Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 254

 
Hồng Anh rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng không kìm nén được mà òa lên khóc nức nở.

Vừa khóc, nàng vừa nói: “Bạch Lộ tỷ, mẫu thân… mẫu thân đã mất từ lâu rồi!”

Bạch Lộ lập tức trừng to mắt, toàn thân cứng đờ, không thể tin nổi mà đẩy mạnh Hồng Anh ra: “Không thể nào! Muội nói bậy! Muội với ả nữ nhân đó muốn hại ta, đúng không? Có phải vậy không?!”

Nhưng Hồng Anh vừa khóc vừa bước lên trước, nắm lấy tay nàng, giọng run run: “Là thật đó, Bạch Lộ tỷ! Năm đầu tiên Bạch thúc bán tỷ đi, trong nhà đã bị ông ta cờ bạc đến trắng tay. Mẫu thân giấu được ít tiền riêng, định bụng đợi tỷ đến tuổi xuất giá thì dùng số tiền đó cầu xin một ân huệ, mong tỷ có thể được về nhà, rồi yên ổn mà xuất giá sống cuộc đời của mình. Nhưng không ngờ, chẳng biết bằng cách nào Bạch thúc lại biết được, liền đ-ánh đập mẫu thân một trận rồi cư-ớp đi số tiền đó, lại đem đi đ-ánh bạc hết. Lần đó mẫu thân bị ông ta đ-ánh quá nặng, lại không có tiền chữa bệnh, chưa đến một tháng thì…”



“Không thể nào!”

Bạch Lộ hét lên, một lần nữa đẩy mạnh Hồng Anh: “Muội nói dối!”

Ở bên hồ Thái Dịch, Đỗ Thiếu Lăng trông thấy cảnh náo động, liền hỏi: “Phúc Toàn, gần đây trong hậu cung có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phúc Toàn bước lên nửa bước, đem những lời đồn đại gần đây về Bạch Lộ trong hậu cung kể lại cho Đỗ Thiếu Lăng nghe.

Nghe xong, Đỗ Thiếu Lăng không lộ vẻ gì đặc biệt.

Chỉ là ánh mắt của hắn, dừng lại nơi tiểu nha đầu đứng yên nãy giờ bên kia, thần sắc bình tĩnh nhưng có phần lạnh nhạt.

Dáng vẻ ấy, ánh mắt ấy…

Thật sự quá giống người nữ nhân đó!

Màn kịch này, cũng là nàng ta sắp đặt sao?

Bên này, Bạch Lộ điên cuồng lắc đầu.

Hồng Anh vẫn tiếp tục nói: “Bạch Lộ tỷ, muội biết tỷ không tin. Nhưng chuyện này, cả huyện Khuếch đều biết rõ, nếu tỷ không tin thì cứ sai người về hỏi thử, Hồng Anh muội tuyệt đối không dám nói sai một lời!”



Thấy Hồng Anh thề thốt như vậy, Bạch Lộ cuối cùng cũng dần lấy lại tinh thần giữa cơn bi thương và phẫn uất, nước mắt lưng tròng nhìn Hồng Anh: “Vậy… sao muội lại vào cung?”

Nghe vậy, Hồng Anh một lần nữa đau đớn rơi nước mắt.

Nàng lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Bạch Lộ tỷ, tỷ không biết đâu. Từ sau khi mẫu thân mất, Bạch thúc càng ham mê cờ bạc hơn. Ông ta còn nói với Thế Dũng là muốn cưới muội về trước, sau đó bắt muội làm những việc của kỹ nữ trong bóng tối, để kiếm tiền nuôi ba người nam nhân bọn họ.”

Bạch Lộ lại lần nữa mở to mắt, kinh hoàng: “Vậy còn muội…”

Hồng Anh vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân ta cũng âm thầm dò hỏi được ý định của Bạch thúc, liền vội vàng bảo ta trong đêm trốn đi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, không có chỗ nào để đi, đành phải đến kinh thành. Hai năm trước, có được một cơ hội vào cung, ta liền theo người vào đó. Ban đầu vốn định đến nương nhờ tỷ, nhưng lại bị…”

Nói đến đây, Hồng Anh như thể sợ hãi điều gì đó, cả người co rúm lại, rồi dè dặt nói tiếp: “Lại không biết đã đắc tội với vị Quý Nhân nào, bị phạt xuống giặt đồ trong Cục Giặt. Mãi đến gần đây mới được nương nương Mộ chọn, cho đến làm cung nữ tam đẳng ở Du Nhiên Cung.”

