Sức mạnh khổng lồ cùng cơn đau dữ dội, một khi tràn vào đan điền thì lập tức nổ tung như sấm dậy trời quang.
Nàng ngửa đầu ra sau, đôi mắt trợn lớn, miệng há ra không phát ra được tiếng, chỉ có thể hít sâu một hơi!
Sau đó…
“Ưm!”
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, bật ra một tiếng rên đau đớn, một vệt má-u rịn ra nơi khóe môi.
Lúc này Mộ Dung Trần mới rút tay về.
Tiểu nha đầu trước mặt liền mềm nhũn ngã xuống, tứ chi co quắp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Gương mặt xinh đẹp như nụ ngọc kia giờ chẳng còn chút huyết sắc, tái nhợt như tuyết rơi trên cành khô giữa ngày đông.
Mộ Dung Trần khẽ cười, đưa tay lau đi vệt má-u bên môi nàng, sau đó xoay người, ung dung rời đi.
Xuân Hà đang đứng trước cửa, thấy hắn bước ra liền cúi người hành lễ rất cung kính: “Chủ tử.”
E rằng đến cả Trưởng Công Chúa cũng không thể ngờ rằng, tỳ nữ mà bà hết mực tin tưởng này... lại là người của Mộ Dung Trần.
Hắn lạnh nhạt dặn dò: “Hầu hạ cho tốt.”
“Vâng.”
Xuân Hà nghiêm giọng đáp lời.
__
Đêm ở kinh thành đã sớm qua giờ giới nghiêm.
Tiếng mõ canh tuần từ cuối phố vang lên rồi dần xa đi.
Trên con đường lớn Chu Tước, khắp nơi chìm trong tĩnh lặng yên bình.
Một nam tử cao ráo tuấn tú, như yêu mị giữa màn đêm, như yêu tinh dưới ánh trăng, khoác trên mình cẩm y, bước đi lặng lẽ giữa con đường phồn hoa chìm trong bóng tối.
“Sao rồi? Lần này thế nào?”
Đỗ Thiếu Quân lắc lư cầm theo vò rư-ợu, vừa đi vừa hỏi.
Nam tử yêu mị như tiên lại như ma kia nghiêng đầu nhìn lại, chính là đệ nhất mỹ nam tà mị vô song của hoàng thành, Chiêu Thân Vương Mộ Dung Trần.
Hắn khẽ nhếch đôi môi đỏ như má-u, đưa tay lên nhìn ngón tay vẫn còn dính má-u, rồi thong thả rút ra khăn tay, chậm rãi lau sạch.
Lạnh nhạt cất tiếng: “Đan điền đã được khai thông, nhưng đau đớn tăng gấp đôi.”
Đỗ Thiếu Quân không còn ngạc nhiên như lần trước nữa, nhưng cũng không thể bình thản, chỉ cười lắc đầu: “Thật sự là Vô Tướng Chi Thể sao?”
Mộ Dung Trần không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chiếc khăn tay nhuốm má-u trong tay, rồi tiện tay ném xuống đất, chẳng buồn ngoái lại.
Đỗ Thiếu Quân liếc mắt nhìn một cái, vẫn giữ nụ cười nhàn nhã: "Người thường nếu bị nội lực Thiên Âm Chi Công xâm nhập, hoặc là không có phản ứng gì, như thể chỉ chịu một luồng công lực bình thường; hoặc là kinh mạch toàn thân bị nghẽn, mười ngày sau rét lạnh đến ch-ết. Chỉ duy nhất 'Vô Tướng Chi Thể' khi tiếp nhận hàn độc của Thiên Âm Chi Công mới có thể trải qua cơn đau như vượt qua núi kim địa ngục, đau đớn đến tận xương tủy. Nhưng một khi chịu đựng được và hoàn toàn lột x-ác, sẽ thực sự trở thành Vô Tướng Chi Thể trở thành người duy nhất trên thế gian này có thể tiếp nhận và hóa giải hàn độc trong nhân ngươi."
