Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 27


Cho nên, bình tuyết da cao này nhất định có vấn đề.
Tang Tử từ trong lòng lấy bình tuyết da cao ra, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Vì nô tỳ cảm thấy tuyết da cao này chắc hẳn là có vấn đề, nên vẫn luôn mang theo bên người, tránh để cho bị người khác mang đi làm hại tiểu thư."
Trong mắt Tô Phi Sắc nhanh chóng hiện lên một tia khen ngợi, tâm tư của Tang Tử quả thật rất tinh tế, ngay cả nàng cũng chưa từng để ý kỹ đến vậy.
Nàng đặt tuyết da cao ở trong tay cẩn thận quan sát, chỉ thấy bình cao này khá hoa lệ, cao mịn như tuyết, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi hoa sen ngày hè, khiến lòng người dễ chịu, thật không giống như một thứ có độc.
"Tang Tử, ngươi đã từng nghe nói qua loại tuyết da cao này chưa?" Tô Phi Sắc như có gì suy tư, cất tiếng hỏi.
Tang Tử ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nô tỳ chưa từng nghe qua."
Nghe Tang Tử nói xong, Tô Phi Sắc lập tức nhíu mày, kiếp trước nàng chém giết nơi chiến trường, những thứ động đến cũng toàn là đồ của nam nhân, nên loại đồ của nữ nhi này nàng chưa từng nghe qua cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Tang Tử thì khác, nàng ấy đã từng là người của Ngọc Tuyền Cơ, nào có mấy bảo bối chưa từng nghe qua hay gặp qua, nàng cũng không tin, Tô Tĩnh Nhu có thể làm ra được một thứ mà Ngọc Tuyền Cơ cũng không làm được.

Trừ phi thứ này vốn không phải tên là tuyết da cao.

"Đúng rồi." Tang Tử dường như nhớ ra gì đó, vẻ mặt cũng trở nên hơi khó coi: "Tiểu thư, hồi nô tỳ còn hầu hạ ở chỗ Cửu Thiên Tuế đã từng nghe người ở Đông Xưởng nói qua, Đông Xưởng có một loại hình phạt dành riêng cho nữ nhân, đó là vẽ lên mặt nữ nhân thật nhiều vết thương, sau đó lại bôi lên một thứ gọi là tuyết hủy nhan, thứ này sẽ không chỉ không làm miệng vết thương khép lại, mà còn làm cho da thịt dọc theo miệng vết thương không ngừng thối rữa đi, cho đến khi cả khuôn mặt đều bị hủy hoại, ngài nói xem, tuyết da cao này có khi nào chính là tuyết hủy nhan chăng?"
"Có phải hay không chỉ sợ cũng chỉ có ai từng nhìn qua rồi mới biết." Trong mắt Tô Phi Sắc sục sôi sát ý, Tô Tĩnh Nhu thật đúng là không hề thay đổi, không ra tay thì thôi, đã ra tay là sẽ tiễn người vào chỗ chết.
Tuyết da cao? Tuyết hủy nhan? Hừ!
"Ngươi đi tìm Yên Nhi về đây, hẳn là nàng ta cũng phải khua môi múa mép xong rồi." Tô Phi Sắc híp mắt phân phó.
Nàng đã sớm nghe nói hôm nay Tô Tĩnh Hương trở về, cho nên đã cố ý cho thêm ít bạc sai Yên Nhi đến phòng bếp lấy thức ăn.
Lấy thân phận của Yên Nhi mà nói, đây quả thật là một việc tốt, người ở phòng bếp nhận bạc rồi, ít nhiều sẽ nể mặt nương Yên Nhi là Lâm mama mà cho thêm nàng ta một ít đồ ăn.

