Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 92

 
Hoa Nguyệt Vân khẽ sững người.

Lúc này lại thấy Hoa Mộ Thanh bỗng khẽ mím môi cười, cụp mi xuống.

Lạnh lẽo như sương tuyết thoáng chốc tan biến, chỉ còn lại một mỹ nhân như đóa hoa xinh đẹp, dưới ánh đèn mờ ảo nhẹ lay động, Bàng Thái mê người.

Hoa Nguyệt Vân có chút ngẩn ngơ, chưa kịp hoàn hồn liền nghe Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Không phải là ta không có lòng muốn giúp, chỉ là… e rằng Tứ muội chưa biết, có vài loại dược liệu có tính tương khắc, cho dù ta có thiện ý, nhưng không rõ biểu tiểu thư đã cho muội dùng loại thuốc nào. Nếu mạo muội điều chế thuốc mỡ hoạt huyết sinh cơ, e là chẳng những không hiệu quả mà còn làm tổn thương làn da, thì lại càng không hay.”

Hoa Nguyệt Vân không ngờ còn có chuyện như vậy, lập tức quay đầu bảo: “Đem thuốc mỡ biểu tỷ đã đưa ta ra đây, để Nhị tỷ xem thử.”

Có lẽ vì cái liếc mắt vừa nãy quá đỗi uy nghiêm, đến mức chính Hoa Nguyệt Vân cũng không nhận ra mình đã đổi cách xưng hô với Hoa Mộ Thanh.

Phía sau, Kim Linh và Ngân Linh đều giật mình kinh ngạc.



Kim Linh nhanh chóng lấy ra một hộp phấn trang điểm tinh xảo từ trong túi thơm, cung kính dâng lên vừa cười vừa nói: “Thật trùng hợp. Vì tiểu thư phải thường xuyên dùng thuốc này nên bảo nô tỳ mang theo bên người. Nhị tiểu thư mời xem qua thử xem có gì tương khắc, rồi làm giúp Tứ tiểu thư một hộp thuốc mới. Nếu Nhị tiểu thư có thể chữa lành dung nhan, kịp tham gia yến hội ngắm hoa của phủ Khai Quốc Hầu, thì ắt sẽ không quên phần công lao lớn của Nhị tiểu thư đâu.”

Không hổ là nha hoàn thân cận bên Hoa Nguyệt Vân, lời nói vừa nhã nhặn lại vừa khéo léo, đ-ánh trúng ngay tâm ý chủ nhân.

Hoa Nguyệt Vân hài lòng liếc mắt nhìn Kim Linh.

Kim Linh mỉm cười, cung kính lùi lại.

Ngân Linh chỉ liếc nhìn, không nói gì.

Hoa Mộ Thanh thu hết nét mặt của từng người vào trong mắt, khẽ cười nói: “Vậy ta sẽxem thử. Cũng có phần mạo muội với tấm lòng của biểu tiểu thư, thuốc quý thế này mà lại để ta xem qua.”

Hoa Nguyệt Vân lập tức nói: “Không nói với tỷ ấy là được!”

Nhưng nàng ta vẫnkhông cam lòng mà lẩm bẩm: “Nếu thật là thuốc tốt, sao mặt ta vẫn chưa khá hơn chút nào chứ.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, không đáp, mà mở hộp phấn ra, làm bộ giơ lên mũi khẽ phẩy.

Chỉ một động tác đơn giản ấy, nhưng qua dáng vẻ cúi mắt, mỉm cười dịu dàng của nàng, lại toát lên một vẻ đẹp khiến người khác không khỏi xao xuyến.

Quả thật là một mỹ nhân hiếm có.

Hoa Nguyệt Vân chợt thất thần, rồi trong lòng lại dâng lên cơn ghen tị dữ dội.

Đang lúc phiền muộn, Hoa Mộ Thanh chợt khẽ “Ừm?” một tiếng đầy vẻ nghi hoặc.

