Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 252

 
Lúc ấy, Lan Hoàng bất ngờ khởi động cơ quan, dẫn đến một trận bão cát khổng lồ, chôn vùi toàn bộ quân đội áo giáp đen của Lan Nguyệt cùng binh lính tám nước trong cát bụi hoang mạc.

Chỉ có vài người may mắn sống sót thoát ra ngoài.

Sau đó, tám nước tiếp tục phái người đi tìm lại di tích của Lan Nguyệt, nhưng mặc cho bao lần tìm kiếm, vẫn không tài nào xá-c định được vị trí cũ của quốc gia ấy.

Trải qua ba mươi năm, Lan Nguyệt cổ quốc đã trở thành một truyền thuyết. Chính sự bí ẩn và kho báu khổng lồ ẩn sau truyền thuyết đó, đã khiến vô số người khao khát, mê đắm truy tìm.

Đỗ Thiếu Quân thấy Mộ Dung Trần im lặng, liền vừa nhấp rư-ợu vừa nói tiếp: “Chả trách lại có lời đồn rằng, ai có được kho báu của Lan Nguyệt cổ quốc thì sẽ có thể hiệu lệnh thiên hạ. Hóa ra là vì đội quân kia! Này, Dung Trần, ngươi có biết quyển 《Tứ Phương Chiến》, thực ra chính là do Lan Hoàng, người từng chỉ huy quân Lan Nguyệt đ-ánh đông dẹp bắc đích thân viết nên không?”



Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, vẻ mặt chợt thay đổi, nhìn sang Đỗ Thiếu Quân: “Lan Nguyệt cổ quốc... có hậu nhân lưu lạc bên ngoài?”

Đỗ Thiếu Quân há miệng, rồi chán nản đẩy hắn một cái: “Nói chuyện với ngươi đúng là chẳng thú vị gì hết! Ngươi không thể có chút biểu cảm ngạc nhiên được à?”

Mộ Dung Trần cười lạnh: “《Tứ Phương Chiến》 lưu truyền trong thế gian, nếu thật sự do Lan Hoàng viết ra, thì hẳn phải có người trong nước mang nó ra ngoài, còn phải phiên dịch nữa. Vậy thì kẻ mang theo bản đó đi, rất có khả năng cũng biết cách vượt qua muôn trùng cơ quan, tiến vào di tích hoàng thành Lan Nguyệt, đúng không?”

Đỗ Thiếu Quân bĩu môi, gật đầu: “Không sai. Theo những gì ta nghe ngóng được, năm đó khi liên quân tám nước tàn sát hoàng cung Lan Nguyệt, có một người được Lan Hoàng giao phó trọng trách, liều ch-ết thoát ra ngoài. Người đó, quả thực biết rõ đường đi an toàn vào di tích hoàng thành Lan Nguyệt.”

“Là ai?”

“Công Chúa Lan Nguyệt, tên là Lan Tinh Tử.”

Mộ Dung Trần lại cau mày, còn chưa kịp hỏi tiếp thì...Đỗ Thiếu Quân đã chậm rãi bổ sung thêm: “À đúng rồi, còn một chuyện nữa quên nói với ngươi. Vị Công Chúa này, vốn là Nữ Hoàng kế vị tiếp theo của Lan Nguyệt.”

Mộ Dung Trần quay sang nhìn Đỗ Thiếu Quân.

Đỗ Thiếu Quân điềm nhiên gật đầu: “Không sai. Lan Hoàng, thật ra là một nữ nhân. Lan Nguyệt cổ quốc, là một quốc gia mẫu hệ, nơi nữ nhân làm hoàng đế.”

Cuối cùng, trên gương mặt Mộ Dung Trần cũng hiện lên vẻ chấn động, khiến Đỗ Thiếu Quân vô cùng hài lòng, bật cười ha hả.

Ai ngờ vừa uống một ngụm rư-ợu, đã bị sặc, ho đến nỗi tưởng như muốn ho ra cả tim gan phèo phổi.

Mộ Dung Trần liếc hắn một cái, rồi lặng lẽ bước xuống khỏi ngọn đồi cao.

Hắn liền quay sang đám Quỷ Vệ đứng thành hàng hai bên như rừng đen rậm rạp, lạnh giọng ra lệnh: “Tất cả tản ra, đi tìm Công Chúa Lan Tinh Tử, người năm xưa đã trốn thoát khỏi nước Lan Nguyệt!”



