Hàm Thúy có chút lo lắng: “Nhưng Mộc Đóa kia đâu phải kẻ an phận, dám cả gan mưu tính với Hoa Mộ Thanh, còn tự mình giả mạo để thị tẩm thay. Có thể thấy gan nàng ta lớn cỡ nào. Nếu thật sự được sủng hạnh, chỉ e sau này vào hậu cung sẽ càng khiến nơi đó thêm hỗn loạn.”
Hoa Tưởng Dung lại chẳng hề bận tâm: “Hỗn loạn thì đã sao? Hậu cung vốn dĩ là nơi chẳng mấy bình yên. Có thêm một Mộc Đóa hay bớt đi một Mộc Đóa cũng chẳng khác gì.”
Hàm Thúy thấy nàng thực sự không để tâm mới yên lòng hơn đôi chút, nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Không biết Hoa Mộ Thanh bị nàng ta bắt đi, đã đưa đến đâu rồi. Tốt nhất là trực tiếp gi-ết luôn hoặc bán tới mấy chỗ bẩn thỉu hèn hạ!”
Giọng nàng lộ rõ vẻ căm phẫn.
Hoa Tưởng Dung chỉ cười, liếc nàng một cái: “Có Cửu Thiên Tuế đứng sau lưng nàng, ai dám động đến?”
“Ý nương nương là…” - Hàm Thúy thoáng nghi hoặc.
Hoa Tưởng Dung cười đầy ẩn ý: “Nha đầu ấy đang diễn trò đấy. Đừng tưởng muội muội ta trước mặt người ngoài ngây thơ như thỏ con, chứ tâm cơ của nàng ta, tuyệt đối không phải hạng như Mộc Đóa có thể qua mặt được.”
Hàm Thúy ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Nương nương cho rằng… nàng ấy là thuận theo kế mà hành, ngược lại đang bày mưu tính kế Mộc Đóa? Nhưng… sao lại để Mộc Đóa thay mình được sủng hạnh? Như thế chẳng phải là…”
Hoa Tưởng Dung mỉm cười lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu. Nam nhân mà, càng không có được lại càng ghi nhớ, càng thương nhớ không thôi. Muội muội ta, đúng là rất biết cách nắm giữ lòng nam nhân.”
Hàm Thúy nghe vậy, không khỏi cau mày.
Lại nghe Hoa Tưởng Dung khẽ cười: “Mà Mộc Đóa kia… sau này thế nào còn chưa biết đâu.”
Dù sao Hoa Tưởng Dung cũng đã theo bên Đỗ Thiếu Lăng nhiều năm, đối với từng lời nói, ánh mắt của hắn, tuy không đến mức hiểu thấu lòng người, nhưng ít nhất cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Ngày hôm đó ở buổi săn mùa thu, rõ ràng giữa Mộc Đóa và Đỗ Thiếu Lăng đã xảy ra chuyện gì đó.
Huống hồ Mộc Đóa lại là kẻ tâm cơ, không ít lần lấy chuyện đó để ép buộc Đỗ Thiếu Lăng.
Với tính cách kiêu ngạo tự phụ của hắn, e rằng đã sớm nảy sinh sát ý với Mộc Đóa rồi.
Chỉ còn chờ thời cơ thích hợp, thì Mộc Đóa chắc chắn không còn đường sống.
Nàng cũng đoán được, Hoa Mộ Thanh hẳn đã biết được điều gì đó từ Mộ Dung Trần, nên mới dám không kiêng dè mà đưa Mộc Đóa đến chỗ Đỗ Thiếu Lăng như vậy.
Dù sao thì… cũng chỉ là một người sắp ch-ết, được sủng ái mấy ngày thì đã sao chứ?
Nàng khẽ cười, rồi hỏi Hàm Thúy: “Người ta bảo ngươi chuẩn bị, đã sẵn sàng chưa?”
Hàm Thúy gật đầu: “Đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ đến yến tiệc Trung Thu sẽ xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng.”
Hoa Tưởng Dung hài lòng gật đầu, lại tiếp tục nhắm mắt, vẻ mặt an nhàn nghỉ ngơi.
Hàm Thúy cúi đầu, tiếp tục dùng lực vừa phải nhẹ nhàng đấm chân cho nàng.
Tại điện Thang Tuyền.
Sau khi Đỗ Thiếu Lăng một mình đi vào cung chuyên dành cho hoàng đế nghỉ ngơi, lúc để Phúc Toàn thay y phục, trên mặt hắn vẫn còn vương nụ cười đắc ý.
Một là, yến tiệc săn mùa thu lần này, hắn đã trừ được Lâm Vũ Kiệt, kẻ mà nhiều năm nay hắn đã sớm sinh sát ý nhưng vẫn phải nhẫn nhịn vì chưa có cơ hội. Giống như một khối u độc nằm trong cơ thể nhiều năm, cuối cùng cũng bị loại bỏ, khiến hắn thấy thoải mái tột cùng cả thể xá-c lẫn tinh thần.
Dù hiện tại vẫn chưa tìm được người thay thế giữ chức trấn thủ Sơn Tây, nhưng Mộ Dung Trần cũng đã tiến cử mấy nhân tuyển không tồi. Hắn lúc này đang nghiêng về phía Tướng quân Phiêu Kỵ là Tưởng Hách Đình, dù sao nữ nhi của ông ta cũng đang ở trong hậu cung, một người dễ khống chế.