Ngay sau đó, gương mặt dịu dàng thanh tú của Hoa Mộ Thanh bỗng chốc thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Nàng nghi hoặc liếc nhìn Hoa Nguyệt Vân một cái, rồi nhanh chóng nhíu mày, cúi đầu nhìn hộp phấn trong tay. Ánh mắt nàng chợt lóe lên, như thể phát hiện ra điều gì đó nghiêm trọng, thậm chí có chút hoảng hốt.

Hoa Nguyệt Vân lập tức nhận ra có điều bất thường, liền hỏi: “Sao thế? Thuốc này có vấn đề à?”

Hoa Mộ Thanh vội vã nở một nụ cười che giấu, đặt hộp phấn xuống: “Không… không có gì đâu. Có lẽ ta nhìn nhầm thôi.”

Sau đó nàng lập tức quay sang nghịch đám thảo dược trong giỏ trên bàn, cười nói: “Vừa hay trong số thảo dược hôm nay ta mua có thứ rất hợp với muội. Muội đợi một đêm, tối nay ta sẽ điều chế xong. Ngày mai dùng thử, đến lúc dự yến hội ngắm hoa của phủ Khai Quốc Hầu, chắc chắn sẽ lành hẳn.”

Hoa Nguyệt Vân vẫn định hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì không ổn với hộp phấn mà Trữ Tư Tuyền đưa cho nàng.

Nhưng ánh mắt khẽ chuyển, như sực nghĩ đến điều gì đó, nàng lại nuốt câu hỏi vào trong.

Nàng ta khẽ gật đầu, thu hộp phấn về, hiếm khi nở một nụ cười nhẹ với Hoa Mộ Thanh: “Vậy thì làm phiền Nhị tỷ rồi. Muội không làm phiền nữa, mong tỷ sớm làm xong.”



Nói rồi liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Hoa Mộ Thanh tiễn nàng ra đến tận cổng viện, thấy các nha hoàn hai bên đã đi xa, vẻ mặt vẫn như còn lo lắng lắm, rốt cuộc lấy hết can đảm khẽ ghé tai Hoa Nguyệt Vân, thấp giọng nói: “Tứ muội, thuốc mà biểu tiểu thư đưa cho muội… tốt nhất đừng dùng nữa.”

Sắc mặt Hoa Nguyệt Vân chợt thay đổi, quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh nhưng Hoa Mộ Thanh đã nhanh chóng lui mấy bước, như thể chưa từng nói gì.

Hoa Nguyệt Vân khẽ nhíu mày, lại nhìn nàng lần nữa, rồi kiêu ngạo rảo bước rời đi.

Nhưng nàng ta không hề nhìn thấy trên gương mặt dịu dàng, cẩn trọng ban nãy của Hoa Mộ Thanh, giờ đã dần hiện lên một nụ cười giễu cợt đầy mỉa mai.

Chốc lát sau, nàng xoay người, chậm rãi quay trở lại phòng.

Lấy ra một nhánh hồng hoa khô được giấu dưới đáy giỏ, đưa lên trước mắt ngắm nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Nàng nhẹ giọng dặn dò Phúc Tử bên cạnh: “Đi lan truyền chuyện Trữ Tư Tuyền có quan hệ mờ ám với Tư Không Lam đến tai Hoa Nguyệt Vân.”

Mắt Phúc Tử sáng rực, lập tức vui mừng nhận lệnh.
__

Hôm sau, tại Thủy Vân Cư.

Xuân Hà mang hộp phấn mà Hoa Mộ Thanh đã chuẩn bị từ đêm quA Giao tận tay Ngân Linh, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Vừa mới rẽ qua một khúc quanh, nàng liền trông thấy một đại phu x-ách hòm thuốc, vội vã đi vào trong viện.

Xuân Hà dừng lại không xa, đứng nghe một lúc. Liền nghe trong Thủy Vân Cư vọng ra tiếng quát mắng đầy phẫn nộ và giận dữ.

