Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 263

 
Hôm nay tâm trạng của Đỗ Thiếu Lăng khá tốt, hắn liền gật đầu: “Ừm, là thỉnh cầu gì?”

Khuôn mặt Mộc Đóa hơi ửng đỏ, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc: “Thần nữ muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng, nếu ngày mai tại đại hội săn mùa thu, thần nữ cũng có thể giành được hạng nhất, xin…”

Nàng ngập ngừng một chút, mặt càng đỏ hơn: “Xin Hoàng Thượng nạp thần nữ vào hậu cung!”

Nụ cười trên mặt Đỗ Thiếu Lăng lập tức khựng lại.

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày.

Hoa Mộ Thanh chỉnh lại tay áo.

Hoa Tưởng Dung nhìn về phía Mộc Đóa.

Giọng của Mộc Đóa không hề nhỏ, thậm chí vì quá xúc động, mấy chữ cuối gần như là hét lên!

Hơn nữa, nàng vốn là người dân tộc thiểu số, tính cách thẳng thắn phóng khoáng, hoàn toàn không có chút dè dặt, e lệ như những nữ tử trong triều Đại Lý.



Trong khoảnh khắc đó, bên rìa trường đua những người nghe được lời thỉnh cầu táo bạo ấy của Mộc Đóa không hề ít.

Có người che miệng cười, có người kinh ngạc, cũng có người tỏ ra hứng thú xem trò vui.

Mộc Đồ liếc nhìn phản ứng xung quanh, lập tức đứng ra, ra vẻ nghiêm khắc quát Mộc Đóa: “Vô lễ! Trước mặt Hoàng Thượng tôn quý, sao con lại ăn nói l* m*ng như thế! Mau lui xuống ngay!”

Nói rồi, ông quay sang cười lễ phép với Đỗ Thiếu Lăng: “Hoàng Thượng, tiểu nữ được nuông chiều từ bé, nói năng hồ đồ, thật sự thất lễ. Mong Hoàng Thượng đừng chấp nhặt lời trẻ con bồng bột…”

“Phụ thân!”

Mộc Đóa vội vàng lên tiếng, gần như phát khóc: “Con không nói đùa! Trong lòng con thật sự rất thích Hoàng Thượng, con chỉ là muốn…”

“Vô lễ! Con ăn nói lung tung gì đó! Mau lui xuống!”

Ở Kim tộc, nữ nhân thích ai có thể mạnh dạn theo đuổi. Nhưng đây là kinh thành của Đại Lý, nơi quy tụ bao gia tộc quyền quý, tất cả đều đang chứng kiến màn "kịch vui" như trò trẻ con này của Mộc Đóa.

Thế nhưng, Đỗ Thiếu Lăng lại không thấy xấu hổ, ngược lại còn có chút đắc ý.

Cũng phải thôi, một nam nhân được ái nữ của một thủ lĩnh danh giá công khai theo đuổi nồng nhiệt như vậy, sao lại không khiến lòng hư vinh được thỏa mãn?

Đỗ Thiếu Lăng cười lớn ha ha, khoát tay: “Thống lĩnh Mộc đừng làm nàng sợ, chỉ là một đứa trẻ thôi, trẫm cứ coi như nàng đang đùa vui là được.”

“Thần nữ không đùa mà!”

Mộc Đóa thấy mình dũng cảm bày tỏ lòng mình mà Đỗ Thiếu Lăng lại chỉ coi là chuyện đùa, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Thần nữ thật lòng thích người, xin người hãy…”



Dù phong tục dân gian có phóng khoáng đến đâu, cũng không thể hạ mình đến mức van xin nam nhân thu nhận mình như thế được!

Gương mặt Mộc Đồ nhất thời không giữ được vẻ bình tĩnh, lửa giận bùng lên: “Mộc Đóa!”

Mộc Đóa trợn tròn mắt, trông như sắp khóc đến nơi.