Đắc tội Quý Nhân nào sao?

Bạch Lộ đã ở trong cung bao năm, sao có thể không hiểu cho được!

Rõ ràng là Hoa Tưởng Dung phát hiện sự xuất hiện của Hồng Anh, không muốn để nàng ấy nói ra chuyện thật sự đã xảy ra trong nhà!

Cho nên mới đẩy nàng ấy đến nơi như Cục Giặt, nơi chẳng bao giờ có ngày ngoi lên được.

Bây giờ, nàng cũng không muốn bận tâm tới việc vì sao Hoa Mộ Thanh lại đưa Hồng Anh ra khỏi đó nữa!

Nàng liền hỏi tiếp: “Vậy phụ thân ta thật sự đã cưới người khác? Thế còn Thế Dũng và Thế Cường, bọn họ giờ ra sao?”

Dù cho những người đó từng định đưa Hồng Anh về làm thiếp thất, làm những chuyện nhơ nhớp dơ bẩn…nhưng điều Bạch Lộ quan tâm, vẫn chỉ là những người thân ruột thịt đó.

Hồng Anh sao có thể không hiểu điều này. Nàng liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, rồi từ trong ngự-c áo lấy ra một xấp thư, đưa cho Bạch Lộ, khẽ nói: “Đây là những bức thư mẫu thân ta nhờ thầy đồ viết giùm, gửi cho ta trong hai năm qua. Cũng có nhắc đến chuyện nhà của tỷ… Tỷ… xem đi.”

Bạch Lộ vội vàng nhận lấy, không đợi được mà mở một bức ra ngay.



Những năm ở bên Hoa Tưởng Dung, nàng cũng học được ít chữ, nên đọc hiểu được đại khái.

Lướt nhanh qua một tờ, cả người nàng liền run rẩy đến mức suýt không đứng vững.

Vẻ mặt lúc đó như thể bị sét đ-nh ngang tai, sắc mặt xám ngắt, cả người mất hồn.

Hoa Mộ Thanh thấy vậy, cũng có chút không nỡ, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ cũng đừng đau lòng nữa. Việc đã xảy ra rồi, cũng nên nghĩ cách đối mặt thì hơn. Năm xưa mẫu thân muội mất, muội cũng đau khổ không chịu nổi… Haizz…”

Nói rồi còn giả vờ lau nước mắt như thật.

Lúc này, Đỗ Thiếu Lăng, người đang đi tới gần hai người không nhịn được liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, trong lòng buồn cười: nha đầu này, trước mặt hắn thì giả vờ ngoan ngoãn như thỏ non, vậy mà ra tay một cái thì tàn nhẫn thật!

Xem ra Hoa Tưởng Dung cũng gặp phải đối thủ rồi.

Cũng tốt thôi, đỡ để người nữ nhân đó, ỷ vào cái Lâm Lang Các trong tay mà càng ngày càng lộng hành vô pháp vô thiên.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Phúc Toàn.

Phúc Toàn lập tức bước lên, hô lớn: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Hoa Mộ Thanh sớm đã phát hiện ra, nhưng lập tức giả vờ hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Thiếu Lăng.

Nàng liền tỏ vẻ chột dạ như bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, ngó trước ngó sau tìm cách che giấu, rồi mới khẽ cúi người hành lễ, giọng có phần thiếu tự tin: “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”

Bạch Lộ lau nước mắt, cũng theo đó mà hành lễ.

Những nô tài xung quanh đều quỳ rạp xuống đất.

Đỗ Thiếu Lăng trông thấy chiếc khăn tay bị Hoa Mộ Thanh vò chặt trong tay, suýt nữa thì bật cười, khẽ lắc đầu, bước tới, làm như hoàn toàn không hay biết gì mà hỏi: “Đây là chuyện gì vậy? Sao lại khóc lóc thê thảm thế này?”

Vừa nghe vậy, Bạch Lộ càng khóc to hơn.

