Xuân Hà cau mày, có phần khó hiểu: “Vậy chẳng lẽ lão phu nhân muốn ép lão gia bỏ thê sao?”
Hoa Mộ Thanh lắc đầu: “Trừ chuyện có một đứa con riêng là Hoa Tưởng Dung, do chính Hoa Phong chủ động nhận về thì Trữ Thu Liên chưa phạm phải lỗi nào trong ‘thất xuất’ cả. Lão phu nhân không tìm được lý do chính đáng.”
Phúc Tử cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Lão phu nhân thật sự muốn lão gia bỏ phu nhân sao? Nhưng hiện nay Hoa phủ vẫn còn dựa vào phủ Thượng Đô Hộ mà!”
Nghe vậy, ngay cả Xuân Hà cũng liếc nhìn Phúc Tử một cái huống chi là Hoa Mộ Thanh, người sớm đã biết trong lòng Phúc Tử có điều giấu giếm.
Lời của Phúc Tử quả thật đã đ-ánh trúng điểm then chốt. Dù Hoa phủ hiện tại có đang vinh hiển đến đâu, thì mọi vinh hoa đó đều gắn chặt với gia thế của Trữ Thu Liên.
Lão phu nhân từ một nữ nhân nhà nông được nâng lên làm quý phu nhân được nhân người kính trọng, lâu ngày liền tưởng rằng tất cả sự vinh hiển ấy đều là do bản thân bà ta giành được.
Thật nực cười.
Hoa Mộ Thanh lại không vạch trần suy nghĩ đó.
Nàng chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, đưa mắt nhìn ra khu vườn đang dần nhuộm sắc xuân bên ngoài, khẽ cười: “Chỉ cần có được một liên minh mạnh mẽ hơn, bọn họ – những kẻ Hoa gia vô tình vô nghĩa ấy tự khắc sẽ không chút do dự mà vứt bỏ phủ Thượng Đô Hộ.”
Xuân Hà khẽ hỏi: “Tiểu thư định làm thế nào?”
Đôi mắt Hoa Mộ Thanh ánh lên tia sáng mơ hồ, giọng nói êm ái như đang ngân nga một khúc hát, nàng bật cười khe khẽ: “Bước đầu tiên, dĩ nhiên là khiến Trữ Thu Liên không còn chốn dung thân trong Hoa phủ này nữa.”
Xuân Hà và Phúc Tử đồng loạt chấn động.
Hai nàng cùng nhìn về cô nương trước mặt tuy tuổi còn rất trẻ, nhưng nhan sắc lại kiều diễm tuyệt trần.
Ẩn sau vẻ đẹp có thể khiến nhân thế đảo điên ấy là một trái tim tinh tế đến mức khôn lường, chỉ cần xoay chuyển một cái đã có thể thao túng lòng người và mưu tính nhân sự.
Trong lòng nàng, ẩn giấu một lưỡi d-ao khiến người ta lạnh sống lưng. Chỉ cần ló đầu ra, đã có thể đâ-m kẻ dám xúc phạm thành trăm ngàn lỗ thủng.
Nàng như một mỹ nhân độc xà núp sau lưỡi d-ao, toàn thân đều là độc dược.
Xuân Hà hoảng sợ cúi thấp đầu.
Còn Phúc Tử thì không giấu nổi ánh mắt khâm phục, liên tục nhìn Hoa Mộ Thanh đầy ngưỡng mộ.
Hoa Mộ Thanh với hàng mi dài cong vút như quạt, đôi môi hồng như hoa anh đào khẽ cong lên.
Nàng cười khẽ: “Đi thôi, đến thăm vị tổ mẫu đang tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh của ta một chuyến.”
Trong Thư Vân Đường.
Hoa Phong giận dữ hất văng chén trà bên cạnh, sắc mặt tối sầm.
Bên cạnh là một vị thái y mặc quan phục lắc đầu nói: “Hoa đại nhân, bệnh tình của lão phu nhân đúng là do quá tức giận mà thành. Hiện tại chỉ có thể tĩnh dưỡng, muốn tỉnh lại hay không còn phải xem thời cơ.”
