Dao Cơ từ phía bên lều đi vào, thấy Đỗ Thiếu Lăng toàn thân đầy má-u nhưng cũng không mấy ngạc nhiên, bưng nước đến, giúp hắn thay y phục, rửa mặt.
Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Dao Cơ bĩu môi: “Nghe nói trong lều của Hoàng Quý phi phát hiện một xá-c ch-ết, mà lại là nam nhân.”
Lông mày Đỗ Thiếu Lăng khẽ nhíu lại, rồi hỏi tiếp: “Bên phía Mộ Tần có chuyện gì không?”
Dao Cơ thầm cười lạnh trong lòng: Quả nhiên Huyết Hoàng đoán không sai.
Một khi phát hiện Hoa Tưởng Dung gặp chuyện, người đầu tiên Đỗ Thiếu Lăng nghi ngờ nhất định là nàng ta.
Theo lời dặn trước đó của Hoa Mộ Thanh, Dao Cơ ra vẻ khinh thường, nói: “Vị Cửu Thiên Tuế ấy vừa mới ghé qua. Nghe nói có kẻ trộm dùng mê dược, khiến Mộ Tần bị hôn mê. Cửu Thiên Tuế nổi giận, lập tức mang nàng đi.”
Động tác lau tay của Đỗ Thiếu Lăng khựng lại.
Đúng lúc ấy, Long Vệ – người vừa phát hiện th-i th-ể Thử Tam đi đến, khẽ bẩm: “Bệ hạ, khi Cửu Thiên Tuế trở về, phát hiện có kẻ khả nghi lén lút quanh lều của Mộ Tần nương nương, liền ra tay bẻ gã-y c-ổ hắn, rồi sai Quỷ Vệ đem th-i th-ể ném vào lều của Hoàng Quý phi.”
Thì ra là vậy.
Đỗ Thiếu Lăng khẽ lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Hắn vẫn cứ ngông cuồng như xưa, Mộ Tần không sao chứ?”
Long Vệ liếc nhìn Dao Cơ đang giặt khăn đẫm má-u bên cạnh, đáp: “Trúng mê dược, đã được Cửu Thiên Tuế mang đi giải độc rồi.”
“Ừ.”
Đỗ Thiếu Lăng nhận lấy khăn, tiếp tục lau tay: “Mộ Dung Trần đúng là biết bảo vệ muội muội mình. Cũng tốt, có hắn che chở trẫm cũng đỡ lo phần nào.”
Nói rồi, hắn quay sang Long Vệ: “Hoàng Quý phi hiện ở đâu?”
Long Vệ cúi đầu đáp: “Đang ở ngoài trướng, nói mình trong sạch, cho rằng Cửu Thiên Tuế cố ý vu oan, muốn diện kiến Bệ hạ.”
Dao Cơ thấy Đỗ Thiếu Lăng khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút khó chịu.
Nàng khẽ cười, bưng chậu nước, cung kính lui ra.
Đỗ Thiếu Lăng cởi bỏ bộ áo dính má-u, thay một bộ khác, lại nhìn lướt qua những vết má-u loang lổ trong lều.
Sau một thoáng bực bội, hắn chắp tay sau lưng, bước ra ngoài.
Vừa xuất hiện, thì thấy Hoa Tưởng Dung – người đã đứng chờ từ lâu, lập tức khóc lóc nhào đến, vùi mặt vào lòng hắn, nức nở: “Bệ hạ, xin người làm chủ cho ta… Cửu Thiên Tuế hắn… hắn…”
Đỗ Thiếu Lăng nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, mỉm cười dịu dàng: “Hắn vốn hành sự bừa bãi, nàng hà tất phải chấp nhặt làm gì. Đừng khóc nữa, đêm nay trẫm sẽ ở lại cùng nàng, được chứ?”
Theo thói quen từ trước đến nay, để dưỡng sức cho buổi săn thu ngày hôm sau, Đỗ Thiếu Lăng thường không để phi tần hầu hạ bên giường.
Thế nhưng lần này, lại vì Hoa Tưởng Dung bị ấm ức mà phá lệ!
Hoa Tưởng Dung lập tức mừng rỡ, lại còn rúc trong lòng Đỗ Thiếu Lăng, tỏ vẻ đáng thương và dịu dàng.