Tuy vậy nàng vẫn giữ lễ nghi, nghẹn ngào thưa: “Chỉ là gặp lại người quen cũ, nói đến chuyện nhà nên nhất thời xúc động. Không ngờ lại quấy rầy đến bệ hạ, là thiếp thất lễ.”

Đỗ Thiếu Lăng gật đầu, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn đang cúi đầu giữ tư thế hành lễ, đôi hàng mi khẽ run, môi dưới bị cắn nhẹ rõ ràng là không dám ngẩng mặt để chàng thấy vẻ bối rối kia.



Trong mắt hắn thoáng hiện ý cười, đích thân đỡ lấy cánh tay nàng, dịu giọng nói: “Đều đứng dậy cả đi.”

Hoa Mộ Thanh đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Đỗ Thiếu Lăng.

Bạch Lộ nhẹ nhàng ngẩng đầu, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm của Đỗ Thiếu Lăng đang dừng lại nơi Hoa Mộ Thanh.

Trong lòng nàng dâng lên một cơn ghen tị và chua xót.

Nàng lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, vẻ mặt tội nghiệp nói: “Bệ hạ, hôm nay thật là trùng hợp, thiếp vừa hay gặp được Mộ Tần, không ngờ trong cung của nàng lại có người quen cũ của thiếp. Chuyện này khiến thiếp lại càng thêm nhớ nhà, thiếp thật sự phải cảm tạ Mộ Tần mới phải.”

Lời thì có vẻ biết ơn, nhưng trong đó lại ẩn giấu ý xấu.

Nếu người quen kia thật sự chỉ là trùng hợp thì không nói, nhưng nếu gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến hậu cung…

Vậy thì người đã dẫn người đó vào là Hoa Mộ Thanh chắc chắn là có dụng tâm riêng.

Bạch Lộ rõ ràng đang cố ý ám chỉ: Hoa Mộ Thanh bề ngoài trông hiền lành thuần khiết, không hề toan tính, nhưng bên trong lại giấu kín bao tâm cơ, thủ đoạn khó lường!

Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, lén nhìn về phía Đỗ Thiếu Lăng.

Lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy ý cười của hắn.

Tim nàng khẽ rúng động, nhưng ngoài mặt lại càng tỏ ra lúng túng, như thể đã bị vạch trần, vội vàng quay mặt đi, tránh né ánh nhìn ấy.

Nàng há miệng, lắp bắp nói: “Ta… ta… thật sự chỉ là tình cờ nghe thấy hậu cung bàn tán, mới chợt nhớ ra phủ Nội Vụ từng sắp xếp một người như vậy cho ta, nên mới gọi tới hỏi thử… nào ngờ người đó lại đúng là cố nhân của Bạch Tài Nhân…”



Nói đến đây, ngay cả bản thân nàng cũng thấy lời mình nói khó tin, đến mức không thể tiếp tục được nữa.

Thế nhưng trong lời nàng nói rõ ràng có nhắc: người này là do phủ Nội Vụ sắp xếp cho nàng.

Mà phủ Nội Vụ giờ đây đều nằm trong tay Hoa Tưởng Dung.

Vậy chẳng lẽ… người này là do Hoa Tưởng Dung cố ý đưa vào cung của Hoa Mộ Thanh?

Tại sao chứ?

Là để chia rẽ Hoa Mộ Thanh? Hay là còn có mục đích gì khác?

Bạch Lộ nhíu mày.

Những điều nàng có thể nghĩ đến, thì Đỗ Thiếu Lăng lại càng nghĩ sâu xa hơn.

Hắn mỉm cười, nói: “Chỉ là một cung nữ thôi mà, người của phủ Nội Vụ sắp đặt, hẳn cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

Rõ ràng là đang nói đỡ cho Hoa Tưởng Dung.

Hoa Mộ Thanh sớm đã đoán được hiện nay Đỗ Thiếu Lăng đang bị Hoa Tưởng Dung kiềm chế, nên nhất định phải làm đủ bề ngoài cho nàng ta.

Nhưng trong mắt Bạch Lộ lại lộ rõ vẻ bất mãn và căm giận.