Yên Nhi vừa ăn vừa không ngừng buôn chuyện với những nữ nhân ở phòng bếp, điều nàng muốn biết cũng sẽ được biết thôi.
Rất nhanh, Tang Tử đã dẫn theo Yên Nhi trở về, Yên Nhi dường như cũng biết mình đã đi hơi lâu thật, nên vội vàng giải thích: "Tam tiểu thư, hôm nay củi ở phòng bếp bị ẩm, cho nên đốt mãi mới có lửa."
Dứt lời, lại nhanh chóng dâng hộp đồ ăn trong tay lên.
Tô Phi Sắc mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm của điểm tâm xông vào mũi, nàng ngửi thử, sau đó cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng: "Chà, bỏ thêm bạc quả nhiên điểm tâm ăn ngon hơn."

Yên Nhi thấy vậy, không khỏi khẽ nuốt nước miếng, nàng ta lập tức nhớ tới mùi vị của điểm tâm mà vừa rồi nàng ta mới ăn ở phòng bếp.

Tô Phi Sắc cười khẽ, vẫy vẫy tay về phía Yên Nhi với Tang Tử: "Các ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi, nếu không nhiều điểm tâm như vậy, ta cũng ăn không hết."
"Này......" Yên Nhi còn muốn thoái thác một chút, lại thấy Tang Tử đã nhanh nhẹn ngồi xuống bắt đầu ăn, lập tức cũng vội vàng ngồi xuống, sợ bị tranh hết.
Tô Phi Sắc thấy Yên Nhi ăn vô cùng vui vẻ, lúc này mới đúng lúc mở miệng: "Đúng rồi, ta nghe nói hôm nay Nhị tỷ tỷ trở về, không bằng cũng mang điểm tâm qua cho tỷ ấy?"
Yên Nhi khụ hai tiếng, súyt nữa thì mắc nghẹn, vốn dĩ điểm tâm đã không nhiều lắm, bây giờ ba người ăn, còn muốn đem qua cho Tô Tĩnh Hương nữa, vậy nàng ta lấy gì ăn đây?
Nghĩ đến đây, nàng ta vội vàng xua xua tay: "Tam tiểu thư, nô tỳ khuyên ngài không nên thì hơn."
"Vì sao chứ?" Tô Phi Sắc ra vẻ tò mò.
Yên Nhi thở dài: "Ngài có lòng tốt nhưng Nhị tiểu thư chưa chắc sẽ chịu nhận lòng tốt đó của ngài đâu.


