Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 84

 
“Đi đi, tiếp tục theo dõi. Nếu có chuyện gì thú vị nữa, lại đến báo cho ta.” – Mộ Dung Trần mỉm cười nói.

Ám vệ đáp lời, lập tức lui xuống.

Mộ Dung Trần cúi đầu, uống mấy ngụm rư-ợu, bỗng cảm thấy chẳng thú vị bằng khi nãy được nghe tiểu nha đầu ấy bày mưu tính kế ở Hoa phủ gia.

Hắn chăm chú nhìn ly rư-ợu trong tay, thứ ánh sáng đêm lấp lánh sóng sánh trong chén rư-ợu, rồi đột nhiên nhếch môi cười, x-ách theo vò rư-ợu, phóng người từ mái ngói vàng kim nhảy xuống.

Chiếc trường bào màu tím rộng lớn tung bay phía sau lưng, như một đóa sen kiêu ngạo ngút trời bung nở giữa đêm đen.



Hắn như yêu mị đẹp nhất giữa đêm tối, dùng chất độc quyến rũ nhất của mình, để dụ dỗ tiểu cô nương nơi trần thế mịt mờ kia.

Dùng độc để xâm nhập thân thể, dùng độc để khơi dậy tình cảm.
__

Hoa Mộ Thanh vừa luyện xong nội công tâm pháp, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe trên cửa sổ vang lên một tiếng động.

Nàng lập tức đưa tay định rút con d-ao găm mà lần trước bảo Xuân Hà lén mua giấu dưới gối.

Nhưng chưa kịp chạm tới, đôi mắt nàng đã bị một bàn tay từ phía sau bịt lại.

Ngay sau đó, vang lên một giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ đến vô tình, mang theo ý cười trêu ghẹo:
“Đoán xem ta là ai?”

“… Trẻ con thật.”

Hoa Mộ Thanh khẽ giật giật mí mắt. Người kia mang theo mùi hương lạnh thanh, lòng bàn tay lạnh buốt dán lên làn da ấm áp của nàng, khiến nàng rùng mình khe khẽ.

Nàng từ tốn gỡ tay hắn ra, rút con d-ao găm từ dưới gối lên.

Giọng nói không mang theo cảm xúc: “Điện hạ, giờ này đột nhiên đến chơi, đúng là ngày càng về khuya. Phòng khuê nữ, trong mắt ngài chẳng lẽ là nơi có thể tự tiện ra vào sao?”

Giọng nói kia nghe ra dường như có chút giận dỗi.

Mộ Dung Trần nhướng mày, thu tay lại, đầu ngón tay khẽ lướt qua bên tai nàng.

Vai Hoa Mộ Thanh cứng đờ, trong khoảnh khắc tiếp theo, vành tai nàng đỏ lên, cả khuôn mặt cũng nhuộm một tầng ửng hồng mờ nhạt.

Ánh đèn đầu giường được màn lụa mỏng bao phủ, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, dịu dàng và ấm áp.

Mộ Dung Trần cúi đầu xuống, vừa lúc Hoa Mộ Thanh quay mặt lại.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một câu “Ngắm mỹ nhân dưới đèn”, không còn hình ảnh nào phù hợp hơn khung cảnh lúc này.

Đôi mày cong bay vút lại hơi nhướng lên, hắn khẽ cong môi, mỉm cười: “Phòng khuê nữ? Tiểu nha đầu giờ lại ra vẻ đoan trang với ta rồi à?”

Hoa Mộ Thanh lườm hắn một cái, đưa tay định kéo áo khoác phủ lên người, dù sao nàng cũng chỉ mặc mỗi nội y.

Dù trước mặt Mộ Dung Trần, đến cả cảnh tắm cũng từng bị hắn nhìn thấy… nhưng nàng… vẫn không thể nào buông thả bản thân như vậy được.



Chỉ là, tay nàng còn chưa chạm được vào áo khoác thì Mộ Dung Trần đã nhanh hơn một bước, nhảy xuống giường, tiện tay lấy từ giá áo một chiếc áo choàng bằng thục cẩm thêu hoa trăm loại và bướm bay, rồi ném thẳng về phía nàng.

“Khoác cái này vào.”

Hoa Mộ Thanh bị phủ nguyên một cái áo choàng lên đầu, che kín cả mặt mũi.

Nàng trợn trắng mắt, vừa đưa tay định kéo chiếc áo choàng ra khỏi đầu thì bất ngờ có một đôi tay vòng qua eo nàng từ phía sau, siết chặt, rồi cả người nàng bị bế bổng lên.

“Ngài làm cái gì vậy!”

Hoa Mộ Thanh tức tối kêu lên từ trong lớp áo choàng, giãy giụa vài cái.

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, ghé sát môi, từ ngoài lớp áo thì thầm: “Đừng quậy. Có chỗ hay ho, dẫn ngươi đi xem một chút.”

Hoa Mộ Thanh nghe vậy, quả nhiên không vùng vẫy nữa. Quả nhiên nàng đoán không sai, hôm nay chẳng cần xoa bóp kinh mạch gì cả, người này đột nhiên mò tới, chắc chắn là có chuyện muốn nói.

Thế là nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng Mộ Dung Trần, để mặc hắn bế lên, tung người phóng qua màn đêm.

Bên tai không nghe thấy gió thổi, nhưng dưới chân lại cảm nhận được làn se lạnh của đêm xuân len qua lớp tất chưa kịp cởi.

Gió lướt qua đầu ngón chân, nàng vô thức co khẽ mũi chân lại.

Mộ Dung Trần cúi đầu, thấy được hành động nhỏ nhắn ấy, ánh mắt khẽ dừng lại nơi mu bàn chân mảnh mai của nàng, khóe môi cong cong.

