Hoa Mộ Thanh cắn môi, thầm nghĩ: Tên này sao lại dai như đỉa thế chứ? Trước kia đâu có như vậy đâu!
“Vậy ngài muốn thế nào?” — Nàng đành phải hỏi.
Mộ Dung Trần nhìn động tác cắn môi của nàng, ánh mắt khẽ xao động, nụ cười càng thêm tà mị và đầy ẩn ý: “Đương nhiên là muốn ngươi chịu trách nhiệm với sự trong sạch của ta rồi.”
Cả gương mặt Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ ửng: “Ngài muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”
Nhìn vẻ mặt nàng rõ ràng tức giận nhưng lại bất lực, Mộ Dung Trần thấy nàng chẳng khác nào một con mèo con giận dỗi, vừa dễ thương, vừa vô hại, dù có nhe vuốt cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn không kìm được mà bật cười.
Tiếng cười của hắn thật dễ nghe, như ngọc vỡ rơi vào dòng suối, trong vắt và thanh thoát. Trong khu vườn rực rỡ sắc hoa, tiếng cười đó vang xa lại như vọng ngay bên tai khiến tim Hoa Mộ Thanh khẽ run lên từng nhịp.
Gò má nàng lại nóng lên, vô thức đẩy hắn ra một chút: “Điện hạ xin đừng đùa giỡn với thần nữ nữa.”
Mộ Dung Trần mỉm cười, nhướng mày, đưa tay nâng cằm nàng lên, cười như không cười: “Đùa giỡn? Đêm đó là tiểu dã miêu nào đó ôm bổn tọa đâu có đoan trang thế này?”
“Ngài…”
Hoa Mộ Thanh tức đến nghiến răng, nàng thề là từ nay về sau tuyệt đối không uống rư-ợu trước mặt tên này nữa! Đúng là hại ch-ết người mà!
Sao hắn lại dai dẳng, dây dưa đến thế chứ?
Hết lần này đến lần khác đem nàng ra trêu chọc, như thể lấy chuyện nàng mất mặt làm thú vui vậy!
Đúng là… tức ch-ết đi được!
Nhưng nàng lại chẳng thể làm gì, bởi hiện tại có quá nhiều chuyện nàng phải dựa vào hắn.
Nàng cắn môi, ngước đôi mắt long lanh vì xấu hổ và giận dỗi, giọng nghẹn nghẹn hỏi: “Vậy điện hạ muốn thần nữ phải làm thế nào?”
Mộ Dung Trần nhìn vào đôi mắt đen láy ấy, tựa như được điểm bằng mực quý, long lanh như ngọc.
Cái gọi là “mỹ nhân mắt tựa ngọc”, chắc chính là thế này.
Môi đỏ, mắt phượng, dung nhan như ánh bình minh tháng ba.
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, như có điều gì đó sắp bật ra khỏi cổ họng, muốn nói lại ngập ngừng.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên một giọng nói: “Cửu Thiên Tuế điện hạ?”
Một âm thanh quen thuộc, quen thuộc đến từ sâu trong linh hồn của thân thể này!
Hoa Mộ Thanh vô thức quay đi chỗ khác.
Cả cơ thể nàng khẽ run, không còn nằm trong sự kiểm soát của bản thân.
Tựa như xúc động, lại như sợ hãi nhưng nhiều hơn cả, là nỗi đau đến mức không thể đối diện.
Gương mặt vốn ửng hồng như hoa tháng hai, giờ lại trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Vẻ xúc động mơ hồ vừa lóe lên trên mặt Mộ Dung Trần cũng tan biến trong thoáng chốc.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn cô nương trước mặt thật sâu, rồi mới chậm rãi cong môi, nở một nụ cười nhạt lạnh như má-u, quay người bước đi.
Hắn cười nhạt, lạnh lùng nhưng khách sáo: “Tiểu Hầu Gia.”
Tư Không Lưu.