Ngay sau đó, chỉ thấy Hoa Nguyệt Vân không mang mạng che mặt, gương mặt mưng mủ lở loét phơi ra rõ ràng, gào lên the thé như điên: “Trữ Tư Tuyền! Ta phải gi-ết ch-ết ả tiện nhân nhà ngươi!”

Nhưng đã bị Kim Linh và Ngân Linh sống ch-ết kéo lại.



Xuân Hà đứng xa xa thấy vậy thì khẽ nhếch môi cười, vui vẻ rảo bước quay về.

Còn trong Thuỷ Vân Cư, Hoa Nguyệt Vân lại đập vỡ một chiếc bình sứ thanh hoa quý giá, toàn thân run rẩy vì điên tiết, không ngừng chửi mắng: “Trữ Tư Tuyền! Ta đối xử chân thành với ngươi, vậy mà ngươi lại hãm hại ta như thế! Tiện nhân! Đồ tiện nhân!”

Hai mắt Kim Linh đỏ hoe, quỳ rạp trên nền nhà đầy mảnh sứ vỡ, giọng run run: “Tiểu thư, người tuyệt đối đừng tức giận đến tổn hại thân thể. Giờ lão gia cũng phải dựa dẫm vào phủ Thượng Đô Hộ, Trữ Tư Tuyền chắc chắn là ỷ vào chỗ dựa đó nên mới dám bày ra âm mưu độc ác như vậy!”

Ngân Linh cũng quỳ xuống theo, bật khóc nói: “Đúng vậy, tiểu thư, dù người có bị ức hi-ếp, nhưng nếu làm lớn chuyện, e rằng phu nhân cũng sẽ đứng về phía biểu tiểu thư mà thôi!”

“Biểu tiểu thư cái gì!”

Hoa Nguyệt Vân tức điên, vung tay tát Ngân Linh một cái như trời giáng: “Nàng ta chỉ là một ả tiện phụ! Tiện nhân!”

Ngân Linh bị tát lăn xuống đất, bàn tay chống xuống sàn lại bị mảnh sứ cứa thêm vài vết, đau đến tái mặt, nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Ngược lại, Hoa Nguyệt Vân sau cái tát đó, lửa giận trong lòng cũng dịu đi phần nào.

Nàng th* d*c ngồi xuống, nghiến răng căm hận: “Ta đã không bạc đãi nàng ta, thế mà nó lại dựa vào thế lực bên ngoại để hại ta. Hừ! Cái gì mà đệ nhất tài nữ, ta thấy phải gọi là đệ nhất ác nữ mới đúng!”

Kim Linh lê đến gần rót nước cho nàng, hai chân cũng đầy vết má-u, vừa cười gượng vừa khuyên:
“Bây giờ tiểu thư đã hiểu được tâm địa thật sự của ả, sau này tránh xa là được.”

Tuy phụ thân của Hoa Nguyệt Vân, Hoa Phong cũng là quan lớn, nhưng rốt cuộc vẫn phải dựa vào phủ Thượng Đô Hộ nhà mẹ đẻ của Trữ Thu Liên.

Hoa Nguyệt Vân đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó, cũng vì thế mà dễ dàng bị hai nha hoàn khuyên can.



Thế nhưng với tính cách thù dai trả đủ của nàng, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này.

Nàng đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ nói: “Tránh xa nàng ta? Rõ ràng là nàng ta giở trò với ta, mà lại bắt ta phải tránh xa nàng ta? Vô lý đến thế là cùng!”

Ngân Linh cũng đứng dậy, nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng tiểu thư, ngay cả phu nhân cũng hết mực bảo vệ nàng ta, nếu người làm ầm lên, với tính cách hiểm độc của ả, e là sẽ bị thiệt thòi ngầm.”

Hoa Nguyệt Vân nhíu mày, trong lòng nghẹn khuất đến khó chịu.

Chợt nàng nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng thì thầm: “Trữ Tư Tuyền… rốt cuộc vì sao lại hại ta?” 

 
Bình Luận (0)
Comment