Không biết đã qua bao lâu, Hoa Mộ Thanh cảm thấy cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng hắn vẫn chưa buông nàng xuống.

Lại chờ thêm một lát nữa, nàng mới được thả xuống, nhưng khi đôi chân nàng chạm đất, lại không hề cảm thấy lạnh lẽo như tưởng tượng, mà là rơi trên thứ gì đó rất mềm mại.

Hoa Mộ Thanh vén áo choàng ra, cúi đầu nhìn xuống, là một đôi giày thêu lan vàng mới tinh.

Nàng hơi sững người, rồi ngẩng đầu lên.

Mộ Dung Trần nhìn nàng bọc trong chiếc áo choàng thêu bướm hoa, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn mình, trông chẳng khác gì một thú con vừa chui ra từ trong hoa, hoàn toàn không nhận ra ngay cả bộ dạng thuần khiết hồn nhiên như thế cũng đã là một món báu vật khiến thiên hạ phải tranh đoạt.



Hắn nghiêng ánh mắt đi nơi khác, thản nhiên nói: “Ám vệ đưa đến. Ban đêm lạnh, ngươi là nữ tử, không nên để chân bị nhiễm lạnh.”

Hoa Mộ Thanh chớp mắt, rồi bất chợt nở nụ cười, cúi người mang giày vào.

Sau đó chỉnh lại áo choàng cho gọn gàng, lúc này mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía chỉ thấy mình đang đứng tại… Đăng Tiên Lâu, tòa lầu cao nhất kinh thành.

Nàng khẽ ngẩn người.

Nơi này, năm xưa là nơi Đỗ Thiếu Lăng xây riêng cho nàng sau khi vừa lên ngôi.

Nói là muốn cùng nàng làm một đôi thần tiên quyến lữ, thực ra chỉ là để dỗ dành nàng vui vẻ, lợi dụng nàng cùng với Lâm Lang Các và quân đội của Tống gia để củng cố giang sơn của hắn mà thôi.

Tòa Đăng Tiên Lâu này, trừ lần đầu tiên được dẫn đến ngắm qua trong chớp mắt, nàng chưa từng quay lại lần thứ hai.

Về sau nghe nói Mộ Dung Trần đã xin lấy tòa lầu này, còn cho người sửa chữa quy mô lớn một lần, nhưng dùng vào việc gì thì chẳng ai biết rõ.

Hiện tại, Hoa Mộ Thanh đang đứng chính trên tầng cao nhất của Đăng Tiên Lâu.

Đưa mắt nhìn quanh, nàng mới phát hiện, nơi này đã khác xa so với cảnh tượng nàng từng thấy ở kiếp trước.

Năm xưa, nơi đây trải thảm đỏ, tường quét hồ tiêu đỏ sẫm, khắp nơi bày biện những vật phẩm quý giá hiếm thấy. Từ dưới lên trên, mỗi tầng đều là một phòng riêng, nói là để ở thì chi bằng nói là phòng trưng bày những báu vật.



Xa hoa đến mức phù phiếm, hoàn toàn không có chút thực dụng nào.

Nhưng giờ thì, toàn bộ Đăng Tiên Lâu, trừ khung kiến trúc chính vẫn giữ nguyên, từ tầng một đến tầng tám đều bị khoét rỗng, chỉ còn lại khung sườn và vài cột trụ chống đỡ.

Từ dưới nhìn lên, đến cả thang cũng không có!

Nếu không phải Mộ Dung Trần võ công cao cường, e rằng muốn bay lên đây cũng khó!

Tầng thứ chín thì được mở rộng gấp đôi, xây thành một gian nhà gỗ rộng lớn. Vị trí hiện tại Hoa Mộ Thanh đang đứng chính là phần hiên phía trước ngôi nhà gỗ, một khoảng không gian thoáng đãng.

Xung quanh không có lan can, khiến người ta có chút cảm giác nguy hiểm vì đang lơ lửng giữa không trung.

Ở một góc, có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đang phát ra ánh sáng mờ ảo.

Gió từ bốn phía thổi tới, lùa vào mái tóc của Hoa Mộ Thanh.

Nàng nheo mắt, khẽ hít một hơi, mỉm cười: “Thật dễ chịu. Quả nhiên, Cửu Thiên Tuế Điện hạ là người biết hưởng thụ nhất thiên hạ này đấy.”

Câu này không rõ là lời khen hay lời mỉa.

Chỉ là nhìn vẻ mặt nàng, lại giống như thật sự rất thích thú.

Vẻ tươi tắn nơi hàng mày khóe mắt ấy, khiến Mộ Dung Trần trong khoảnh khắc ngỡ như nữ nhân ấy đang đứng ngay đây.

Hắn mỉm cười rồi thở dài.

Hắn cụp mắt, cười giễu một tiếng, rồi ngồi bệt xuống đất, lấy ra chén rư-ợu vẫn còn chưa uống hết từ trong hoàng cung khi nãy, lười biếng nói: “Tiểu nha đầu, lại đây uống rư-ợu với Bổn Đốc.”



Hoa Mộ Thanh đang cười thì động tác bỗng khựng lại, nàng nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Cửu Thiên Tuế Điện hạ, ngài đưa ta đến tận đây lúc nửa đêm, chẳng lẽ chỉ để uống rư-ợu với ngài thôi sao?”

Cái giọng này, sao nghe như nàng đang trách hắn chẳng khác nào một tên sơn tặc chặn đường cư-ỡng ép nữ nhi nhà lành vậy?

Mộ Dung Trần liếc nàng một cái: “Còn không mau lại đây.” 

 
Bình Luận (0)
Comment