phi nương nương! Mà nói cho cùng, sinh thần của Quý phi chẳng phải là vào mùa xuân khi hoa đào nở sao?
Ông ta chợt nhận ra điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn về phía La Đức Phương.
Lúc này mặt La Đức Phương đã tái nhợt như tro tàn, bát tự sinh thần đã bị đổi! Nơi chôn búp bê cũng bị đổi rồi!
Bà ta đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy do kẻ khác giăng ra, vậy mà còn tưởng bản thân đang sắp đặt được cái ch-ết của người khác!
Th-i th-ể của Bàng Lâm nằm lạnh lẽo trên đất dường như đang ngầm báo hiệu rằng: Đỗ Thiếu Lăng đã biết hết tất cả rồi!
La Đức Phương bắt đầu run rẩy.
Mà Đỗ Thiếu Lăng lại cố tình nhìn về phía bà ta, thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi: “Thái Hậu, người có biết mùng bảy tháng tám là sinh thần của ai không?”
La Đức Phương run bắ-n cả người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Là… là… là…”
Nhưng Đỗ Thiếu Lăng không đợi bà ta trả lời, mà quay sang nhìn Tát Mãn, cười lạnh: “Chính là vị mà pháp sư vừa gọi là yêu nghiệt, sinh thần của Mộ Quý Nhân đấy.”
Tát Mãn lập tức biến sắc, hồn phi phách tán.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Xong rồi!
Hoa Tưởng Dung liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên che miệng nói: “Pháp sư nói Mộ Quý Nhân là yêu nghiệt, nhưng nếu đúng là thế, sao nàng ta lại dùng tà vật để nguyền rủa chính mình? Còn chôn ngay gần bên Bệ hạ? Mộ Quý Nhân đến nay còn chưa từng được thị tẩm, thậm chí chưa từng bước chân vào Dưỡng Tâm điện, sao có thể dùng sinh thần của mình để nguyền rủa Bệ hạ chứ?”
Lời này rõ ràng là đứng về phía Hoa Mộ Thanh.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh cười lạnh, Hoa Tưởng Dung vẫn luôn giỏi diễn trò trước mặt Đỗ Thiếu Lăng, tỏ ra dịu dàng, đoan trang, thông minh hiểu chuyện không thấy mệt sao?
Pháp sư Tát Mãn nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Lăng, người lúc này đang tỏa ra sát khí khắp người.
Ông ta bỗng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa: “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Là… là Thái Hậu! Là Thái Hậu bảo thần làm vậy! Bệ hạ, xin tha mạng!”
La Đức Phương nghe thấy mình bị kéo vào lập tức đứng bật dậy, hét toáng lên: “Đồ khốn kiếp! Ai cho ngươi dám vu khống bừa bãi như thế? Rõ ràng là ngươi thấy Mộ Quý Nhân dung mạo khuynh thành, nên nổi lòng tà ác! Đừng tưởng ta không biết, ngươi muốn đưa nàng ta đi là có dụng ý gì, chẳng phải là muốn…”
“Lôi ra ngoài!”
Đỗ Thiếu Lăng bất ngờ quát lớn, cắt ngang lời La Đức Phương: "Xử lăng trì!"
Lăng trì, là hình phạt tàn khốc nhất của triều Đại Lý: trong khi nạn nhân vẫn còn tỉnh táo, từng nhát d-ao sẽ ró-c dần từng mảnh thị-t trên thân thể, cho đến khi chỉ còn d-a bọ-c xư-ơng. Cuối cùng, họ sẽ ch-ết dần trong sự đau đớn tột cùng!
Là một trong những hình phạt khủng khi-ếp nhất của triều đình!
Tên pháp sư vùng vẫy điên cuồng, gào lên: "Hoàng Thượng! Là Thái Hậu sai thần làm như vậy mà! Hoàng Thượng, xin tha mạng! Xin tha mạng… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng—!"
Nhưng miệng hắn lập tức bị Long Vệ bịt lại, rồi bị lôi ra ngoài.