Dù sao nàng cũng từng sống trong cung mấy năm, biết cách giả vờ giữ lễ, liền gắng nặn ra một nụ cười: “Vâng, Hoàng Quý phi nương nương là người đứng đầu hậu cung, tất nhiên sẽ không vì một cung nữ mà toan tính tính toán đến mức này.”

Câu này đã mang theo ẩn ý châm chọc rất rõ ràng rồi.

Đỗ Thiếu Lăng mỉm cười dịu dàng, nhìn về phía Bạch Lộ, nói: “Bạch Tài Nhân, chuyện của ngươi, trẫm cũng đã nghe qua đôi chút.”

Bạch Lộ nghe vậy, trong lòng chợt ấm lại, vành mắt đỏ hoe, ngước nhìn Đỗ Thiếu Lăng: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm… ta…”

Nói đến đây, nghẹn ngào không nói tiếp được.

Hoa Mộ Thanh cúi đầu, che giấu ánh nhìn châm chọc trong mắt.



Đỗ Thiếu Lăng lại nói: “Dù chuyện trong nhà ngươi giờ đã không thể cứu vãn, nhưng rốt cuộc mọi việc ra sao, nếu chưa được điều tra rõ ràng, thì cũng không thể chỉ nghe lời đồn đãi mà kết luận.”

Bạch Lộ sửng sốt, những lời này…

“Ngươi trước kia từng hầu hạ Hoàng Quý phi, chắc cũng biết nàng là người mềm mỏng, chưa từng tranh giành với ai, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới nói thêm đôi lời. Nay nàng lại có địa vị như thế, kẻ muốn lôi kéo nàng, muốn vu vạ nàng… quả thật nhiều không kể xiết.”

Bạch Lộ ch-ết sững, Hoàng Thượng đang bênh vực người nữ nhân đã khiến nàng bao năm không hay biết mẹ mình đã mất ư?

Tiếp đó, lại nghe Đỗ Thiếu Lăng nói: “Chuyện này, theo trẫm thấy, e là có kẻ cố tình lợi dụng. Mẫu thân ngươi đã mất nhiều năm, cũng chẳng thể vãn hồi. Chi bằng ngươi hãy sống cho thật tốt, đừng đau khổ mãi, cũng coi như là một lời an ủi cho linh hồn mẫu thân ngươi nơi suối vàng.”

Bạch Lộ sững sờ nhìn Đỗ Thiếu Lăng.

Ở trong hậu cung bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng nói được nhiều lời đến vậy với Hoàng Thượng, vậy mà lại là để nghe người bênh vực kẻ khiến nàng hận thấu tâm can.

Cái gì mà "dịu dàng nhất", cái gì mà "bị liên lụy, bị hãm hại"?

“Hoàng Thượng, rõ ràng nàng ta là…”

“Hoàng Thượng.”

Hoa Mộ Thanh bất ngờ cất lời, cắt ngang câu nói của Bạch Lộ, giọng nói dịu nhẹ như mật: “Nếu thật sự có người cố ý hãm hại Hoàng Quý phi, thì Hoàng Thượng nên sai người điều tra rõ ràng mới phải. Nếu không xử lý thỏa đáng, e rằng về sau trong hậu cung sẽ có thêm nhiều người nhắm vào nương nương. Khi ấy Hoàng Quý phi dù muốn phòng bị cũng khó, vậy phải làm sao mới ổn thỏa đây ạ?”

Đỗ Thiếu Lăng chăm chú nhìn thiếu nữ bên cạnh.

Giọng nàng êm dịu ngọt ngào, mang theo nét non nớt của tuổi xuân, nhưng trong đôi mắt và đường nét dần nở rộ kia lại hiện lên vẻ yêu kiều quyến rũ như mầm xanh sau mưa – tràn đầy sức sống, quyến rũ đến nao lòng.



Cứ như thể đang chờ một người hữu tình đến hái xuống từ cành cao, ôm trọn vào lòng, hòa vào xương thịt của mình.

Chỉ tiếc là nàng vẫn chưa nhận ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chính mình lúc này.

Chỉ biết ngây thơ vô tội nhìn hắn, dùng ánh mắt trong veo ấy… âm thầm quyến rũ lấy trái tim hắn. 

 
Bình Luận (0)
Comment