Bàng phu nhân liếc nhìn Hoa Mộ Thanh bên cạnh, cô nương vẫn giả vờ như không nghe thấy gì.
Bà âm thầm gật đầum đúng là một đứa trẻ thông minh.
Vốn dĩ hôm nay muốn nhờ nàng giúp đỡ một chuyện cực kỳ kín đáo, nên cũng không định giấu nàng làm gì.
Bàng phu nhân quay sang nói với Bàng Mạn: "Bà ta chắc là đến để thăm dò tình hình thực hư mà thôi."
Bàng Mạn cau mày, tuy không rõ nét mặt, nhưng giọng nói lại vô cùng êm tai: "Mẫu thân muốn nói là..."
Vừa hỏi, nàng vừa liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, ánh mắt không mang theo địch ý, nhưng lờ mờ có chút đề phòng.
"Ừm."
Bàng phu nhân thấy được ánh mắt ấy, liền vỗ nhẹ lên tay Bàng Mạn, nói nhỏ: "Đừng đề phòng Hoa Nhị tiểu thư, hôm nay mẫu thân mời Hoa Nhị tiểu thư tới phủ chính là vì chuyện liên quan đến Nhị ca con và con đấy."
Nói xong, bà cũng quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh, dịu dàng cười: "Ta biết Hoa Nhị tiểu thư tâm tính lương thiện, chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này, đúng không?"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, không đáp lời ngay, chỉ mỉm cười hỏi lại: "Tuy ta không rõ chuyện gì, nhưng nếu thực sự là việc hệ trọng, liên quan tới bí mật lớn, vậy vì sao phu nhân lại tin tưởng ta như vậy?"
Sự tín nhiệm trên đời này, chưa bao giờ là điều có thể trao đi tùy tiện.
Lời hỏi của nàng tuy hơi mạo phạm, nhưng Bàng phu nhân nghe xong lại càng thêm yên lòng, nét mặt thoải mái hơn hẳn.
Bà khẽ thở ra một hơi, mỉm cười lắc đầu: "Trưởng Công Chúa nói quả nhiên không sai, nha đầu này không phải loại người gian xảo lọc lừ-a, quả thực có thể giao phó trọng trách."
Hoa Mộ Thanh nghe vậy, trong lòng mới bừng tỉnh, thì ra là nhờ lời dặn dò của Trưởng Công Chúa!
Bàng Hồng Thái Sư, trước đây từng dạy dỗ các Hoàng Tử, Công Chúa trong cung, trong đó người thân thiết nhất với ông chính là Trưởng Công Chúa, quan hệ ấy chẳng khác gì phụ tử ruột thịt.
Nếu không phải vì trưởng tử của Thái Sư hơn Trưởng Công Chúa tới gần mười tuổi, e rằng năm đó họ đã kết thành thông gia, trở thành người một nhà rồi.
Thời ấy, thế lực của Bàng Hồng cũng như mặt trời ban trưa, rực rỡ tột đỉnh.
Mãi cho đến sau này, khi ngoài phố truyền ra một bí mật động trời, khiến Bàng Hồng suýt nữa tuyệt hậu, thế lực của Thái Sư mới dần suy yếu.
Hiện tại, gia tộc chỉ còn dựa vào phẩm cấp và danh tiếng xưa cũ để miễn cư-ỡng duy trì thể diện.
Những chuyện này, trước đây khi còn làm Hoàng Hậu, Hoa Mộ Thanh đã nhờ Lâm Lang Các bí mật điều tra và biết rõ.
Giờ hay tin Bàng phu nhân vì nhận được lời dặn của Trưởng Công Chúa nên mới tin tưởng mình như vậy, trong lòng Hoa Mộ Thanh cũng đã hết nghi ngờ, đây chính là con đường mà Mộ Dung Trần đã âm thầm sắp đặt cho nàng.
Chỉ là, nàng vẫn chưa rõ, đối phương rốt cuộc muốn nàng lấy được thứ gì từ phủ Thái Sư?
Hoa Mộ Thanh liền mỉm cười, khẽ thi lễ, nói: "Không dám nhận sự ưu ái sâu nặng của Trưởng Công Chúa, cảm tạ phu nhân đã tín nhiệm. Không biết phu nhân cần Mộ Thanh giúp việc gì, nếu ta có thể góp sức, ắt sẽ tận tâm hết lòng."