Hai là, hôm nay ở điện Thang Tuyền, hắn sẽ thị tẩm Hoa Mộ Thanh.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ vừa khóc vừa cười, vừa giận vừa hờn của tiểu nha đầu kia trước mặt mình, hắn không khỏi tò mò, lúc được sủng ái, nàng sẽ thể hiện nét dịu dàng yêu kiều như thế nào?
Chỉ cần tưởng tượng qua trong đầu một chút, hắn đã cảm thấy khó mà kiềm chế nổi.
Tâm trạng hiếm khi vui vẻ như thế, nên nét cười vẫn luôn hiện trên môi hắn.
“Mộ Tần hôm nay ở đâu? Sao còn chưa thấy đến?”
Phúc Toàn vừa thay cho hắn một bộ thường phục, vừa kính cẩn đáp: “Mộ Tần tối qua hình như bị nhiễm phong hàn, sáng nay vừa thu dọn hành lý xong thì theo giá ngự đến Tẩm Cung. Vừa rồi có sai cung nữ tới báo, nói đang bị đau đầu, hiện đang nghỉ ngơi.”
“Ồ?”
Đỗ Thiếu Lăng hơi nhíu mày: “Thân thể nàng ấy thật quá yếu nhược.”
Phúc Toàn hiểu rõ tâm tư của Hoàng Thượng, mỉm cười nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng. Mộ Tần còn dặn cung nữ nói, tối nay tất sẽ theo sự sắp xếp của Hoàng Thượng, không ảnh hưởng gì đâu ạ.”
Nghe vậy, trong đầu Đỗ Thiếu Lăng liền hiện lên dáng vẻ e thẹn của tiểu nha đầu khi sai cung nữ đến truyền lời. Hắn không nhịn được lại bật cười, khẽ lắc đầu: “Nha đầu này đúng là…”
“Nói với thái y theo giá tới xem qua cho nàng ấy.”
“Vâng.”
Phúc Toàn lĩnh mệnh rồi xoay người ra ngoài, đi gọi thái y.
Đỗ Thiếu Lăng bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn thu phía trước tẩm cung. Nhờ được hơi nước ấm áp từ suối nóng nuôi dưỡng quanh năm, cảnh sắc nơi đây vẫn tươi tốt như xuân.
Tối nay, tiểu nha đầu ấy sẽ được kiệu Phượng Loan Xuân Ân rước đến, đi dọc theo con đường nhỏ giữa khu vườn thu ấy.
Sau đó sẽ được đưa đến long phụng ôn tuyền, suối nước nóng lớn nhất, sang trọng nhất của Tẩm Cung – để tắm gội thanh tẩy.
Rồi được cung nữ quấn chăn gấm, không mặc một mảnh vải nào, đưa đến giường rồng trong tẩm cung nơi hắn đang ở.
Đỗ Thiếu Lăng quay đầu nhìn chiếc giường rồng kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chờ mong hiếm có.
Đã bao nhiêu năm rồi… hắn lại có cảm giác mong đợi một nữ tử đến với mình như thế.
Trong ký ức, chỉ có năm đó, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn tổ chức đại hôn.
Bị bao nhiêu khách khứa kéo lại chuốc rư-ợu, khó khăn lắm mới thoát ra được, hắn vội vã đến tân phòng, trong lòng nghĩ đến người nữ nhân khuynh quốc khuynh thành đang mặc hỉ phục đỏ rực ngồi chờ đợi hắn dưới lớp khăn che mặt.
Trong người hắn khi ấy, má-u dường như cũng sôi trào vì hưng phấn.
Đêm hôm ấy, là đêm đẹp nhất đời hắn.
Dù nàng cao ngạo như trời, nhưng dưới thân hắn, vẫn bộc lộ vẻ yếu mềm khiến hắn vui sướng không sao kiềm được.
Nhưng vì sao… sau đó nàng lại dần dần trở nên xa cách lạnh lùng đến vậy?
Vì sao… nàng lại không thể hiểu hắn thêm một chút?
Bộ hỷ phục đỏ rực trong ký ức bỗng hóa thành hình ảnh người nữ nhân ấy ngã từ nơi Phượng Loan Đài, phía sau nàng là má-u tươi chói mắt chảy ra như hoa mạng nhện…
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng chợt trầm xuống, lạnh băng.
Hắn quay mặt đi, không nghĩ đến nữa.
Lúc này, ở căn nhà nhỏ.
Hoa Mộ Thanh bỗng bật dậy khỏi giường, ánh nắng hắt vào khiến nàng theo phản xạ khẽ nhắm mắt lại.
Bên cạnh, Xuân Hà mỉm cười nói: “Tiểu thư tỉnh rồi sao? Cẩn thận chậm một chút kẻo choáng đầu.”
Hoa Mộ Thanh mở mắt ra, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, vẫn là căn nhà nhỏ tối qua.
Nàng chớp mắt, cảm thấy đầu hơi đau, liền khẽ nhíu mày.
Xuân Hà khi ấy đang dọn hành lý do một nữ thị vệ mang đến từ sáng sớm, vừa quay đầu lại liền bắt gặp biểu cảm cau mày của Hoa Mộ Thanh.
Nàng vội bước tới: “Tiểu thư thấy khó chịu ở đâu…”
Chưa dứt lời, vừa liếc nhìn gương mặt Hoa Mộ Thanh, nàng liền giơ tay khẽ chạm vào trán nàng, sắc mặt lập tức biến đổi: “Tiểu thư bị sốt rồi?!”
Hoa Mộ Thanh vẫn còn ngơ ngác — sốt sao?