Bất chợt, nàng giơ tay chỉ vào Hoa Mộ Thanh đứng bên cạnh: “Bệ hạ, người không cần ta, có phải là vì người nữ nhân này không?!”

Nàng vẫn biết, trước mặt Đỗ Thiếu Lăng thì không thể mắng Hoa Mộ Thanh là hồ ly tinh hay yêu phụ được.

Hoa Mộ Thanh bị chỉ đích danh, đôi mắt thu như nước khẽ mở to đầy kinh ngạc.

Nụ cười trên môi Đỗ Thiếu Lăng cũng dần tắt, ngược lại, Hoa Tưởng Dung thì lại hiện lên một nụ cười mơ hồ.

Sau đó liền nghe Mộc Đóa nói tiếp: “Nàng ta thì có gì hay ho chứ? Cũng chỉ được cái đẹp hơn người một chút thôi! Ta nghe nói, nàng ta là kẻ đã phản bội gia tộc mình! Một người như thế, sao người có thể thu nhận làm phi tử? Người không sợ nàng ta cũng sẽ phản bội người hay sao?!”

Lời vừa thốt ra, cả đại điện lập tức xôn xao!

Những người không biết chuyện, đồng loạt quay nhìn Hoa Mộ Thanh, bây giờ là muội muội của Cửu Thiên Tuế lẽ nào sau lưng còn có bí mật gì đó?

Ý cười trong mắt Hoa Tưởng Dung càng thêm sâu đậm.

Còn Hoa Mộ Thanh thì mặt thoáng tái đi, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Đỗ Thiếu Lăng.

Đỗ Thiếu Lăng khẽ cau mày, lại không mở miệng để bênh vực Hoa Mộ Thanh.

Rõ ràng là trước kia chính hắn "ép buộc" Hoa Mộ Thanh vào cung, vậy mà giờ đây, khi nghe những lời của Mộc Đóa, hắn lại thật sự nảy sinh một tia nghi ngờ người nữ nhân này, lỡ như đến lúc nguy cấp, hoặc bị ép buộc, liệu có phản bội hắn không?



Chỉ nhìn phản ứng của hắn, Hoa Mộ Thanh đã hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.

Trong lòng nàng cười lạnh, ánh mắt lướt qua Hoa Tưởng Dung.

Không cần đoán cũng biết, những lời này của Mộc Đóa là do ai dạy.

Hoa Tưởng Dung, đúng là hiểu quá rõ Đỗ Thiếu Lăng.

Cắn nhẹ môi dưới, nàng làm ra vẻ uất ức, vừa định đứng dậy lên tiếng thì từ phía chiếc ghế bên kia, Mộ Dung Trần đang tựa nghiêng lười nhác, lại cất giọng cười nhàn nhạt: “Nếu theo lời Mộc Đóa cách cách, thì chẳng phải ngay cả Bổn Đốc đây cũng có tâm phản bội Hoàng Thượng hay sao?”

Giọng của Mộ Dung Trần khàn nhẹ, trầm thấp, mang theo hơi lạnh âm u rợn người.

Rõ ràng là giọng điệu chậm rãi, nhưng khiến người nghe không khỏi rùng mình, toàn thân căng cứng như bị hàn khí đâ-m thấu!

Mộc Đóa quay phắt lại, thấy là người nam nhân đã tát nàng hai cái giữa trưa, lập tức khí thế yếu hẳn.

Thế nhưng nàng vẫn gắng gượng, cố chống lưng, nghiến răng nói: “Ngươi thì là cái thá gì! Đừng tưởng ngươi có quan hệ mờ ám với người nữ nhân đó là ta không dám nói ra!”

Cửu Thiên Tuế có tư tình với nữ nhân của Đỗ Thiếu Lăng?

Người nữ nhân đó… lại còn là muội muội danh nghĩa của Cửu Thiên Tuế?

Đám người đứng bên cạnh ai nấy đều mang vẻ mặt khó tả, biểu cảm thật đúng là muôn màu muôn vẻ.