Hoa Phong cố nén cơn giận, chắp tay hành lễ: “Tôn Thái y, thật sự không còn cách nào sao?”
Tôn Thái y khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Hoa Phong lập tức trầm xuống. Khó khăn lắm mới mời được vị thái y chuyên chữa bệnh cho các Quý Nhân trong cung, vậy mà lại nói không thể khiến lão phu nhân tỉnh lại, chuyện này khiến ông sao có thể không giận cho được!
Thế nhưng ông cũng không thể trút giận lên Tôn Thái y, đành phải tiễn khách bằng lời lẽ nhã nhặn.
Sau đó, trong Thư Vân Đường, ông liền nổi một cơn thịnh nộ.
Khi Hoa Mộ Thanh bước vào, vừa hay nghe thấy Hoa Phong đang quát mắng Trữ Thu Liên: “Ta không cần biết chuyện này đúng sai ra sao, nhưng ngươi dung túng bọn tiểu bối vô phép mạo phạm mẫu thân, khiến mẫu thân tức giận đến ngất xỉu, thì chính là lỗi của ngươi! Ngươi làm chủ mẫu của Hoa gia kiểu gì vậy!”
Ngoài cửa, các vị di nương thứ tư, thứ năm, thứ sáu đều lặng lẽ đứng chờ.
Tứ di nương và Lục tiểu thư – Hoa Hỉ Lạc vừa thấy Hoa Mộ Thanh đi đến liền kín đáo mỉm cười.
Ngũ di nương thì trên mặt hiện rõ vẻ hả hê.
Lục di nương vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, dường như đang lo cho đứa con của mình, thần sắc không tập trung.
Bên trong, Trữ Thu Liên mang theo vẻ ấm ức, vừa khóc vừa nói: “Lão gia, ta nào đâu chẳng mong mẫu thân được bình an. Nhưng Hoa Thường Hảo lại mang lòng ghen ghét ta và nha đầu Vân Nhi, đến mức dám cãi lại mẫu thân, khiến người giận đến hôn mê. Một đứa nữ nhi chẳng biết phép tắc, chẳng phân trên dưới như vậy, đều là do ta dạy dỗ không nghiêm, ta nhận lỗi. Nếu giờ lão gia muốn đ-ánh muốn gi-ết nha đầu đó, ta cũng tuyệt đối không oán một lời.”
Quả là một chiêu lật ngược trắng đen, rút lui để tiến công nắm bắt tâm lý của Hoa Phong vô cùng chuẩn x-ác.
Quả nhiên, Hoa Phong lập tức quát lớn: “Người đâu, đi bắt Hoa Thường Hảo…”
“Phụ thân.”
Bỗng nhiên, một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo như mật vang lên từ ngoài cửa: “Xin người chớ để mình tổn hại sức khỏe vì tức giận.”
Câu quát mắng của Hoa Phong lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Sắc mặt Trữ Thu Liên lập tức biến đổi, hung hăng nhìn ra cửa.
Hoa Mộ Thanh mặc một bộ váy dài tay rộng kiểu Lưu Tiên, áo khoác màu hồng đào thêu hoa rải khắp đất dẫn bướm phượng, bước vào uyển chuyển, miệng mỉm cười, dung mạo thanh nhã, đoan trang.
Từng cử chỉ, nụ cười, ánh mắt của nàng, khi sánh cùng khung cảnh vườn đào nở rộ sau lưng trong Thư Vân Đường, khiến người ta có cảm giác như hoa đào hóa yêu mà giáng trần thành sắc đẹp khuynh thành.
Hoa Phong khẽ ngẩn người.
Trữ Thu Liên thì sắc mặt dần trở nên dữ tợn.
“Phụ thân.”
Hoa Mộ Thanh cúi người hành lễ: “Chuyện gì khiến người phải tức giận đến như vậy?”
Cơn giận trong lòng Hoa Phong gần như tan biến không dấu vết.
Người ta nói “mỹ nhân có thể tiêu sầu”, quả đúng thật. Chỉ cần ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế này, mọi phiền muộn dường như đều hóa thành mây khói.