“Tuân lệnh!”

Tiếng đáp rền vang như chuông gióng, vô số bóng đen lập tức lao đi tứ phía.
__

Hoa Mộ Thanh được tấn phong làm Tần, nhưng tình cảnh so với trước kia cũng không thay đổi bao nhiêu.

Chỉ vì sau khi Hoa Tưởng Dung được phong làm Hoàng Quý phi, toàn bộ ánh mắt trong cung đều đổ dồn về phía nàng ta.

Hôm đó, Hoa Mộ Thanh từ chỗ Thịnh Nhi trong lãnh cung quay về, lúc đi ngang qua hồ Thái Dịch trong ngự hoa viên, liền nghe thấy hai cung nữ đang thì thầm bàn tán: “Tỷ có biết không, dạo gần đây Hoàng Thượng chỉ đến cung của Hoàng Quý phi nương nương thôi đấy! Còn Du Nhiên Cung thì chẳng buồn ngó ngàng tới.”

“Phải rồi. Dù gì cũng chỉ mới được phong Tần, lại còn chưa từng thị tẩm, sao mà sánh được với Hoàng Quý phi nương nương!”

“À đúng rồi, ta còn nghe nói Hoàng Quý phi nhiều năm không có con, gần đây hình như có ý định tâu lên Hoàng Thượng, xin được nhận nuôi vị Hoàng Tử vẫn đang bị giam trong lãnh cung kia.”

Bước chân đang thản nhiên định rời đi của Hoa Mộ Thanh lập tức khựng lại!

Hai người kia vẫn tiếp tục thì thầm: “Thật sao? Vị trong lãnh cung ấy chẳng phải là con của Tống Hoàng Hậu năm xưa…”

“Suỵt! Cẩn thận lời nói, đừng để lộ ra ngoài! Không hiểu Hoàng Quý phi nghĩ gì nữa. Nếu là ta, dù có ch-ết cũng không thèm đụng đến đứa trẻ đó.”

“Còn gì nữa, nếu là ta, thì chỉ mong đứa trẻ đó…”



Tiếng nói dần nhỏ lại.

Hoa Mộ Thanh đứng bên kia rặng cây, sắc mặt ngày càng u ám.

Hoa Tưởng Dung muốn nhận nuôi Thịnh Nhi? Nàng ta mà có lòng tốt đến thế sao?

Nếu Thịnh Nhi vào cung nàng ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ có hàng ngàn lý do để đoạt lấy mạng sống của thằng bé!

Không được.

Tuyệt đối không thể để Thịnh Nhi rơi vào tay nàng ta được!

Nàng trầm ngâm giây lát, rồi khẽ quay sang dặn dò Tố Cẩm phía sau: “Chuyện đã sắp xếp trước đó, hãy tung tin ra đi.”

Tố Cẩm gật đầu: “Vâng.”
__

Hoa Dung Cung.

Chiều thu ấm áp khiến người ta dễ sinh buồn ngủ.

Hôm nay, thật hiếm khi Đỗ Thiếu Lăng có được nửa ngày rảnh rỗi, hắn nằm nghiêng trên trường kỷ, thong thả ăn từng quả nho do Hoa Tưởng Dung đích thân bóc vỏ đút cho.

“Bệ hạ.”

Mỗi lần được ở riêng với hắn, Hoa Tưởng Dung đều dịu dàng như một tiểu nữ tử, giọng nói mềm mại, ngọt ngào.

Đỗ Thiếu Lăng bật cười, khẽ mở mắt: “Ừm?”

Trước mắt hắn, là nữ nhân đã kề cận bao năm, khuôn mặt điểm phấn thẹn thùng, ánh mắt mơ hồ lấp lánh, lại cúi đầu e thẹn, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn ngón tay mềm như nước.

Đỗ Thiếu Lăng cười đầy ẩn ý: “Ái phi ban ngày ban mặt đã không kiềm được như vậy rồi sao?”

Hoa Tưởng Dung lập tức vừa xấu hổ vừa cuống quýt, vội rụt tay lại, liếc Đỗ Thiếu Lăng một cái đầy trách móc, rồi giọng điệu nũng nịu oán trách: “Bệ hạ lại trêu ghẹo thiếp nữa rồi, thiếp… rõ ràng không có ý đó mà.”



“Vậy là ý gì đây?” – Đỗ Thiếu Lăng vừa hỏi, vừa tiện tay nhặt một trái nho bỏ vào miệng.

