Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 94

 
Ý tứ trong lời nói chính là ám chỉ rằng Hoa Mộ Thanh là một người không thể bước lên được vũ đài lớn, lại còn tâm cơ thâm sâu.

Nàng ta muốn ăn diện thật đẹp, để trong buổi yến tiệc mùa xuân này tỏa sáng rực rỡ.

Ngay cả Hoa Phong khi nghe đến đây cũng âm thầm cảm thấy Hoa Mộ Thanh đúng là người có tầm nhìn hạn hẹp, không thể nâng đỡ được. Huống hồ là Trữ Thu Liên, càng hài lòng với lời nói “mềm như ao găm” của Trữ Tư Tuyền.

Ai ngờ được, Hoa Nguyệt Vân bên cạnhvẫn luôn lạnh nhạt thản nhiên, lại bỗng nhiên lên tiếng: “Nhị tỷ có gì cần phải ăn diện đâu? Chỉ với gương mặt đẹp tựa thiên tiên kia, cho dù có mặc váy vải thô, cài trâm đơn sơ, cũng đủ khiến người ta kinh diễm như gặp tiên nữ giáng trần. Chỉ e là có kẻ, dù tô vẽ cầu kỳ đến mấy, cũng chẳng lọt nổi vào lòng người nào đó, lại vì thế mà sinh lòng oán hận, hại người vô tội.”

Trữ Tư Tuyền mặt lập tức cứng đờ.

Trữ Thu Liên cũng sa sầm nét mặt, cau mày nhìn Hoa Nguyệt Vân. Hôm nay nha đầu này sao câu nào cũng châm chọc như kim châm, ám chỉ mỉa mai không ngừng, là đang nói ai vậy?

Nhất là, nàng ta lại còn bênh vực Hoa Mộ Thanh một câu?

Đang còn nghi hoặc, thì từ cửa, một thiếu nữ áo nhạt đơn sơ bước vào, tựa đóa thanh liên nở giữa hồ.

Chính là Hoa Mộ Thanh.

Rõ ràng tiết xuân hãy còn lành lạnh, vậy mà nàng lại khiến người ta có cảm giác như hương sen đầu hạ dịu mát lan xa.

Mái tóc búi lỏng, cài một chiếc trâm ngọc bích duy nhất, phối cùng y phục nhã nhặn, càng tôn lên vẻ đẹp trong trẻo thanh thuần.

Làn da trắng mịn, đôi mắt sâu như ngọc đen.



Khi nàng mỉm cười, nơi đuôi mắt và khóe mày khẽ cong lên, ẩn giấu một chút phong tình chưa nở rộ.

Dù ăn mặc đơn giản đến thế, lại khiến người ta không thể dời mắt, tựa như bị cuốn lấy tâm thần.

Người ta bỗng nghĩ: nếu mỹ nhân này khoác lên sắc màu rực rỡ diễm lệ, khi sự non nớt trên gương mặt phai dần, bộc lộ nét quyến rũ từ trong cốt tủy, thì gương mặt ấy... chẳng phải sẽ khiến thiên hạ nghiêng ngả hay sao?

Ánh mắt Trữ Tư Tuyền lập tức dâng trào ghen tị điên cuồng.

Hoa Nguyệt Vân, vẫn luôn âm thầm quan sát nàng ta, khẽ bật cười đắc ý.

Trữ Thu Liên cau mày, không đợi Hoa Phong lên tiếng, bà đã nói trước: “Mộ Thanh, sao con lại ăn mặc đơn giản như vậy? Người đâu, mau đến phòng ta lấy bộ váy gấm tơ tằm màu đỏ tươi mới làm kia mang ra cho Nhị tiểu thư thay, kẻo để Hầu phủ cho rằng chúng ta thất lễ.”

Váy tơ tằm đỏ tươi?

Chẳng khác gì phong bao lì xì ngày Tết, vừa rực rỡ vừa sến súa!

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, dịu dàng thi lễ với Hoa Phong: “Không dám phụ lòng tốt của mẫu thân. Có điều, nghe nói lão phu nhân của Phủ Khai Quốc Hầu vừa mất vào năm ngoái. Nếu con mặc màu sắc rực rỡ như vậy, e là lại vô tình thành ra bất kính.”