Nửa đêm về sau.
Mộc Đóa trong bộ dạng tơi tả cuối cùng cũng được Long Vệ tìm thấy và đưa trở lại khu săn bắ-n. Vừa về đến nơi, nàng đã nghe nói Đỗ Thiếu Lăng lại đi vào trướng của Hoa Tưởng Dung tức đến mức suýt nữa đốt luôn cả trướng!
Chuyện này tạm thời gác lại.
Nói đến Mộ Dung Trần, sau khi phát hiện tình trạng của Hoa Mộ Thanh không ổn, liền lập tức đưa nàng về trướng của mình.
Hắn gọi Lâm Tiêu ,người cải trang đi theo để du ngoạn đến bên cạnh.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra trên vai trái gần cổ của nàng có một vết thương nhỏ hơn cả mắt trận.
Quanh vết thương ấy, đã xuất hiện những vết tím đen như tơ nhện đang lan rộng trông vô cùng đáng sợ.
“Đây là Đắc Xuân Tán.” – Sắc mặt Lâm Tiêu có chút co giật.
Mộ Dung Trần lần đầu nghe đến cái tên loại độc này, liền hỏi: “Là độc gì?”
Lâm Tiêu ho khẽ một tiếng, không nhìn Hoa Mộ Thanh nữa mà thu dọn hòm thuốc, nói: “Là loại xuân độc pha chế riêng bí mật của Thử Tam.”
Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức tối sầm lại, lại dính phải loại thuốc này? Nha đầu này, thật là…
Lâm Tiêu liếc hắn một cái, liền đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Cũng chỉ đành bất lực nói: “Cũng chỉ có thể trách dung mạo của nha đầu này quá mức xinh đẹp, trời sinh khiến người khác ganh ghét. Ai để mắt tới nó cũng chỉ muốn hủy hoại thân xá-c và gương mặt ấy.”
Mộ Dung Trần nghe thấy trong lời nói có ẩn ý, liền hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Lâm Tiêu lắc đầu, đóng hòm thuốc lại: “Loại Đắc Xuân Tán này, không phải xuân dược thông thường, mà là độc.”
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày.
Lâm Tiêu chỉ vào Hoa Mộ Thanh: “Ngươi xem nàng ta giờ vẫn hôn mê không tỉnh, rõ ràng đã trúng độc khá nặng.”
“Loại độc này có thể lặng lẽ lây qua muỗi đốt, thậm chí qua gió, lá cây, hoa cỏ mà xâm nhập vào cơ thể. Một khi phát tác, người trúng độc sẽ hoàn toàn mất sức kháng cự, mặc cho người khác tùy ý giày vò. Nếu kẻ hạ độc có ý định, chỉ cần ấn vào huyệt Đàm Trung của người trúng độc, sẽ khiến người ấy tỉnh lại, nhưng vẫn không thể chống cự. Như vậy, khi hai người tiếp tục hành lạc, cả hai đều cảm thấy khoái lạc. Cũng vì Thử Tam tự nhận mình phong lưu, nên mới cố ý chế ra loại độc đê tiện như thế này…”
Lâm Tiêu còn chưa nói hết câu thì đã thấy sắc mặt Mộ Dung Trần thay đổi, liền lập tức giơ tay thề thốt để chứng minh mình trong sạch: “Ta cũng chỉ là nghe nói loại độc này từng hại rất nhiều cô nương lương thiện nên mới cố ý tìm đến nghiên cứu một chút. Đừng hiểu lầm ta!”
Nhưng Mộ Dung Trần hoàn toàn không để tâm đến lời giải thích của hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nếu không giải độc thì sẽ ra sao?”
Lâm Tiêu thở dài, liếc nhìn hắn một cái, rồi lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh đang hôn mê: “Nếu không giải độc, thì dung nhan sẽ bị hủy, chỉ sau một đêm sẽ già nua như một bà lão bảy tám chục tuổi.”
Lông mày Mộ Dung Trần hơi nhíu lại, giọng lạnh như băng: “Vậy giải độc bằng cách nào?”
Khóe miệng Lâm Tiêu giật giật: “Độc Hợp Hoan… tất nhiên phải dùng phương pháp ‘hợp hoan’ để giải thôi.”
Ánh mắt Mộ Dung Trần tối lại, không nói gì.