Nho mùa thu vốn đã hiếm, cả tháng này chỉ có cống phẩm từ phương Nam tiến về, cũng chỉ được một giỏ, toàn bộ đều được đưa đến Hoa Dung Cung.

Đỗ Thiếu Lăng bỗng nhớ ra, hắn vẫn chưa biết tiểu cô nương kia thích gì.

Từ khi phong làm Tần phi, hắn cũng chưa từng đến thăm nàng.

Chuyện thị tẩm thì… càng chưa có động tĩnh.

Dù sao thì bên Hoa Tưởng Dung còn có việc quan trọng hơn cần nàng đứng ra xử lý.

Đang nghĩ lan man, chợt bên tai vang lên giọng nói mềm mại ngọt ngào của Hoa Tưởng Dung: “Bệ hạ cũng biết đấy, thiếp thân từ nhỏ đã mang bệnh, thân thể yếu ớt, mãi mà vẫn chưa thể dâng cho bệ hạ một mụn con. Trong hậu cung này, con nối dõi của bệ hạ vốn đã quá ít.”

Nhắc đến chuyện con cái, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ đến những chuyện khác.

Như ngôi vị Thái Tử, như những năm tháng sau này khi long thể già yếu, như… ngai vàng của hắn.

Ý cười trong mắt Đỗ Thiếu Lăng chậm rãi tan đi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mà dịu dàng đáp: “Ừm, ái phi không cần lo nghĩ quá.”

Thế nhưng Hoa Tưởng Dung lại nghiêm túc nói tiếp: “Bệ hạ, thiếp thân sao có thể không lo được? Trong hậu cung hiện nay, trừ mấy vị Công Chúa ra, bệ hạ… thậm chí không có nổi một vị Hoàng Tử. Là phi tần nơi hậu cung, vốn dĩ nên thay bệ hạ kéo dài huyết mạch, vậy mà thiếp lại đến một đứa con cũng không có, thật sự cảm thấy thẹn với bệ hạ.”

Đỗ Thiếu Lăng bật cười, khẽ vỗ tay nàng: “Vậy trẫm sẽ cùng nàng nỗ lực nhiều hơn.”

Hoa Tưởng Dung mặt lại đỏ bừng, khẽ siết tay hắn, giọng ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý: “Bệ hạ, tuy rằng thiếp rất mong có một đứa bé… nhưng… dưới danh nghĩa của người, vẫn còn một vị Hoàng Tử đấy thôi.”

Nói rồi, nàng liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn chỉ cười nhạt, sắc mặt không chút biến hóa, liền tiếp lời: “Tuy rằng đứa trẻ của Tống… không phải huyết mạch của người, nhưng thân phận hiện tại không ai ngoài cung biết rõ. Hơn nữa, cứ để hắn mãi trong lãnh cung, ngoài mặt thiên hạ nói là vì tội của Tống Hoàng Hậu, nhưng nếu bệ hạ xử trí như vậy, cũng dễ bị các đại thần chỉ trích. Dù gì thì… mẫu thân có tội, con cũng không nên bị vạ lây.”



Đỗ Thiếu Lăng khẽ cười, không nói gì, chỉ nghiêng đầu, từ tốn ăn tiếp trái nho.

Trên gương mặt kia, không ai đoán nổi rốt cuộc đang nghĩ điều gì.

Hoa Tưởng Dung lại dịu dàng nói tiếp: “Thần thiếp có chút tư tâm, hay là... để đứa trẻ đó tạm thời về ở chỗ thần thiếp. Thứ nhất, cũng coi như giữ gìn thanh danh cho bệ hạ. Thứ hai, năm xưa tỷ tỷ từng có ơn với thần thiếp, thần thiếp cũng nên có chút báo đáp.”

“Thứ ba, dù sao đứa trẻ đó cũng là người vô tội. Sau này, chờ thần thiếp sinh được Hoàng Tử, chỉ cần để con thần thiếp đội danh Đại Hoàng Tử, thiên hạ cũng chẳng ai có thể bàn ra tán vào.”

Nói rồi nàng ta nhìn về phía Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ thấy thế nào?”

Thế nào ư?!

Lời Hoa Tưởng Dung nói, thoạt nghe thì chu đáo và đầy thiện ý nhưng mục đích thật sự... lại là muốn đoạt lấy danh phận Đại Hoàng Tử của Thịnh Nhi!