Người nam nhân mà linh hồn nguyên bản trong thân x-ác Hoa Mộ Thanh từng đem lòng yêu sâu đậm.
Thế nhưng, mối tình ấy cuối cùng lại chỉ mang đến cho nàng sự tổn thương và đau đớn đến tột cùng, thân tâm đều tan nát.
Chẳng trách, chỉ cần nghe thấy giọng nói của người này, thân thể Hoa Mộ Thanh liền phản ứng kịch liệt đến thế, bản năng run rẩy, không thể khống chế.
Có thể tưởng tượng được, nữ nhân tên Hoa Mộ Thanh khi còn sống, đã tuyệt vọng và khổ sở đến mức nào.
Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua bờ vai Mộ Dung Trần, nhìn về phía đối diện nơi người nam nhân ấy đang đứng, cao ráo như tùng, khí chất thanh nhã như lan.
Tư Không Lưu — Tiểu Hầu Gia của Phủ Khai Quốc Hầu.
Phong thần tuấn tú, khí độ nho nhã không ai sánh bằng.
Chính là giấc mộng trong lòng biết bao tiểu thư khuê các ở kinh thành. Chỉ cần hắn bước trên phố, không biết bao trái tim thiếu nữ sẽ vì hắn mà rơi rụng.
Hắn từng đứng trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Mộ Thanh, nàng là nữ tử đẹp nhất thế gian này, lòng ta đã thuộc về nàng.”
Hắn từng nắm tay nàng, khẽ khàng hứa: “Mộ Thanh, ta nhất định sẽ cưới nàng, hãy chờ ta thêm một chút.”
Hắn từng nói… biết bao lời ấm áp.
Thế nhưng.
Cuối cùng.
Hoa Mộ Thanh lại tận mắt thấy hắn ôm lấy Trữ Tư Tuyền, cười khẩy đầy khinh thường và lạnh nhạt, ánh mắt không một tia tôn trọng: “Hoa Mộ Thanh? Cái bình hoa chỉ có khuôn mặt kia sao? Chơi cho vui thôi, nàng ta thật nghĩ bổn hầu gia sẽ để mắt đến một thân phận như vậy sao? Đợi ta chơi chán rồi, nếu nàng ta còn biết điều, thì đưa cho tên tiểu tử nhà Vương Thừa Tướng. Dù gì gương mặt đó cũng còn chút giá trị sử dụng.”
Khi nghe những lời đó, nàng như sét đ-ánh ngang tai, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ!
Tiêu nhi tử của Vương Thừa Tướng?
Tên đó nổi tiếng ăn chơi trác táng, tà ác d-â-m loạn, hà-nh h-ạ thiếu nam thiếu nữ đến ch-ết — một kẻ cặn bã vô nhân tính!
Tư Không Lưu xem nàng là gì? Là món đồ chơi bị nhốt?
Hay là món đồ có thể tùy tiện đem ra đùa bỡn?
Hoặc tệ hơn… là kỹ nữ dùng để đổi lấy lợi ích chính trị?
Quá sợ hãi, nàng đã quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ lại bị Trữ Tư Tuyền và Tư Không Lưu phát hiện.
Sau này hắn tìm nàng, chỉ nói những lời kia là để lừ-a Trữ Tư Tuyền. Nhưng nàng đã không còn tin nổi một chữ nào nữa.
Tư Không Lưu bị từ chối, nản lòng hóa tức giận, liền tung tin bôi nhọ danh dự nàng: “Hoa Mộ Thanh dây dưa không dứt, van xin ta cưới nàng ấy!”
Nếu không nhờ Hoa gia còn có một vị Quý phi trong cung làm chỗ dựa, có lẽ nàng đã bị hắn giày vò nhục nhã đến thân bại danh liệt rồi.
Dù vậy, danh tiếng của Hoa Mộ Thanh trong khoảng thời gian ấy cũng đã hoàn toàn trở thành trò cười của kinh thành.