Lời hắn nói vang lên trong bóng đêm, nhẹ nhàng như lời hát từ miệng một nhạc công cổ cầm, nhưng nội dung lại khiến người ta không khỏi rùng mình kinh sợ.
Chẳng lẽ… Mộ Dung Trần truyền nội công Thiên Âm cho Hoa Mộ Thanh, là để rèn luyện nàng trở thành một "dụng cụ" mang hàn độc cho hắn sao?
Mộ Dung Trần không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn về phía hoàng cung hùng vĩ đang ngày một gần hơn trước mặt.
Trong bóng tối, hoàng cung tựa như một con mãnh thú khổng lồ nằm phục, lộng lẫy mà uy nghiêm.
Hắn nhếch môi cười, nhưng trong mắt và trên gương mặt lại chỉ còn lại sự băng lạnh.
Đỗ Thiếu Quân lắc lư vò rư-ợu trong tay, nhàn nhạt cười nói: "Sự xuất hiện của Vô Tướng Chi Thể này quá trùng hợp. Dù là nàng cố tình hay do số trời, thì nay đã bước vào ván cờ của ngươi, cũng đừng mơ có thể thoát khỏi tay ngươi. Cứ nuôi dưỡng nàng cho tốt, chờ khi thân thể nàng được rèn luyện thành công, thì từ từ dùng thể x-ác nàng để hóa giải độc trong người, cũng là bước chuẩn bị cho đại sự tương lai."
Vẫn không có hồi âm từ Mộ Dung Trần.
Đỗ Thiếu Quân lại bật cười, lần này nụ cười có phần khác với Bàng Thái ôn hòa nho nhã thường ngày, ẩn hiện một nét phong lưu tự tại: "Ta đi tìm Lưu Ảnh cô nương của Điệp Huyền Lâu uống vài chén đây."
Dứt lời, thân ảnh hắn như một làn khói tan biến vào màn đêm, khinh công cao siêu đến mức khó ai đoán được, hoàn toàn khác hẳn vẻ thư sinh nhã nhặn hằng ngày khiến bao thiếu nữ ái mộ của hắn, Tuyên Vương điện hạ.
Mộ Dung Trần vẫn đứng yên tại chỗ.
Đột nhiên, hắn quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Ở đằng kia, một chiếc khăn tay dệt từ tơ mây đang bị gió cuốn đi, lững thững bay xa.
Mộ Dung Trần thu ánh mắt lạnh lùng lại, bước thẳng về phía hoàng thành.
Trên chiếc khăn tay trắng ấy, vết má-u như mùi hương lạnh lẽo vùng vẫy trong tuyết, nổi lên rồi lại chìm xuống, dần bị bụi trần phủ mờ.
Bất chợt.
Một bàn tay vươn tới, nhặt lấy chiếc khăn.
Tất cả bụi bặm theo chuyển động nhẹ nhàng nơi ngón tay người đó rơi xuống, để lộ vết má-u đỏ rực, như ánh bình minh hé lộ trong sương.
Mộ Dung Trần cúi mắt liếc nhìn, rồi nhét chiếc khăn vào trong áo, đón gió bước qua cổng thành.
Tấm trường bào màu tím rộng thùng thình phía sau hắn bay phần phật, giống như chiếc đuôi dài của yêu hồ tung bay theo gió.
Là ma, là tiên, là yêu quái, hay là yêu nghiệt.
Tất cả, hắn đều không cần bận tâm nữa.
Việc hắn phải làm bây giờ chính là, thay nàng báo thù rửa hận.
Từng đao, từng nhát, hắn sẽ ché-m nát cái Đại Lý quốc khiến nàng phải trả giá bằng một đời ngu ngốc và bi thương!
__
Sáng hôm sau, khi Hoa Mộ Thanh tỉnh dậy, cơn đau tưởng chừng như đốt cháy tâm can đêm qua đã hoàn toàn biến mất.