Tại Triều Đại Lý, từ xưa đến nay việc lập Thái Tử đều lấy trưởng tử làm chuẩn. Một khi kế hoạch này thành công, chẳng khác nào một mũi tên trúng nhiều đích: Vừa có thể trừ khử Thịnh Nhi một cách hợp lý, lại vừa để con ruột của mình mang danh Đại Hoàng Tử. Từ đó chiếm thế thượng phong trong việc tranh đoạt ngôi vị Thái Tử sau này.

Bởi vì... từ đầu đến cuối, sự tồn tại của Thịnh Nhi luôn là mối họa lớn nhất trong lòng Hoa Tưởng Dung!

Năm đó, chén nước dùng để kiểm tra huyết thống chính là nàng ta tự tay dâng lên cho Đỗ Thiếu Lăng.

Trong đó đã có thủ đoạn. Dù người biết chuyện nay đều đã xuống hoàng tuyền, nhưng... chỉ cần Đỗ Thiếu Lăng muốn, hắn vẫn có thể xét nghiệm lại má-u Thịnh Nhi bất cứ lúc nào!

Và một khi hắn kiểm tra lại, sẽ phát hiện: Má-u của hai phụ tử bọn họ hoàn toàn tương thích, khác hẳn kết quả năm xưa!

Mà hắn lại luôn tin rằng Thịnh Nhi là kết quả từ mối quan hệ ô nhục giữa Tống Vân Lan và người khác, không phải con ruột mình!

Đến lúc đó, tội khi quân, Đỗ Thiếu Lăng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!

Nàng ta hiểu rõ: trong lòng Đỗ Thiếu Lăng, Tống Vân Lan chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt.

Chỉ cần hắn phát hiện chút ít dấu hiệu bất trung bất tịnh từ Tống Vân Lan, chắc chắn sẽ nổi điên!

Và đúng như thế, trong cơn điên loạn, hắn đã diệt cả phủ Hộ quốc tướng quân, ép ch-ết Tống Vân Lan...

Nhưng duy nhất để lại đứa nhi tử mà hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi — Đại Hoàng Tử.

Biết rõ đó là một “đứa con hoang”, vậy mà hắn vẫn không ra tay gi-ết.

Vì sao?



Chẳng phải chỉ vì... trên người đứa trẻ ấy có một nửa huyết mạch của Tống Vân Lan hay sao?

Chỉ cần Đỗ Thiếu Lăng biết Thịnh Nhi chính là cốt nhục của mình, thì ngôi vị Thái Tử, từ đó về sau, sẽ không còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.

Vì vậy, điều quan trọng nhất đối với Hoa Tưởng Dung bây giờ chính là phải trừ khử đứa trẻ có thể uy hi-ếp vị trí của mình kia, bằng mọi giá.

Chỉ cần hắn ch-ết đi, thì tương lai, triều đại Đại Lý này sẽ hoàn toàn nằm trong tay nàng!

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, lại khẽ kéo tay Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ?”

“Bịch!”

Cả chậu nho pha lê rơi đổ ra sàn.

Hoa Tưởng Dung lập tức đứng dậy, các cung nhân bên cạnh cũng đều quỳ xuống.

Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười quay mặt lại, nhìn Hoa Tưởng Dung đang lo lắng, giọng dịu dàng nói: “Lỡ tay thôi, ái phi đừng sợ.”

Hoa Tưởng Dung ấm ức đỏ mắt, định quỳ xuống, nói: “Là thiếp thất lễ, không nên như vậy…”

Đỗ Thiếu Lăng đỡ nàng đứng lên, mỉm cười: “Ái phi làm vậy là vì lo cho trẫm. Chỉ là…”

Hoa Tưởng Dung cúi đầu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, biết rằng chuyện không đơn giản như thế.



“Chỉ là, trẫm cũng không muốn ái phi bị người khác chê trách, vấn đề về thân phận của đại Hoàng Tử quả thật rất nhạy cảm. Để trẫm suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ quyết định sau.”

Hoa Tưởng Dung nghe hắn nói vậy, làm sao còn dám từ chối, vội vàng ấm ức nhưng ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy: “Tạ ơn bệ hạ đã thấu hiểu. Dù thiếp chịu bao nhiêu tổn thương vì bệ hạ, lòng vẫn nguyện cam chịu như mật ngọt.” 

 
Bình Luận (0)
Comment