Bàng phu nhân nghe vậy, trong lòng càng thêm vững tin, liên tục gật đầu cười: "Tốt, tốt, đúng là đứa trẻ mà Trưởng Công Chúa cũng phải khen ngợi. Thật buồn cười cho cái bà Triệu thị kia, lại còn muốn gây chia rẽ giữa ta với con!"
"Triệu thị đó tự nhiên nhắc đến Thái Nhi, chẳng qua là tưởng ta cũng ôm cùng một tâm tư như bà ta, muốn để Thái Nhi và Hoa Nhị tiểu thư hợp ý, để tiện rước con vào cửa, hừ! Một nữ nhân từ nông thôn ra, quả nhiên tầm mắt hạn hẹp!"
Nói đến đây, bà ta đã hoàn toàn không che giấu sự chán ghét và phiền muộn đối với Triệu thị.
Hoa Mộ Thanh vẫn giữ vẻ dịu dàng, an tĩnh, không nói thêm gì.
Bàng Mạn lại lén lướt mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.
Mắt biếc khép hờ, môi son nở nụ cười, gió nhẹ cuốn tà áo như cành nho lay động, nắng sớm rọi lên váy lụa đỏ như hoa lựu.
Những câu thơ miêu tả mỹ nhân, chắc hẳn chính là để tả người trước mặt này.
Chỉ là, từ xưa đến nay, mỹ nhân thường đem lại họa.
Cô nương này tuổi còn nhỏ như vậy mà đã mang theo vẻ quyến rũ khó cư-ỡng, sau này... chỉ e họa hại càng sâu khó lường.
Nghĩ vậy, Bàng Mạn cũng không nói thêm, chỉ vô thức nghĩ đến gương mặt của mình, cuối cùng chỉ đành khẽ cười tự giễu, lạnh nhạt quay đầu nhìn ngắm khu vườn ngập tràn hoa sắc rực rỡ ngoài lầu gác.
Hoa Mộ Thanh thu hết thần sắc ấy vào mắt, trong lòng cũng âm thầm tính toán thêm vài phần.
Đúng lúc ấy, Bàng phu nhân lại tiếp lời: "Cái tên Tần Bảo Lâm đó, năm xưa vì giữ mạng mà buộc phải giao ra binh quyền, nay lại vẫn giấu không nổi lòng tham, còn dám dùng nữ nhân để dò xét tình hình. Hừ, còn mơ tưởng mấy lời đồn vô căn cứ kia, tưởng rằng trong tay Thái Nhi còn cất giữ cái gì mà 'Binh thư' do Chiến thần năm xưa để lại sao?"
Quả nhiên.
Người mà Hoa Mộ Thanh vừa nghi ngờ, Bàng Thái chính là nhân vật trong lời đồn năm xưa, kẻ được cho là đã bí mật cất giữ 《Tứ Phương Chiến》, cuốn binh thư truyền thừa của gia tộc chiến thần Lan Lăng, đủ sức khuynh đảo cả đại lục!
Khi đó, cũng chính là lúc đời trước của Hoa Mộ Thanh vừa giúp Đỗ Thiếu Lăng ngồi lên ngai vàng.
Lời đồn ban đầu chỉ là những thì thầm trong bóng tối, chưa đủ sức tạo thành sóng gió.
Thế nhưng, không ngờ chỉ trong chốc lát, tin đồn bùng lên như lửa gặp gió, lan nhanh không cách nào dập tắt!
Thậm chí, còn có người âm thầm đột nhập phủ Thái Sư, mưu đồ trộm lấy cuốn binh thư.
Lại có kẻ dọc đường chặn kiệu Bàng Thái và Bàng Mạn, ý đồ uy hi-ếp, cư-ỡng ép tìm ra bí mật.
Bàng Hồng vì muốn bảo vệ sự an toàn cho đôi nhi nữ, đã âm thầm phái một cỗ xe ngựa, định đưa hai đứa trẻ trở về quê nhà lánh nạn.