Đỗ Thiếu Quân không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.

“Này Cửu Thiên Tuế điện hạ, không ngờ người cũng có bản lĩnh này đấy?”

Nghe như trêu ghẹo, nhưng lời nói lại đ-ánh trúng vào sự nghi hoặc vừa thoáng qua trong lòng Đỗ Thiếu Lăng.

Hắn lập tức dở khóc dở cười, cảm thấy chuyện Mộc Đóa nói thật đúng là hoang đường, lắc đầu chưa kịp mở miệng...thì Mộc Đồ đã đỏ bừng cả mặt, lập tức kéo Mộc Đóa lại trước mặt, quát khẽ: “Con điên rồi à! Đó là Cửu Thiên Tuế điện hạ của Triều Đại Lý! Mà vị nương nương con chỉ, là muội muội của Cửu Thiên Tuế!”

Mộc Đóa sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra, bảo sao lúc trưa Mộ Dung Trần lại dám ôm người ta vào lòng tự nhiên đến thế!

Thì ra là… huynh muội?

Nhưng… huynh muội mà cũng có thể thân mật đến mức ấy sao?

Khi nghi ngờ vừa mới nảy sinh, bên kia Mộ Dung Trần đã chậm rãi cười nói: “Nghe theo lời cách cách của Kim tộc, thì muội muội ta chẳng rõ lai lịch, lại là kẻ tâm địa bất chính. Thế thì ta, Cửu Thiên Tuế của triều Đại Lý, Đô Đốc Ty Lễ Giám nhận một người như vậy làm muội muội, chẳng phải cũng là kẻ có mưu đồ xấu xa hay sao?”



Người khác thì chỉ mong mấy chữ “mưu đồ xấu xa” tránh càng xa mình càng tốt, vậy mà Mộ Dung Trần lại cứ thản nhiên dán lên mình như chẳng hề kiêng dè.

Đỗ Thiếu Quân âm thầm nghiến răng, vì muốn bảo vệ đóa hoa nhỏ của hắn mà đến cả khiến Đỗ Thiếu Lăng sinh nghi ngờ cũng không màng! Hắn điên rồi sao!

Đỗ Thiếu Lăng quay sang nhìn Mộ Dung Trần.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, lập tức dịu dàng nói: “Ca ca, lòng trung thành của huynh với triều Đại Lý là điều ai cũng nhìn thấy. Hôm nay vì muội vô cớ bị nghi ngờ mà khiến huynh liên lụy, muội thật xin lỗi. Mong Hoàng Thượng đừng trách huynh lỡ lời.”

Lời vừa nói ra lại kéo hết trách nhiệm về phía mình, lại khiến người nghe cảm thấy mọi chuyện chỉ là kẻ xấu đặt điều vu khống.

Đỗ Thiếu Lăng lại nhìn Mộ Dung Trần một lần nữa, rồi bật cười lắc đầu: “Tấm lòng của ngươi, trẫm hiểu rõ. Không cần tự trách, trẫm sẽ không trách tội hai huynh muội các ngươi.”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh cười lạnh — không trách?

Nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ cảm kích, dịu dàng gật đầu: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Thái độ dịu dàng ngoan ngoãn ấy không biết đã khiến bao nhiêu nam nhân trong lòng xao động.

Dĩ nhiên, Đỗ Thiếu Lăng cũng khngoại tổ phụ lệ.



Hắn cười, đưa tay kéo nàng lại gần, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, rồi quay sang nhìn Mộc Đóa đang tức giận nghiến răng nói: “Mộc Đóa cách cách, những lời hôm nay, trẫm chỉ xem như nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sẽ không so đo. Nhưng nếu còn nghe thấy ai bịa chuyện vô căn cứ, bôi nhọ Mộ Tần, trẫm tuyệt đối sẽ không khoan dung như vậy nữa.” 

 
Bình Luận (0)
Comment