Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 261

 
Hoa Mộ Thanh lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Chẳng phải có người tự dâng lên tận cửa sao?”

Mộ Dung Trần đã sớm đoán được, khẽ cười: “Nàng nói là Mộc Đóa?”

Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Ta và nàng ta vốn không oán không thù, vậy mà nàng lại muốn lấy mạng ta, mở miệng ngậm miệng đều là bôi nhọ danh tiếng ta. Tất nhiên chỉ có một lý do, nàng ta muốn có Đỗ Thiếu Lăng.”

“Không sai.”

Mộ Dung Trần gật đầu tán thưởng: “Thủ lĩnh của Kim tộc tên là Mộc Đồ, ban đầu định gả nàng cho một nam nhân trong tộc, nhưng nàng ta không chịu, còn lớn tiếng tuyên bố muốn làm Hoàng Hậu của triều Đại Lý. Hừ, khẩu khí cũng lớn thật.”

Hoa Mộ Thanh đối với cái danh vị Hoàng Hậu ấy chẳng hề có chút hứng thú, chỉ gật đầu lấy lệ, thần sắc lơ đãng.

Mộ Dung Trần thấy nàng như đang có tâm sự, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Lần thu săn này, Bổn Đốc có một nhiệm vụ muốn giao cho nàng.”



Hoa Mộ Thanh cũng không ngạc nhiên: “Vâng, cần ta làm gì?”

Mộ Dung Trần nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của nàng, khẽ mỉm cười: “Lấy mạng Lâm Vũ Kiệt cho Bổn Đốc.”

Lần này thì Hoa Mộ Thanh thực sự ngạc nhiên, nàng quay nhìn sang Mộ Dung Trần: “Hắn mà ch-ết... phía Sơn Tây chẳng phải sẽ...”

Dù sao Lâm Vũ Kiệt cũng đang là tướng trấn thủ Sơn Tây.

Nhưng lời còn chưa dứt, nàng đã cau mày: “Điện hạ đã có người thay thế rồi sao?”

Mộ Dung Trần nhìn gương mặt nàng trầm ngâm, trong ánh mắt hiện rõ vẻ cương nghị cùng sự lo lắng cho bờ cõi triều Đại Lý.

Dáng vẻ nghiêm túc ấy, trong khoảnh khắc, khiến hắn suýt nữa tưởng rằng, người nữ nhân ấy lại sống lại trước mặt hắn lần nữa.

Đang thất thần nghĩ ngợi thì...người nữ nhân trước mặt khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy như mực, in rõ bóng hình của hắn.

Hắn khựng lại một chút rồi nói: “Vậy... Tưởng Hách Đình thì sao?”

Phụ thân của Tưởng Vi — Đại tướng phiêu kỵ Tưởng Hách Đình?

Năng lực của Tưởng Hách Đình, Hoa Mộ Thanh rất rõ, cũng vô cùng tin tưởng nhân phẩm và đạo đức của ông, nếu không đã chẳng nhiều lần ra mặt bảo vệ Tưởng Vi trong cung như vậy.

Chỉ là, sau khi Đỗ Thiếu Lăng lên ngôi, đối với những thuộc hạ cũ từng theo nàng, chỉ phong danh hão, chứ chưa từng trao thực quyền.

Sau khi gia tộc Tống thị bị diệt, những người cũ ấy lại càng bị điều đi những nơi xa xôi không ai ngó ngàng đến.



Vì vậy, trước đây Hoa Mộ Thanh từng hoài nghi, liệu việc Tưởng Vi vào cung có phải là vì Đỗ Thiếu Lăng muốn dùng nàng để kiềm chế Tưởng Hách Đình hay không.

Giờ nghe Mộ Dung Trần lại định để Tưởng Hách Đình thay thế làm tướng trấn thủ Sơn Tây, nàng không khỏi sinh nghi.

“Đỗ Thiếu Lăng sẽ đồng ý sao?”

Mộ Dung Trần nhìn nàng thật sâu, chỉ qua một câu nói ấy, hắn đã nhận ra nàng hiểu rất rõ những điểm then chốt trước đó.

Hắn khẽ cười, nói: “Bổn Đốc tự nhiên có cách khiến hắn đồng ý.”

Nghe vậy, Hoa Mộ Thanh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu: “Ừ, ta hiểu rồi. Là muốn lấy mạng Lâm Vũ Kiệt, đúng không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần vẫn dừng lại nơi nàng: “Không muốn hỏi vì sao sao?”

Hoa Mộ Thanh lại bình thản lắc đầu: “Có lý do hay không thì có gì khác biệt đâu. Điện hạ không muốn nói với Mộ Thanh, ắt hẳn có lý do không thể nói. Mộ Thanh chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là được rồi.”

Câu nói ấy, không hiểu sao lại mang theo một chút xa cách và lạnh nhạt.

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, sau đó ánh mắt dõi về dòng suối trước mặt đang lặng lẽ chảy, lá rụng trôi lững lờ trên mặt nước rồi dần dần cuốn xa.

Hắn chậm rãi nói: “Tên đó có cấu kết với ngoại tộc, còn từng lén gặp Hoa Tưởng Dung vài lần.”

Hoa Mộ Thanh thầm kinh ngạc: “Cấu kết với ngoại tộc thì đúng là chuyện hắn có thể làm. Nhưng… Hoa Tưởng Dung chủ động gặp hắn, là vì lý do gì? Chẳng lẽ là do… Trữ Hậu Lục ngấm ngầm ra lệnh?”