Nhị tiểu thư bây giờ trải qua biến cố như vậy, đã trở nên càng thêm tàn nhẫn hơn xưa rất nhiều, nghe nói hôm nay mới vào cửa đã gào khóc đòi lão gia giết ngài, nói là ngài hại nàng ta mất đi trong sạch, ngay cả dung mạo cũng bị hủy hoại."
Nói đến chuyện dung mạo bị hủy, Yên Nhi không khỏi rùng mình, giống như đang nhớ đến chuyện gì vô cùng kinh khủng: "Tam tiểu thư, ngài chưa thấy gương mặt kia của Nhị tiểu thư đâu, máu thịt lẫn lộn, ngay cả lão gia còn bị nàng ta dọa sợ."
Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, máu thịt lẫn lộn ư? Theo lý mà nói thì đã nhiều ngày như vậy, thì dù có là vết thương sâu đến đâu cũng phải kết vảy rồi mới đúng, sao lại máu thịt lẫn lộn được?
Trừ phi Tô Tĩnh Nhu cũng cho Tô Tĩnh Hương một lọ tuyết da cao, mà Tô Tĩnh Hương còn dùng nó nữa.
Thấy Tô Phi Sắc không mở miệng, Yên Nhi còn tưởng rằng nàng đang lo sẽ bị Tô Đức Ngôn trách phạt, bèn vội vàng mở miệng an ủi: "Tam tiểu thư, ngài yên tâm, lão gia cũng không để ý đến lời Nhị tiểu thư nói đâu, thực ra Nhị tiểu thư có thế nào thì lão gia cũng chẳng quan tâm, nàng ta đâu phải con vợ cả, nên sẽ không giống như Đại tiểu thư với Tứ tiểu thư......"
Dường như nhận ra là mình đã nói sai rồi, Yên Nhi liền vội vàng ngậm miệng lại, cười mỉa đứng dậy: "Chợt nhớ ra ở phòng bếp vẫn còn mấy chuyện cần giúp, Tam tiểu thư, nô tỳ xin phép đi trước."
Nói xong, người cũng chạy trốn không còn bóng dáng.
"Tiểu thư, ngài có cảm thấy thương thế của Tô Tĩnh Hương có chút kỳ lạ không?" Thấy Yên Nhi đã đi xa, Tang Tử lúc này mới chậm rãi mở miệng.
Tô Phi Sắc gật gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài viện, Tang Tử cũng theo sát phía sau: "Tiểu thư, ngài đây là muốn đi đâu?"
"Nếu Nhị tỷ đã trở về rồi, ta thân là muội muội, sao lại không đến thăm được?" Tô Phi Sắc cười nhạt nói.
"Lúc này sao? Tô Tĩnh Hương nhất định sẽ la khóc ầm ĩ cho xem, nói không chừng sẽ còn gặp phải chút phiền toái nữa." Tang Tử có chút lo lắng.
Tô Phi Sắc cũng không quay đầu lại: "Yên tâm, ta đều có dụng ý."
Mới đi đến cửa viện Tô Tĩnh Hương, đã nghe thấy được bên trong là tiếng ồn ào lẫn với tiếng la khóc, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, Tô Phi Sắc hơi híp mắt, quả nhiên là tuyết da cao.

Người tới nghênh đón là Nhị di nương, cũng chính là mẹ ruột của Tô Tĩnh Hương, nói đến vị Nhị di nương này, đây cũng là lần đầu tiên Tô Phi Sắc được gặp.

Chỉ thấy trên người bà mặc một bộ váy màu thủy lam, trên góc váy thêu những đóa hoa li ti màu trắng, thật giống như vạn ngôi sao trên trời, một đầu tóc đẹp quy củ búi ở sau đầu, dùng một cây trâm cài đơn giản làm trang sức, cả người toát lên vẻ dịu dàng hiền huệ, quả thực khác hoàn toàn so với Tô Tĩnh Hương điêu ngoa tùy hứng.
Chuyện về Nhị di nương nàng cũng có nghe qua một ít, là một nữ nhân đáng thương, sau khi gả vào phủ Thừa tướng không bao lâu liền bị thất sủng, vì để cho nữ nhi có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bà không tiếc quá kế Tô Tĩnh Hương cho Lý thị.

Nếu như không phải lần này Tô Tĩnh Hương xảy ra chuyện, không ai chịu chăm sóc nàng ta, mới để cho Nhị di nương đến đây hầu hạ, nếu không ngày thường Nhị di nương ngay cả mặt của Tô Tĩnh Hương cũng không được thấy.
Khái niệm có một cuộc sống tốt hơn đến cùng là gì chứ? Là ăn mặc không lo? Cẩm y ngọc thực sao? Hay là sẽ không bị ai khi dễ?
Thực ra theo nàng thấy, nếu như năm đó Nhị di nương không quá kế Tô Tĩnh Hương cho Lý thị, tự mình nuôi dưỡng nàng ta, thì nhất định kết cục của Tô Tĩnh Hương sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.

"Bái kiến Tam tiểu thư." Thân phận Nhị di nương hèn mọn, không dám giống như Lý thị gọi thẳng tên của các vị tiểu thư.
Tô Phi Sắc nhìn nữ nhân đáng thương này, chán ghét trong lòng đối với Tô Tĩnh Hương cũng không khỏi giảm đi một ít: "Nhị di nương đừng khách khí, ta là đến thăm Nhị tỷ tỷ.".

Bình Luận (0)
Comment