Hoa Phong vừa nghe liền gật đầu tán thưởng: “Không sai. Phủ Khai Quốc Hầu xưa nay rất coi trọng lễ nghi quy củ, con và Nguyệt Vân đều nghĩ rất chu đáo.”

Hôm nay Hoa Nguyệt Vân cũng vừa vặn mặc một bộ y phục nhã nhặn nhưng không kém phần nổi bật.

Trữ Thu Liên nghe vậy, nhất thời cũng không tiện nói thêm gì.

Hoa Nguyệt Vân mỉm cười, rồi nhìn từ trên xuống dưới bộ váy xếp ly màu vàng nhạt thêu hoa đào mà Trữ Tư Tuyền đang mặc: “Biểu tỷ chắc cũng biết quy củ của Phủ Khai Quốc Hầu nên mới cố tình chọn một bộ váy khác hẳn thường ngày. Tương lai Hầu phủ sẽ là nhà phu quân của biểu tỷ, nay thấy tỷ dụng tâm như vậy, không biết phu nhân Hầu gia sẽ vui mừng đến chừng nào!”

Trữ Tư Tuyền suýt nữa tức đến nghẹn họng bởi kiểu nói chuyện châm biếm "nửa đùa nửa thật" của Hoa Nguyệt Vân hôm nay.

Trữ Thu Liên vội kéo tay nàng ta lại, nhìn về phía Trữ Tư Tuyền đang lộ rõ nét mặt cứng đờ, cười hòa giải: “Tư Tuyền tất nhiên là người khiến ai gặp cũng quý mến. Tiểu Hầu Gia mà gặp con, nhất định sẽ rất thích.”

Nói rồi, bà còn cố ý liếc nhìn Hoa Mộ Thanh hiển nhiên là cố tình khiêu khích.



Không ngờ Hoa Mộ Thanh vẫn chỉ cúi đầu mỉm cười, điềm nhiên không chút phản ứng.

Hoa Nguyệt Vân lại lẩm bẩm một câu: “Không biết là người họ Tư Không nào thích đây...”

Câu này nàng ta nói rất khẽ, chỉ đủ để Trữ Tư Tuyền nghe thấy, khiến nàng tức tối quay sang trừng mắt nhìn Hoa Nguyệt Vân, người hôm nay liên tục chĩa mũi dùi vào mình.

Nhưng Hoa Nguyệt Vân lại cho rằng đối phương đang chột dạ, càng thêm đắc ý trong lòng.

Hoa Phong đưa mắt nhìn qua một lượt, sau đó nhẹ giọng căn dặn Trữ Thu Liên mấy câu rồi quay sang cười dặn dò: “Nguyệt Vân hôm nay cứ đi theo sát biểu tỷ, sau này cũng là người một nhà với Phủ Khai Quốc Hầu, đừng để xảy ra lỗi lầm gì.”

Hoa Nguyệt Vân cười khẩy một tiếng rồi đáp lời.

Trữ Tư Tuyền cũng cười nhã nhặn: “Cháu gái nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai muội muội, xin cữu cữu yên tâm.”

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, đáy mắt nở nụ cười lạnh lẽo — “chăm sóc”? Nhìn vở kịch hôm nay mà xem, ai mới thực sự là người đang bị "chăm sóc" vậy?

Yến tiệc mùa xuân của Phủ Khai Quốc Hầu là sự kiện thường niên, được tổ chức đúng vào thời điểm hoa đào nở rộ, khắp nơi tràn ngập sắc xuân.

Bởi vì Khai Quốc Hầu, Tư Không Thương là người kết nghĩa huynh đệ với vị Hoàng đế khai quốc của Triều Đại Lý, từng cùng nhau vào sinh ra tử, chinh chiến khắp nơi, lập nên giang sơn Đại Lý.

Cho nên năm xưa, vị Hoàng đế khai quốc đã ban cho ông ta khu biệt phủ lớn nhất và phồn hoa nhất trong kinh thành.

Trải qua nhiều thế hệ, dù công trạng không còn như xưa, tước vị Hầu gia cũng chỉ còn là thế tập, nhưng yến tiệc mùa xuân này vẫn được tổ chức đều đặn hằng năm, như một truyền thống không thể thiếu.

Đây là một buổi tiệc còn được mong chờ hơn cả lễ Thượng Đăng trong hoàng cung.