Trong đám đông, sắc mặt Vương San Nhi đã trắng bệch như tờ giấy, cố gắng len lỏi tìm chỗ trốn phía sau nhưng Đỗ Thiếu Lăng đã lạnh lùng, chuẩn xá-c nhìn thẳng về phía nàng ta, ra lệnh: "Vương Tài Nhân giáng làm cung nữ, đày đi Ty Giặt Y phục."
Ty Giặt là nơi vất vả nhất trong hoàng cung, còn khổ hơn cả lãnh cung!
Vương San Nhi lập tức la hét: "Hoàng Thượng! Ngài không thể đối xử với ta như vậy! Ta… ta là nữ nhân của ngài mà! Ngài không thể vì tiện nhân Hoa Mộ Thanh mà đối xử với ta như thế được! Hoàng Thượng—!"
Phúc Toàn phất tay, Vương San Nhi cũng bị kéo đi.
Nhưng ba chữ "Hoa Mộ Thanh" mà nàng ta hét lên, dường như chẳng ai thèm để tâm.
Đỗ Thiếu Lăng lại quay sang nhìn La Đức Phương.
La Đức Phương không màng đến thể diện của Thái Hậu, lập tức quỳ sụp trước đầu gối ông, cầu xin: "Hoàng Thượng! Thần phụ sai rồi! Thần phụ không dám nữa đâu, xin người tha cho một con đường sống! Hoàng Thượng, thần phụ thật sự không dám nữa…"
Đỗ Thiếu Lăng đứng dậy, bước xuống bậc thềm, giọng lạnh như băng: "Thái Hậu tuổi đã cao, không thích hợp tiếp tục ở trong cung tĩnh dưỡng. Hãy đưa bà ấy đến Thanh Sơn Tự, ở đó tụng kinh niệm Phật, dưỡng thân cho tốt."
"!!!"
Thanh Sơn Tự là một nơi heo hút, mùa hè thì nóng bức, mùa đông lại giá rét.
Nghe nói đó là chốn lưu đày thê thảm, chỉ dành cho phi tần phạm trọng tội.
Không ít người chỉ trụ được một, hai tháng rồi phát điên, hoặc chọn tự kết liễu.
Đỗ Thiếu Lăng sao có thể nhẫn tâm đày bà ta đến nơi như vậy sao?!
"Hoàng Thượng…"
La Đức Phương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Đỗ Thiếu Lăng chỉ liếc mắt một cái.
Chỉ một ánh nhìn ấy thôi cũng đã khiến bà ta hiểu rõ, nói thêm một câu nữa, chỉ có con đường ch-ết.
Bà ta há miệng, toàn thân lạnh toát, không thể thốt nên lời.
Lúc Hoa Tưởng Dung đi ngang qua, nàng lạnh lùng liếc nhìn La Đức Phương, sau đó bước đến bên cạnh Đỗ Thiếu Lăng, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng đừng vì giận dữ mà tổn hại long thể. Chi bằng đến chỗ ta nghỉ một lát, nơi của ta đã chuẩn bị sẵn những món điểm tâm mà người yêu thích rồi."
Nhưng Đỗ Thiếu Lăng chỉ khẽ xua tay: "Ái phi ở lại xử lý mọi chuyện còn lại đi. Phải làm thế nào, chắc không cần trẫm dạy nữa chứ?"
Hoa Tưởng Dung hơi khựng lại, sau đó mỉm cười dịu dàng gật đầu: “Thần thiếp hiểu rồi, xin Bệ hạ yên tâm.”
Đỗ Thiếu Lăng hài lòng gật đầu, khi đi ngang qua Hoa Mộ Thanh thì nhẹ giọng nói: “Mộ Quý Nhân, theo trẫm.”
Hoa Tưởng Dung lúc này đã xoay người bước đi, nhưng thân hình lại khựng lại trong thoáng chốc. Quay đầu nhìn lại, chính là Hoa Mộ Thanh đang cúi đầu bước theo Đỗ Thiếu Lăng rời khỏi Khôn Ninh cung, vẫn nguyên vẹn không tổn hao chút nào.
Trong mắt nàng lóe lên ánh nhìn hung ác, Hàm Thúy bước đến gần, khẽ nói nhỏ: “Nương nương, còn cái đó...”
“Cứ giữ lại.”
Hoa Tưởng Dung lạnh lùng đáp: “Sớm muộn gì cũng có lúc dùng đến.”