Ông khựng lại một chút, rồi thở dài: “Tổ mẫu con vẫn chưa tỉnh lại, lần này Thất nha đầu thật sự quá ngang ngược, phụ thân định sẽ thi hành gia pháp để răn đe mọi người.”
Hoa Mộ Thanh khẽ chớp đôi mắt long lanh như nước, tỏ vẻ nghi hoặc: “Tại sao lại trách phạt Thất muội? Chẳng phải là do tổ mẫu ra mặt bênh vực Thất muội mới ngất đi hay sao?”
Nhưng nàng lại không nói rõ ràng giữa việc “bênh vực” và “ngất đi” đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Phong không phải kẻ ngu ngốc.
Chỉ một thoáng suy nghĩ, ông liền nhận ra trong lời nói vừa rồi của Trữ Thu Liên, dù bề ngoài có vẻ công bằng chính trực, nhưng thật ra là đang ngấm ngầm gieo rắc sự chia rẽ.
Trước đây, trước mặt Hoa Phong, Trữ Thu Liên thỉnh thoảng có giả bộ đoan trang, nhưng đa phần vẫn là phô bày tính cách yêu – ghét rõ ràng của mình.
Ban đầu, Hoa Phong còn khá thích sự thẳng thắn ấy. Nhưng dạo gần đây, vì cái gọi là “thẳng tính” của bà ta mà khiến ông liên tiếp mất mặt, danh tiếng của Hoa phủ cũng bị ảnh hưởng không ít. Trong lòng ông bắt đầu cảm thấy nữ nhân này không phải là ngay thẳng, mà là ngu ngốc và thiếu suy nghĩ!
Ông liếc nhìn Trữ Thu Liên, ánh mắt không nặng không nhẹ, rồi khẽ gật đầu: “Là phụ thân quá nóng vội. Nhưng nước có quốc pháp, nhà có gia quy, dù Thất nha đầu không cố ý, thì cuối cùng cũng phạm sai lầm. Vết thương trên mặt của Vân Nhi là do nó gây ra, mưng mủ không lành, cũng cần phải cho Vân Nhi một lời giải thích.”
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Biểu tiểu thư chẳng phải nói có linh dược kỳ diệu sao? Vậy mà lại không hiệu quả à?”
Câu hỏi của nàng dường như vô tình, nhưng Trữ Thu Liên lập tức nhíu mày.
Hoa Mộ Thanh liếc mắt qua, trong lòng cười lạnh.
Rồi nàng dịu dàng nói với Hoa Phong: “Phụ thân, chuyện này suy cho cùng cũng không thể hấp tấp được. Tình hình lúc đó rốt cuộc ra sao, con nghĩ vẫn nên chờ tổ mẫu tỉnh lại rồi hãy bàn bạc thì tốt hơn. Nếu không, việc tổ mẫu một lòng bảo vệ Thất muội, mà phụ thân lại trừng phạt muội ấy, lỡ tổ mẫu biết được, e là…”
Hoa Phong là người con hiếu thảo mù quáng, Hoa Mộ Thanh chỉ nhẹ nhàng khơi gợi một câu, ông lập tức do dự!
Trong lòng Trữ Thu Liên lửa giận bừng bừng, nhưng lúc này lại không dám thể hiện, chỉ đành nén xuống, liếc Hoa Mộ Thanh bằng ánh mắt độc địa.
Rồi quay sang Hoa Phong, giọng mềm mỏng: “Nhưng lão gia à, Vân Nhi giờ đang khóc lóc không thôi, mà tiệc ngắm xuân do phủ Khai Quốc Hầu tổ chức cũng chỉ còn vài hôm nữa thôi. Nếu đợi không kịp đến lúc mẫu thân tỉnh lại để bàn bạc, mà nha đầu đó cứ khóc mãi không chịu đi, vậy thì…”
Tiệc ngắm xuân hằng năm của phủ Khai Quốc Hầu, có sự góp mặt của Tuyên Vương – Đỗ Thiếu Quân, cùng các công tử danh giá trong các thế gia vọng tộc, thậm chí đôi khi còn có cả Hoàng Thượng đến dự.