Lâm Tiêu nhìn hắn, dè dặt nói: “Hiện tại ngươi chưa thể động đến nàng… Hay là, giao cho Đỗ Thiếu Lăng đi? Để chịu được ‘công độc’ của ngươi thì chỉ cần có thể chất ‘vô tướng’ là được, không nhất thiết phải là xử nữ đâu mà… A!”
Chưa kịp nói hết, Mộ Dung Trần đã lạnh lùng liếc sang.
Ánh mắt sắc lạnh như d-ao khiến toàn thân Lâm Tiêu cứng đờ, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Hắn cắn răng gượng đứng dậy, không dám hó hé thêm lời nào.
Mộ Dung Trần nhìn Hoa Mộ Thanh bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”
Lâm Tiêu mím môi, lắc đầu.
Một là để Đỗ Thiếu Lăng giải độc, Hoa Mộ Thanh sẽ mất đi trinh tiết.
Hai là chính Mộ Dung Trần ra tay giải độc, nhưng như vậy công lực độc thể trong người hắn sẽ không thể hoàn toàn hóa giải, ngược lại Hoa Mộ Thanh còn có thể bị phản phệ.
Một lựa chọn khó xử.
Nhưng nếu Mộ Dung Trần đối với Hoa Mộ Thanh chỉ là lợi dụng, vậy thì giao nàng cho Đỗ Thiếu Lăng cũng chẳng có gì đáng ngại.
Chỉ là… lời này, Lâm Tiêu không dám nói ra.
Tên này… chẳng lẽ thật sự có tình cảm với tiểu yêu nữ này rồi sao?
Đang mải nghi hoặc thì bên ngoài, Đỗ Thiếu Quân vén rèm bước vào, thấy tình hình bên trong thì khẽ cười, lắc đầu, đưa một lọ thuốc cho Mộ Dung Trần: “Cái này đưa cho ngươi, dùng để giải độc cho nàng.”
Lâm Tiêu ghé mắt nhìn, lập tức kinh hãi: “Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn?! Đây chẳng phải là…”
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười: “Đúng, là mẫu phi ta để lại cho ta từ năm xưa.”
“Đem về đi.” - Mộ Dung Trần lạnh nhạt đưa trả lại.
Nhưng Đỗ Thiếu Quân không nhận, chỉ cười nói: “Để chỗ ta cũng vô dụng, ngươi cứ thử xem. Chưa chắc đã giải được độc cho nàng.”
Mộ Dung Trần cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Tiêu: “Linh Long Đan, đưa cho hắn một lọ.”
Lâm Tiêu há hốc miệng, vội ôm chặt lấy hòm thuốc của mình.
Nếu nói Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn là giải dược tốt nhất, thì Linh Long Đan chính là loại thuốc giữ mạng tốt nhất.
Đây là thuốc Mộ Dung Trần dùng để áp chế độc công và giữ mạng, vô cùng quý giá, hiếm thấy trên đời.
Ban đầu, Đỗ Thiếu Quân định từ chối, nhưng sau khi nhìn Hoa Mộ Thanh rồi lại nhìn sắc mặt của Mộ Dung Trần lúc ấy, liền hiểu rằng, đừng nói một lọ Linh Long Đan, e rằng mười lọ, chỉ cần có thể đổi lấy mạng của Hoa Mộ Thanh, Mộ Dung Trần cũng sẽ không ngần ngại.
Thế là hắn chỉ mỉm cười, đưa tay về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu tỏ vẻ không nỡ, do dự mãi mới chịu lục lọi trong hòm thuốc lấy ra một lọ đưa cho hắn.
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười nhận lấy, nói lời cảm tạ, rồi quay sang nói với Mộ Dung Trần: “Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn, sau khi được làm nóng thì dược hiệu sẽ dễ dàng phát huy hơn. Cung Thang Tuyền ở gần đây, sau khi cho nàng uống thuốc, tốt nhất là để nàng ngâm mình trong suối nước nóng đó suốt đêm.”
Mộ Dung Trần gật đầu, liếc nhìn Đỗ Thiếu Quân: “Đa tạ.”
Nói rồi liền bế Hoa Mộ Thanh, nhún người bước vào màn đêm.
Đỗ Thiếu Quân chắp tay sau lưng, đứng ngoài lều, khẽ cười một tiếng.