Bởi lẽ nơi này không chỉ quy tụ các tiểu thư, công tử danh giá nhất kinh thành, mà còn là một yến tiệc long trọng, nơi quyền thế tụ hội, phồn hoa rực rỡ.

Giới trẻ đến để ngắm nhìn, dò xét nhau, hy vọng kết nên mối lương duyên giữa các gia tộc quý tộc.



Còn lớp người lớn tuổi thì tranh thủ giao hảo, kết nối quyền lực để đảm bảo thế lực nhà mình bền vững lâu dài.

Bởi vậy, chỉ cần có thể được tham dự yến tiệc xuân này thì thân phận tất nhiên không tầm thường.

Hoa Mộ Thanh ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ nhìn cánh cổng son đồ sộ và lộng lẫy của Phủ Khai Quốc Hầu dần hiện ra trước mắt.

Hai bức tượng tỳ hưu bên cổng uy nghi khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy áp lực.

Nàng chợt nhớ lại năm đó, khi Đỗ Thiếu Lăng vừa mới đăng cơ làm hoàng đế, Hoa Tưởng Dung đã theo hắn tiến cung.

Cũng chính năm ấy, Phủ Khai Quốc Hầu đã tổ chức một buổi tiệc xuân vô cùng long trọng.

Chỉ là… năm đó, Đỗ Thiếu Lăng, kẻ vừa bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, khi tham dự yến tiệc lại dẫn theo chính là Hoa Tưởng Dung mềm mại, yếu đuối ấy.

Hai người cùng khoác lên bộ trang phục dân thường, giả vờ làm một cặp đôi bình dị, ân ái mặn nồng.

Tại yến tiệc mùa xuân hôm ấy, bao người ca tụng, ngưỡng mộ vẻ dịu dàng của hoàng đế, tán dương tình cảm mặn nồng, ganh tị với sự hạnh phúc của mỹ nhân bên cạnh.

Nhưng có ai biết...

Hôm đó, Hoa Mộ Thanh nàng đứng trên đài Phượng Loan cao vút, lạnh lùng nhìn xuống kinh thành san sát nhà cửa, cao đài chen chúc.

Nàng đếm từng toà, từng toà một, đếm đến hoa mắt cũng không tìm được đâu là phủ Khai Quốc Hầu, dù rõ ràng nơi đó nguy nga lộng lẫy, không thể nào không thấy được.

Sau này, trong dân gian còn truyền miệng một bài thơ khen ngợi thâm tình của hoàng đế:

“Lục cung phấn đại giai lạc hoa,

Duy thủ nhất đoá tại tâm đầu”

*Lục cung hương sắc đều như hoa rơi,
Chỉ giữ một cánh trong tim mà thôi.*

Thô thiển, cạn cợt.

Vậy mà vẫn bị người đời ca ngợi không ngừng.



Nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt Hoa Mộ Thanh đột nhiên hiện lên vẻ u oán và sát khí.

Xuân Hà bên cạnh kinh ngạc liếc nàng một cái, khẽ hỏi: “Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao ạ?”

Hoa Mộ Thanh khép hờ đôi mắt, lắc đầu: “Không sao.”

Nàng ngước mắt, vén rèm xe, nhìn ra phía trước — xe đã dừng lại.

Chiếc xe nàng ngồi vẫn là chiếc xa giá ngựa quý, hương xa mà Trưởng Công Chúa ban thưởng.

Còn Hoa Nguyệt Vân, Trữ Thu Liên và Trữ Tư Tuyền thì không đủ tư cách ngồi chung, đành phải đi một cỗ xe khác.

Lúc này, hai cỗ xe dừng nối đuôi nhau trước cửa Phủ Khai Quốc Hầu.

Chợt nghe quản sự phủ Hầu ở cổng lớn cao giọng xướng: “Thiếu Khanh Đại Lý Tự Hoa gia, đến —!”



Vì Hoa gia hiện có một Quý phi rất được sủng ái trong cung, lại thêm Hoa Mộ Thanh gần đây nổi danh trong giới tiểu thư, phu nhân quý tộc nhờ tài y thuật…Nên lời xướng danh kia lập tức thu hút ánh mắt của không ít người. 

 
Bình Luận (0)
Comment