Hàm Thúy đáp vâng, ra hiệu cho cung nữ ôm chiếc hộp lui xuống.
Hoa Tưởng Dung lại quay mặt lại, nói với đám phi tần đang đứng trong sân, vẫn còn lo sợ run rẩy: “Hôm nay khiến các vị muội muội bị kinh hãi, xem ra chỉ là một hiểu lầm. Ý của Hoàng Thượng, e rằng các vị cũng đều hiểu rồi. Về sau, thân phận của Mộ Quý Nhân, chắc bổn cung cũng không cần nói rõ thêm nữa...”
Giọng nói dịu dàng, từ phía sau Hoa Mộ Thanh vang lên.
Bề ngoài có vẻ bảo vệ và trấn an, nhưng ẩn sau lại là lời khiêu khích và ngầm chia rẽ quá rõ ràng.
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười lạnh, trong mắt lại chẳng có lấy một chút vui mừng vì được rửa hận.
La Đức Phương, mối thù này, nàng đã báo được.
Trước kia, La Đức Phương đối với Tống gia đã làm những gì?
Một dòng họ trung thần bảo vệ giang sơn Đại Lý qua bao thế hệ, lại bị bà ta coi như nô lệ hèn kém, hà-nh h-ạ như súc sinh.
Giờ đây, Hoa Mộ Thanh đã để bà ta nếm mùi sống không bằng ch-ết.
Thanh Sơn Tự là nơi chỉ toàn những oán hồn không siêu thoát lui tới, sẽ là nơi mà lão ác phụ đó “an hưởng tuổi già”.
Nhưng dù đã kéo được La Đức Phương ngã ngựa, trong lòng Hoa Mộ Thanh lại càng thêm đớn đau.
Phụ mẫu, huynh trưởng của nàng vì nàng mà đã phải chịu biết bao nhục nhã trước mặt La Đức Phương, mà giờ đây, chẳng còn ai có thể đòi lại công bằng cho họ.
Nghĩ đến sự nhẫn nhịn nực cười năm đó của bản thân, sự chịu đựng đầy ngu ngốc, thậm chí khiến cả người thân phải chịu tủi nhục cùng mình, lòng nàng càng thêm chua xót và ân hận.
Nước mắt, lại một lần nữa âm thầm trào ra.
Đúng lúc ấy, Đỗ Thiếu Lăng phía trước bất ngờ dừng bước, Hoa Mộ Thanh không kịp phản ứng, liền va nhẹ vào lưng hắn.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, bất chợt chạm vào ánh nhìn của Đỗ Thiếu Lăng.
Đỗ Thiếu Lăng bật cười: “Sao lại khóc nữa rồi?”
Hoa Mộ Thanh vội cúi đầu, hành lễ: “Là… là thần thiếp l* m*ng, mạo phạm… Bệ hạ.”
Đỗ Thiếu Lăng đưa tay ra, lần nữa đỡ lấy cánh tay nàng, khẽ giọng hỏi: "Sao lại cẩn trọng đến thế?"
Hoa Mộ Thanh lập tức rụt người lại, che giấu sự căm hận đang cuộn trào trong lòng, lắc đầu nói: "Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
Đỗ Thiếu Lăng hơi nhíu mày, rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười: "Là trẫm làm nàng sợ sao?"
Hoa Mộ Thanh lúng túng siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
Nãy giờ bàn tay nàng vẫn giấu trong tay áo rộng, vừa rồi trong lúc luống cuống có để lộ ra, nhưng không ai để ý kỹ.
Lúc này Đỗ Thiếu Lăng mới phát hiện, ngón giữa tay trái của nàng đeo một chiếc nhẫn.
Hắn nhíu mày, cười cười đầy ẩn ý: "Chiếc nhẫn gắn đá quý này trông cũng không tầm thường đấy."
Hoa Mộ Thanh từng sống bên cạnh người này nhiều năm, quá hiểu lòng dạ vặn vẹo đầy chiếm hữu và sự cố chấp điên cuồng của hắn. Chỉ cần nghe câu hỏi kia, nàng đã đoán ra trong lòng hắn lại bắt đầu sinh nghi.