Lâm Tiêu nhìn hắn, trong lòng bỗng thấy có chút nghi hoặc nhưng rồi nhanh chóng ngáp một cái, tự mình rời đi không hề để ý đến ánh mắt Đỗ Thiếu Quân đang nhìn về phía màn đêm dưới ánh trăng, ánh mắt sâu không thấy đáy, khó mà đoán nổi tâm tư.
Cung Thang Tuyền — một cung điện phụ của hoàng gia, kiến trúc nguy nga, tinh tế và tráng lệ.
Là nơi hoàng thất dùng để nghỉ ngơi, tránh rét và dưỡng bệnh.
Bên trong có tổng cộng ba mươi sáu mạch suối nước nóng, lớn nhỏ khác nhau.
Trong số đó, nơi lớn nhất nằm ngay trung tâm cung điện, sát với tẩm cung của các đời hoàng đế.
Từ xưa, nhiều phi tần hậu cung sau khi tắm rửa sạch sẽ tại đây, đều được vinh hạnh thừa ân sủng của thiên tử.
Cũng vì thế mà nơi này được vô số nữ nhân trong hậu cung xem là biểu tượng của vinh quang và quyền quý.
Thế nhưng, Mộ Dung Trần lại đưa Hoa Mộ Thanh đến một suối nhỏ hẻo lánh nằm ở phía tây nam cung Thang Tuyền, nơi ấy tràn ngập hoa mộc cận đang nở rộ.
Có lẽ nhờ không khí ấm áp từ suối nước nóng, nên những khóm mộc cận ấy vẫn nở rực rỡ, kiều diễm từng chùm.
Suối nước nóng nhỏ chỉ đủ chứa ba đến bốn người ấy, bị những khóm hoa mộc cận bao phủ, gần như che khuất hoàn toàn.
Khi Mộ Dung Trần bế Hoa Mộ Thanh vén hoa bước vào, nước suối trong vắt vẫn như mọi khi, mù mịt hơi nóng bốc lên, lượn lờ sương khói.
“Ưm…”
Có lẽ là do độc phát tác, Hoa Mộ Thanh khẽ rên lên một tiếng, đầy vẻ khó chịu.
Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn nàng, vốn định đặt nàng vào trong nước, nhưng không hiểu sao, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh lần trước, khi công độc trong người hắn bộc phát, nha đầu này không hề sợ hãi trước cơn đau kịch liệt do dược tính gây ra, mà vẫn cùng hắn ngâm mình trong suối nước nóng.
Chần chừ một thoáng, hắn ôm lấy nàng, cùng nhau bước vào suối nước nóng nhỏ hẹp kia.
Nước suối vừa vặn ngập đến ngự-c.
Quanh khu vực suối nước nóng này, chỉ có những phiến đá xanh nơi nghỉ chân lúc ban đầu, vì trải qua năm tháng dài lâu mà mang theo vẻ cổ kính tĩnh lặng, nhuốm màu thời gian.
Hai bên là mùi hoa mộc lan thoảng nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, thanh khiết và tao nhã.
Chim đêm khẽ hót, không gian yên tĩnh lạ thường.
Tiếng nước róc rách, vang lên từng hồi dịu nhẹ.
Mộ Dung Trần đặt nàng ấy lên đầu gối, rồi nhẹ nhàng mở môi nàng ra, đưa viên Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn vào miệng nàng.
Hoa Mộ Thanh đang mê man, vô thức ngoan ngoãn hé môi, nuốt viên thuốc rồi lại nghiêng người ngã vào lòng Mộ Dung Trần.
Hơi nước ấm bốc lên lượn lờ, làm ướt lớp áo ngoài của nàng, tà váy cũng bị nước suối thấm vào mà dính sát lấy cơ thể.
Lớp y phục ướt đẫm dính chặt, càng tôn lên dáng người quyến rũ mềm mại, vẻ đẹp tinh tế như đang khẽ gọi mời, khiến người ta muốn chiếm lấy, muốn giữ trọn.
Mộ Dung Trần nhìn Hoa Mộ Thanh trong tình cảnh ấy, bỗng dưng, khí huyết trong cơ thể như có thứ gì đó bùng lên, mãnh liệt dâng trào không cách nào áp chế.