Ngược lại, khắp người nàng cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Thậm chí, luồng nội lực vốn bị bế tắc bấy lâu cũng có phần tinh tiến.
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh chẳng lấy gì làm vui.
Điều đó đồng nghĩa với việc, từ nay về sau, công pháp tu luyện của nàng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Mộ Dung Trần. Chẳng khác nào bị kìm kẹp trong tay tên khốn ấy, kẻ có lòng dạ đen tối như vũng nước bẩn. Làm sao nàng có thể vui được?
Huống chi, đêm qua bị hắn cắ-t ngang, nàng còn chưa kịp hỏi chuyện liên quan đến phủ Bàng gia.
Đúng lúc đó, Xuân Hà đẩy cửa bước vào.
Thấy nàng đang ngồi trên giường, vội vàng tiến lại, mỉm cười dịu dàng nói: “Tiểu thư tỉnh rồi à? Có muốn rửa mặt chải đầu không ạ? Lão phu nhân sai người nhắn, mời tiểu thư sang dùng điểm tâm.”
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh không trả lời.
Xuân Hà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn mình không chớp.
Sắc mặt nàng ta khựng lại, rồi lập tức quỳ xuống.
“Ngươi là người của Mộ Dung Trần?”
Một câu hỏi lạnh lùng, điềm tĩnh, khiến sau lưng Xuân Hà lạnh buốt.
Thiếu nữ này quá thông minh, chỉ cần một sơ hở nhỏ trước mặt nàng, cũng đủ để nàng lần ra những mạch ngầm sâu kín ẩn giấu phía sau!
Xuân Hà là người của Mộ Dung Trần.
Nàng được Mộ Dung Trần sắp xếp ở bên cạnh Trưởng Công Chúa, bất kể là để giám sát hay có mục đích nào khác, nói cho cùng vẫn là nội gián để nắm rõ mọi động tĩnh trong phủ của Trưởng Công Chúa.
Thế nhưng, chẳng ngờ lại vô tình bị Trưởng Công Chúa ban cho nàng, từ đó thuận tiện thông qua Hoa Mộ Thanh mà giám sát luôn cả Hoa phủ gia, bao gồm cả chính nàng.
Tất cả những điều này, Hoa Mộ Thanh có thể nhận ra, chỉ bởi vì tối qua khi nàng đang tắm, Xuân Hà không hề lên tiếng nhắc nhở mà cứ để Mộ Dung Trần bước vào phòng tắm.
Tâm tư và sự nhạy bén của thiếu nữ này… thật sự khiến người ta kinh ngạc.
"Vâng."
Xuân Hà tuy có chút kinh hoàng nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên thừa nhận: "Nô tỳ là một trong những ám vệ của chủ tử, phụng mệnh người đến hầu hạ tiểu thư."
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ thiếu nữ non nớt, vóc người mảnh mai yếu ớt, vậy mà ánh mắt kia lại nhìn xuống không chút cảm xúc, khiến Xuân Hà có cảm giác áp lực kinh hoàng khó tả!
Khí thế đó, thậm chí còn áp đảo cả Trưởng Công Chúa – người bao năm đứng nơi quyền cao chức trọng!
Trán Xuân Hà bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Bỗng nghe Hoa Mộ Thanh lên tiếng: "Thôi được rồi, ngươi là người của hắn, ta sớm nên đoán ra. Nhưng Xuân Hà, về sau, những chuyện như tối qua, ta mong ngươi vẫn nên nhắc nhở ta một tiếng. Dù sao… bây giờ ngươi là người bên cạnh ta, bất kể là giả vờ hay thật lòng, thì ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi nói có phải không?"
Hoa Mộ Thanh… rõ ràng đang uy hi-ếp nàng!
Xuân Hà chấn động, nếu còn dám làm những việc vượt quá giới hạn của nàng ấy, thì dù gì nàng ấy cũng là chủ tử, muốn xử lý một tỳ nữ như nàng, thật chẳng phải chuyện khó khăn gì!