Trước nay, Mộ Dung Trần chỉ xem Hoa Mộ Thanh như cái bóng của Tống Hoàng Hậu, chỉ biết bắt chước vài cử chỉ, thói quen quen thuộc. Hắn chưa từng nghĩ, ở cục diện lớn và chính sự, nàng lại có trực giác nhạy bén và tầm nhìn như thế.

Hắn hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nàng, hắn nói: “Hoa Tưởng Dung… không đơn giản như vẻ ngoài đâu.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi.

Nàng khựng lại một chút, rồi bật cười lạnh đầy châm biếm: “Gan cũng lớn thật đấy. Không nhìn lại xem cái ghế đó, liệu nàng ta có nuốt nổi hay không. Hừ.”

Tiếng cười lạnh ấy, mang theo sự khinh miệt tột cùng.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi: “Vậy nàng tính làm thế nào?”

Hoa Mộ Thanh thật lòng không ngờ Hoa Tưởng Dung lại có tham vọng lớn đến vậy, nàng trầm ngâm rồi nói: “Cứ chờ xem. Khi Lâm Vũ Kiệt ngã xuống, ả nhất định sẽ phát điên. Đến lúc đó, chỉ cần đợi ả ra tay, ta sẽ khiến ả có đi mà không có đường về.”

Mộ Dung Trần gật đầu: “Nàng nắm chắc trong lòng là tốt rồi. Nhưng chuyện của Hoa Tưởng Dung, cứ để sang đầu năm hãy xử lý.”

“Hửm?”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt nhói lên, đột nhiên nhớ ra một sự thật, chính Mộ Dung Trần là người đã đưa Hoa Tưởng Dung vào cung.

Lý trí thì rõ ràng, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi một câu: “Sao vậy? Điện hạ không nỡ à?”

Chính nàng cũng không nhận ra trong giọng mình mang theo chút ghen tuông khó chịu.

Mộ Dung Trần thì nhướng mày, nhìn nàng: “Không nỡ sao?”

Hoa Mộ Thanh thấy hắn lại giả vờ hồ đồ, trong lòng càng thêm khó chịu, liền lạnh nhạt nói: “Hoàng Quý phi nương nương là do điện hạ đích thân đưa vào cung năm xưa. Cuối cùng ép ch-ết Tống Hoàng Hậu, không thể không nói, Hoàng Quý phi nương nương cũng góp một phần không nhỏ. Điện hạ chẳng phải là vì không nỡ xa người đó…”

Chưa dứt lời đã nghe Mộ Dung Trần bật cười khe khẽ.

Hoa Mộ Thanh không khỏi nhíu mày: “Ta nói điều gì buồn cười sao?”



Lúc ấy nàng thấy Mộ Dung Trần tuy đang cười, nhưng vẻ mặt lại âm trầm, lạnh lẽo đến rợn người.

Trong lòng nàng càng thêm khó hiểu, sau đó nghe hắn tựa như thì thầm: “Đưa Hoa Tưởng Dung vào cung, là chuyện đúng đắn nhất… cũng là sai lầm lớn nhất mà Bổn Đốc từng làm.”

“Hả?” - Hoa Mộ Thanh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu.

Lại nghe Mộ Dung Trần nói tiếp: “Sau kỳ thu săn này, Bổn Đốc phải đi Giang Nam.”

“Gì cơ?”

Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp phản ứng với việc hắn bỗng nhiên đổi chủ đề, nhưng rồi lại sực nhớ ra, trước đây từng nghe nói, cuối năm nay Mộ Dung Trần sẽ đi một chuyến tới Giang Nam.

“Điện hạ đi bao lâu?” - Nàng vô thức hỏi tiếp.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, tất nhiên không bỏ qua cảm xúc mơ hồ trong ánh mắt nàng.

Chỉ là cảm xúc ấy quá nhạt, mơ hồ đến nỗi không thể đoán rõ.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: “Đầu đông sẽ đi, có lẽ phải đến hết năm mới về.”

“Lâu vậy sao?” - Hoa Mộ Thanh chau mày.

Mộ Dung Trần bất chợt cười giễu cợt: “Sao vậy, không nỡ để Bổn Đốc rời đi à?”

Trái tim Hoa Mộ Thanh chợt run lên, như có một tia sét bổ xuống!

Cảm giác hụt hẫng, lưu luyến ban nãy… là sao vậy?

Tại sao nàng lại… không muốn Mộ Dung Trần rời đi?!

Nàng lập tức quay đi, làm ra vẻ thờ ơ: “Sao có thể! Điện hạ đi đâu, liên quan gì đến ta.”

Mộ Dung Trần nhìn nàng, lát sau mới mỉm cười: “Ừ. Bổn Đốc không ở đây, nàng tự bảo trọng. Khi đó, những Quỷ Vệ còn lại trong Ty Lễ Giám, nàng có thể tùy ý điều động.”

“Vâng.”

Hoa Mộ Thanh gật đầu, nhìn bãi cỏ trước mặt đã ngả vàng, chẳng còn cảm giác vui vẻ thấp thoáng như ban đầu.

Tâm trạng cũng bất giác chùng xuống, lạnh lẽo và đắng chát như tiết trời thu đang dần héo úa.

Người nam nhân bên cạnh, trên người vương chút hương lạnh nhàn nhạt, vương vấn không tan.



Thế nhưng nàng không muốn quay sang nhìn, không muốn quan tâm, không muốn bận lòng nữa.

Nàng không muốn thừa nhận...

Rằng bản thân thật sự… không muốn chia xa với hắn.

Tại sao chứ?

Nàng khẽ siết chặt ngón tay.

Dù là vì lý do gì đi nữa, nàng cũng không thể nghĩ thêm nữa rồi.

Bởi vì giữa nàng và hắn — tuyệt đối không thể. 

 
Bình Luận (0)
Comment