Thay vì che giấu, nàng dứt khoát đưa tay lộ hẳn ra, để hắn nhìn rõ chiếc nhẫn, đồng thời dịu giọng giải thích: "Là ca ca tặng ta. Huynh ấy nói ta vốn không thích đeo trâm cài hay đồ trang sức, đeo chiếc nhẫn này cũng coi như có chút trang điểm, để người khác không xem thường."
Lời nói ấy vừa hay gợi lại việc trong buổi yến tiệc hôm trước, Hoa Mộ Thanh bị người ta tính kế, bị cung nhân khinh thường, và thái độ sau đó của Mộ Dung Trần.
Hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đỗ Thiếu Lăng lập tức bỏ qua sự nghi ngờ trong lòng, khẽ cười bất đắc dĩ. Hắn vươn tay, cầm lấy tay trái của nàng, cười trầm thấp: "Nhưng nhẫn thế này, cũng không phải ai tặng là nàng có thể tùy tiện đeo. Nàng có thể đeo, chỉ khi đó là thứ trẫm ban cho."
Giọng hắn mang theo vài phần ám muội. Khi cầm lấy bàn tay trắng mịn của Hoa Mộ Thanh, ngón tay hắn còn khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay nàng, đồng thời đầu ngón tay “vô tình” lướt qua mặt đá quý của chiếc nhẫn.
Hoa Mộ Thanh im lặng quan sát sự dò xét của hắn, má khẽ ửng hồng, như thể bị sự gần gũi ấy làm cho vừa bối rối vừa căng thẳng, cứng đờ không dám động đậy, vẻ mặt thẹn thùng dịu dàng.
Đỗ Thiếu Lăng lại mỉm cười: "Nàng hiểu ý trẫm chứ?"
Hoa Mộ Thanh mím môi, do dự một lúc lâu mới khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra.
Đỗ Thiếu Lăng hài lòng cười khẽ, buông tay nàng ra, tiếp tục bước về phía Ngự Hoa Viên: "Đi theo trẫm, trò chuyện một lát."
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn bóng lưng hắn, nhẹ nhàng bước theo sau.
Tâm trạng Đỗ Thiếu Lăng hôm nay xem ra khá tốt, hắn vừa nhận được tin tức về 《Tứ Phương Chiến》, lại trừ khử được La Đức Phương, cái gai khiến hắn luôn cảm thấy nghẹn ở cổ, và giờ mỹ nhân trước mặt cũng đã hé lộ thân phận.
Vừa đi, Đỗ Thiếu Lăng vừa dịu giọng giải thích với Hoa Mộ Thanh: “Trẫm biết lúc nãy khi gặp trẫm, nàng cũng đã bị dọa sợ. Trẫm trước kia cũng không phải cố ý giấu giếm, chỉ là do đủ loại cơ duyên trùng hợp. Ban đầu trẫm vốn định sớm để nàng biết thân phận thật của trẫm, ai ngờ lại cứ liên tục bị trì hoãn. Nàng… có trách trẫm không?”
Trong lòng Hoa Mộ Thanh thầm nói: ‘Ta tin ngươi cái quỷ gì chứ.’
Nhưng bên ngoài lại chỉ khẽ cắn môi, lắc đầu lần nữa.
Đỗ Thiếu Lăng lại nhìn nàng, khẽ cười, rồi dừng bước.
Hoa Mộ Thanh vội vàng dừng lại theo.
Lúc này nàng mới phát hiện, cả hai đã đi đến vườn ngự hoa, chỗ trồng cúc phù dung. Giờ đây, hoa đã tàn, héo úa đi ít nhiều.
Hoa Mộ Thanh hiểu ngay ý Đỗ Thiếu Lăng khi đưa mình đến đây.
Hôm đó sau khi hẹn gặp nhau tại nơi này, nàng đã không đến.
Nghĩ đến chuyện hôm ấy, nàng bất giác đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nơi này là…”
Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười, gật đầu: “Nàng cũng thật ngốc. Đây là hoàng cung, làm gì có vị Vương gia hay đại thần nào có thể tùy tiện ra vào thế này?”
Lần đó, chính là Hoa Mộ Thanh đã "cố tình" nhận nhầm Đỗ Thiếu Lăng thành một vị Vương gia.