Nào ngờ, xe vừa ra khỏi kinh thành, đã bị cư-ớp chặn đ-ánh giữa quan đạo.
Bàng Thái bị đ-ánh gãy chân, còn Bàng Mạn... thì bị hủy hoại dung nhan.
Trong cơn đau đớn tột cùng, Bàng Hồng suýt nữa đã dâng biểu t-ự v-ẫn- trước Kim Loan điện, dốc tâm viết ba vạn chữ trong tấu chương, thề thốt nhi nữ mình tuyệt đối không hề nắm giữ thứ binh thư hoang đường kia.
Nhờ vậy, lời đồn trong kinh thành mới dần dần lắng xuống.
Thế nhưng, sau đại biến ấy, đôi nhi nữ bị tàn phá nặng nề, khiến Bàng Hồng sinh lòng muốn rút lui khỏi quan trường.
Nếu không phải đương kim Hoàng đế một mực không cho phép, e rằng Bàng Hồng đã sớm cáo quan về ở ẩn, rời xa chốn thị phi.
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ quan sát Bàng phu nhân đang phẫn nộ đến run người, trong lòng cũng dễ dàng mường tượng được nỗi bi ai và oán hận của một người mẹ khi chứng kiến con cái mình phải chịu oan khuất như thế.
Nàng chỉ im lặng, nhẹ nhàng lắng nghe.
Bàng phu nhân trút xong cơn giận, tâm trạng cũng dịu đi đôi phần.
Thấy dáng vẻ điềm đạm, ngoan ngoãn của Hoa Mộ Thanh, lòng bà càng thêm an ủi, khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Ta thất lễ rồi, Hoa Nhị tiểu thư đừng trách."
Hoa Mộ Thanh dịu dàng đáp: "Không dám. Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, Mộ Thanh đều thấu hiểu."
Một câu nói nhẹ nhàng mà chân thành ấy, suýt chút nữa khiến Bàng phu nhân rơi lệ.
Ngay cả Bàng Mạn cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đề phòng trong đáy mắt đã vơi bớt, nghiêm túc xoay mặt nhìn kỹ Hoa Mộ Thanh thêm lần nữa.
"Đứa trẻ ngoan."
Bàng phu nhân khẽ lau khóe mắt, xúc động nói: "Hoa Phong có được nữ nhi như con, đúng là phúc phận tu luyện từ kiếp trước mà có được."
Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười khẽ khàng.
Thấy Bàng phu nhân mãi vẫn chưa vào chuyện chính, nàng cũng không hề vội vã, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Bàng phu nhân lại lải nhải thêm vài câu, rồi rốt cuộc cũng nghiêm mặt, cho lui hết đám hạ nhân xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói: "Ban đầu ta nghe Trưởng Công Chúa khen ngợi y thuật của con rất tốt, vốn định mời con xem bệnh cho Thái Nhi và Mạn Nhi. Chỉ là... vừa rồi trong lời nói của Triệu thị, có vài chỗ đầy ẩn ý, như thể ám chỉ con chỉ am hiểu sơ qua y lý dành cho thiên kim tiểu thư, nếu không phải chính con vừa rồi khéo léo nhắc mình có học rộng hiểu nhiều, e rằng ta đã thật sự bị bà ta lừ-a gạt rồi."
Thì ra đây mới là mục đích thật sự khiến Triệu thị hôm nay gấp gáp chạy đến phủ!
Chẳng qua là vì hôm qua đã tận mắt chứng kiến tài y thuật của Hoa Mộ Thanh, sợ nàng thực sự có thể chữa trị cho Bàng Thái hoặc Bàng Mạn sao?
Hay là, muốn ngăn cản Bàng phu nhân để nàng ấy không có cơ hội gặp gỡ Bàng Thái?
Hoặc còn có mưu tính gì khác sâu xa hơn nữa?
Triệu thị... hay chính Hồ Phủ Quốc Công, rốt cuộc đang ấp ủ âm mưu gì?
Trong lòng Hoa Mộ Thanh nhanh chóng suy tính, câu nói của Mộ Dung Trần hôm trước: "Nữ nhi của Hà Thu Thực, ngươi lôi kéo rất khá đấy", chẳng lẽ còn mang ẩn ý sâu xa nào khác sao?