Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 73

 
Hoa Lương Tài đảo mắt một vòng, yến tiệc ngắm hoa mùa xuân à, chẳng phải sẽ gặp được Tư Không Lưu sao?

Lập tức nảy ra một ý tưởng.

Lại nghe Thanh Trúc trong lời nói mang chút dò xét, liền khẽ cười: “Đang nói gì vậy, người nào chứ? Chỉ cần không phải Hoa Mộ Thanh, thì yên tâm đi, ta sẽ lập tức xin mẫu thân ban hôn cho nàng.”

Thanh Trúc vui mừng khôn xiết.

Hai người lại quấn quýt thêm một lúc ở góc rừng không người, rồi Thanh Trúc với khuôn mặt tràn đầy xuân sắc mới rời đi.

Nhưng nàng ta không hề hay biết sắc mặt Hoa Lương Tài sau đó lập tức lạnh băng.

“Đồ ngu, hừ.”

Hoa Lương Tài khẽ cười lạnh một tiếng, vung tay áo bỏ đi.



Ở một nơi khuất bóng khác, có một bóng người gần như hoà vào bóng tối, lặng lẽ ghi lại toàn bộ sự việc vừa rồi, rồi đặt vào một ống tròn khắc hình huyết liên.
__

Ở phía hành lang.

Hoa Mộ Thanh ngồi dưới mái hiên ngắm cá một lúc, chợt nghe sau lưng có giọng nói châm chọc vang lên: “Chà, chẳng phải là Nhị tiểu thư sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi ngồi đây cho cá ăn thế?”

Giọng điệu ngạo mạn, đầy khiêu khích và mỉa mai.

Chính là Sở Hồng.

Lần trước, nàng ta giúp Hoa Mộ Thanh xử lý vụ Tử Lan, nhưng không ngờ, chỉ quay lưng một cái Hoa Mộ Thanh lại đưa Thanh Trúc đến cho Hoa Phong.

Khiến dạo này nàng ta không còn được Hoa Phong sủng ái như trước, tức đến mức sắc mặt cũng trở nên u ám.

Từ trước tới nay nàng ta luôn cậy được Hoa Phong yêu chiều mà tác oai tác quái, giờ lại thấy Hoa Mộ Thanh ở đây mà xung quanh không có ai, sao có thể không tìm cơ hội trút giận?

Phúc Tử lập tức đứng chắn trước mặt Hoa Mộ Thanh, cau mày nói: “Không được vô lễ với tiểu thư.”

“Tiểu thư? Tiểu thư cái gì chứ?”

Sở Hồng cười khẩy: “Tiểu thư mà không bằng cả nha hoàn sao?”

Nói rồi, lại nhìn sang Hoa Mộ Thanh: “Nhị tiểu thư, tài giỏi thật đấy, biết lật mặt nhanh như vậy, nghĩ Sở Hồng ta dễ bắt nạt lắm sao?”

Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh lại chẳng hề tỏ vẻ tức giận trước lời đe dọa và bất kính của nàng ta, chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Sở Hồng, ta đã hứa sẽ để ngươi làm chủ tử, tất nhiên sẽ giữ lời.”

Sở Hồng vốn đang đầy một bụng lửa giận chực bùng nổ, nghe vậy liền sững người.

Ngay sau đó lại nảy sinh nghi ngờ: “Nhị tiểu thư, đừng tưởng Sở Hồng ta là kẻ ngốc. Ta nói cho người biết...”

Hoa Mộ Thanh dịu dàng ngắt lời: “Thanh Trúc đã câu dẫn được Hoa Lương Tài rồi, ngươi biết không?”

Sở Hồng lại sững người lần nữa, không thể tin nổi nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi nét mặt bỗng hiện lên một tia vui mừng điên cuồng: “Ả tiện nhân đó, lại dám mưu đồ cùng lúc cả hai chủ tử trong phủ sao?! Tính toán đúng là khéo thật, nhưng lại không biết đó chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân!”

Chỉ riêng điều này thôi cũng cho thấy Sở Hồng quả thực thông minh hơn Thanh Trúc nhiều.

Hoa Mộ Thanh lại tiếp lời: “Ta cần lợi dụng nàng ta để làm một việc, còn cần ngươi giúp ta một tay.”



Câu nói ấy hết sức khách khí.

Sở Hồng dù trong lòng vẫn còn đầy hoài nghi và giận dữ, cũng dần nguôi ngoai đôi chút.

Nàng ta ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn nàng: “Người mở miệng nhờ ta mà bắt ta mạo hiểm. Nhị tiểu thư, đừng nghĩ mọi chuyện dễ như vậy.”

Phúc Tử bên cạnh càng cau mày chặt hơn, chỉ thấy Sở Hồng đúng là quá tự cao tự đại.

Nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười nhè nhẹ, điềm nhiên nói: “Ngươi nắm tin tức nhạy bén, hẳn cũng biết vì sao ta lại được Trưởng Công Chúa, Hố Quốc công phu nhân, và cả Thái sư phu nhân đặc biệt coi trọng.”

Sở Hồng nhìn nàng, nghi hoặc: “Ta đâu có bệnh tật gì liên quan đến nữ khoa đâu mà quan tâm...”

Quả nhiên là biết. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Trữ Thu Liên chắc chắn đã nắm được chuyện đó.

Hoa Mộ Thanh âm thầm suy tính, rồi khẽ cười, nhẹ giọng nói với Sở Hồng: “Ta có thể kê cho ngươi một phương thuốc hỗ trợ mang thai nhi tử.”

Sắc mặt Sở Hồng lập tức thay đổi.

Nàng ta trừng lớn mắt nhìn Hoa Mộ Thanh, hồi lâu sau mới ngập ngừng, mang theo chút nghi hoặc mà hỏi: “Thật... thật sao? Người biết được phương thuốc ấy thật à?”