Nếu không, làm sao nàng lại dễ dàng bị Trữ Thu Liên sắp đặt đưa đến chùa, chuẩn bị bán đi tấm thân thấp hèn, để rồi cuối cùng hương hồn tan biến khỏi nhân gian?
Nếu không, làm sao lại có ác quỷ mang đầy thù hận má-u me, nhờ cơ duyên mà sống lại một lần nữa như hôm nay?
Nghĩ đến đây thôi cũng đủ thấy, mọi thứ đều như là số mệnh đã an bài từ trong cõi u minh vậy.
Hoa Mộ Thanh vừa hồi tưởng những ký ức rời rạc trong đầu, vừa nhìn người nam nhân phong lưu, tuấn nhã Tư Không Lưu kia.
Chỉ xét về bề ngoài, quả thực không ai có thể tưởng tượng được vị Tiểu Hầu Gia đường đường chính chính, bề ngoài như trăng sáng gió hiền ấy, bên trong lại ẩn giấu tâm địa độc ác và bẩn thỉu đến nhường nào.
Cảm xúc kích động ban đầu xuất phát từ thân thể nguyên chủ giờ đã lắng xuống, trong lòng nàng lúc này chỉ còn lại sự lạnh lẽo và mỉa mai.
Nàng từ từ cụp mắt, nở một nụ cười nhẹ đầy giễu cợt.
Phía đối diện.
Tư Không Lưu chỉ thấy sau lưng Mộ Dung Trần là một nữ tử vận y phục đơn sơ, nhã nhặn.
Chỉ từ dáng hình và cử chỉ lờ mờ lộ ra, hắn đã cảm thấy nàng thật sự rất cuốn hút, khiến người ta không khỏi tò mò.
Trong mắt hắn thoáng hiện một tia hứng thú, song cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn cung kính thi lễ với Mộ Dung Trần, cười sảng khoái: “Ngài Cửu Thiên Tuế đích thân giá lâm, phụ thân ta sai ta đích thân ra nghênh đón, không ngờ người đã đến tận nơi này, thật là thất lễ!”
Mộ Dung Trần vung tay áo rộng, hai tay chắp sau lưng, chẳng rõ là vô tình hay cố ý, ngón tay lại chạm nhẹ vào bàn tay đang buông thõng bên người của Hoa Mộ Thanh.
Hơi khựng lại một chút, hắn liền khẽ cong ngón tay, trực tiếp nắm lấy bàn tay lành lạnh như ngọc mỏng ấy, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Hoa Mộ Thanh giật mình, ngẩn ra trong chốc lát, nhưng không hề vùng vẫy.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu ấy khiến cơn tức âm ỉ trong lòng Mộ Dung Trần cũng vơi đi không ít.
Hắn nhếch môi, thong thả đáp: “Mới nhặt được một món đồ chơi thú vị, chưa thấy qua sự đời. Bổn Đốc liền dẫn nàng đi dạo một vòng cho biết đó đây.”
Hoa Mộ Thanh nghiến răng, ngươi mới là chưa thấy qua sự đời đấy!
Tư Không Lưu bên kia thì bật cười hiểu ý: “Ngài thật có phúc khí. Nếu ngài không chê, tiểu chất xin dẫn đường, mời ngài đến tiền sảnh ngồi một lát. Rư-ợu ngon, món quý, ca kỹ, vũ cơ — đều đã chuẩn bị đầy đủ.”
Phải nói rằng, Tư Không Lưu ăn nói cư xử quả thực khéo léo, lão luyện.
Tuy rằng Mộ Dung Trần chỉ là “Cửu Thiên Tuế”, nhưng tiên hoàng từng không ít lần nói rõ trong triều: “Mộ Dung Trần là đệ đệ thân thiết nhất của trẫm. Không chỉ hoàng tộc phải tôn kính hắn như hoàng đế cùng thế hệ, mà bá quan dân chúng cũng nên xem hắn như hoàng đế phân thân.”