Dù sao thì nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn, không thể đường hoàng mời đại phu đến chẩn mạch và kê đơn. Những phương thuốc cầu tự từ bên ngoài đưa vào lại chẳng có hiệu quả gì đáng kể.

Dù sao đi nữa, trong Hoa phủ, ngoài Lục di nương chỉ có một nhi tử thể chất yếu ớt bẩm sinh, thì chỉ còn lại Hoa Lương Tài là nhi tử đích tôn.

Nếu như… Sở Hồng có thể tự mình sinh được một đứa nhi tử, thì địa vị của nàng ta trong Hoa phủ chẳng phải sẽ nước lên thì thuyền lên sao!

Hoa Mộ Thanh sớm đã biết Sở Hồng âm thầm tìm kiếm đủ loại phương thuốc hỗ trợ mang thai, nên mới dùng chuyện này để câu dẫn nàng ta.



Nàng mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Trước kia ở quê, ta từng kê loại thuốc này cho một phụ nhân bốn mươi tuổi.”

Sở Hồng lập tức hỏi: “Vậy bà ta thế nào?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Nửa năm sau có thai, sang năm sinh được nhi tử bụ bẫm.”

Bốn mươi tuổi! Đó là độ tuổi đã làm bà rồi vậy mà vẫn còn sinh được con! Đủ thấy phương thuốc kia linh nghiệm đến mức nào!

Sở Hồng xúc động đến run giọng: “Ta nguyện giúp Nhị tiểu thư một tay!”

Hoa Mộ Thanh chỉ cười khẽ, rồi đưa mắt nhìn xuống hành lang, nơi từng đàn cá đang tranh nhau ngoi lên mặt nước.

Khung cảnh vốn thanh bình, vậy mà chỉ vì chút mồi nhỏ mà trở nên vẩn đục, hỗn loạn đến khó coi.

Hừm.

Sở Hồng, nàng ta vẫn còn chưa biết mình đã có thai. Còn Trữ Thu Liên, liệu bà ta đã biết chưa?
__

Tối hôm đó.

Hoa Mộ Thanh như thường lệ luyện lại một lượt khẩu quyết võ công cũ, rồi vào phòng tắm tẩy rửa.

Nàng nằm úp người trên thành bồn, nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa thản nhiên trò chuyện với Xuân Hà.

“Vậy là, phương thuốc chữa trị đó, được đưa thẳng cho Bàng Thái sao?”

“Vâng, là chính Bàng công tử đích thân tiếp đón nô tỳ.”

“Ừm… Hắn có nói gì không?”

Xuân Hà ngẫm nghĩ một lúc, có phần do dự nói: “Bàng công tử khi nhìn phương thuốc đó, dường như… không lấy làm ngạc nhiên.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi im lặng, vẫn nhắm mắt như thể đã ngủ say.

Từng gáo nước từ tay Xuân Hà nhẹ nhàng đổ xuống bờ vai trắng ngần như ngọc của nàng.

Da như mịn sữa, tóc đen như mực, cổ thon, dáng ngọc mềm mại.



Chỉ một tư thế nằm nghiêng, uể oải như vậy, cũng khiến người ta cảm nhận được một vẻ đẹp mơn man mê hoặc.

Xuân Hà thầm nghĩ, chỉ e thêm hai năm nữa thôi, thiếu nữ này e rằng sẽ trở thành một Đát Kỷ khuynh quốc khuynh thành.

Đang mải suy nghĩ, chợt nhận ra có người bước vào phòng tắm.

Tưởng rằng là Phúc Tử mang nước nóng vào, nào ngờ vừa quay đầu lại thì sững người.

Theo phản xạ định mở miệng, nhưng lại đột ngột nín bặt.

Chỉ thấy người đó khẽ vẫy tay ra hiệu, nàng cũng không do dự, đặt khăn tay xuống cúi mình hành lễ một cách kính cẩn rồi lui ra ngoài.

Kể từ khi tu luyện tâm pháp võ công, ngũ giác của Hoa Mộ Thanh dần trở nên nhạy bén.

Chỉ là thân thể này vốn yếu đuối, cho dù hiện tại đã đỡ hơn, cũng chẳng khác mấy so với người thường. Huống hồ giờ phút này nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà xung quanh lại chỉ có tiếng nước róc rách, nên nàng không hề nhận ra người đang dội nước phía sau đã bị thay thế.

“Ào—”

Nước ấm rưới xuống từ bờ vai, như một bàn tay ấm áp đang chầm chậm v**t v* làn da mịn màng.

Hơi nước mờ ảo lan tỏa khắp phòng.

Một giọt nước ngưng tụ bên tai, chợt rơi xuống hõm cổ trắng ngần như ngọc như mã não, ngưng lại trong chốc lát, rồi men theo làn da mềm mại, chảy xuống trước ngự-c, lướt qua nơi nhô cao đầy mê hoặc đang mờ mờ hiện ra dưới làn nước.

Người bên thành bồn, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.

Hoa Mộ Thanh vẫn hoàn toàn không hay biết, vẫn thoải mái nằm sấp như cũ, lười biếng mở miệng:
“Xuân Hà, giúp ta xoa bóp vai một chút.”

Người kia khẽ khựng lại, sau đó khóe môi khẽ cong lên.



Đặt gáo nước xuống, đưa tay ra, đặt lên bờ vai mềm mại như bùn của nàng.

“!!!”

Không đúng!

Hoa Mộ Thanh giật mình kinh hoảng, tay của Xuân Hà làm sao có vết chai dày đến thế?

Bàn tay này… làm sao có thể to như vậy!? 

 
Bình Luận (0)
Comment