Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 30


Tô Tĩnh Hương cứng họng một lát, cuối cùng đành hai mắt rưng rưng nói: "Tích Vương là người thế nào có ai không biết chứ, nhưng cho dù phủ Tích Vương có là địa ngục thì ta cũng đi, so với nơi đó, ta ở phủ Thừa tướng ngày ngày bị người phỉ nhổ thì có chỗ nào tốt đây?"
Tô Phi Sắc vốn còn muốn khuyên nàng ta, nàng ta còn có thể rời khỏi kinh thành, chọn một thôn quê non xanh nước biếc yên bình sống qua ngày, phương diện tiền bạc không là vấn đề, nhưng cũng chỉ là nghĩ trong đầu, làm thế nào cũng không nói ra được khỏi miệng.
Lấy tính cách của Tô Tĩnh Hương mà nói chắc chắn sẽ không chịu được một cuộc sống như vậy, nàng ta sẽ không bao giờ rời bỏ được cẩm y ngọc thực, không bỏ được nổi những thứ xa hoa phú quý.
"Ngươi đã chắc chắn chưa?" Lúc hỏi câu này, trong lòng Tô Phi Sắc đã hình thành một kế hoạch.
Tô Tĩnh Hương dứt khoát gật đầu: "Chắc chắn rồi."
"Vậy được rồi, ta có thể giúp ngươi, ta không những có thể làm cho ngươi được như ý nguyện gả vào phủ Tích Vương, mà còn có thể giúp ngươi trở thành Tích Vương chính phi, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc." Tô Phi Sắc nhẹ nhàng cong môi.
Trở thành Tích Vương chính phi? Đây quả là một chuyện Tô Tĩnh Hương ngay cả nghĩ cũng không dám, hai mắt nàng ta sáng ngời, vội vàng mở miệng: "Là chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi giúp ta tính kế đại nương, dùng chính thiên viện này và cả nam nhân vừa rồi kia, tốn bao nhiêu bạc cũng không thành vấn đề, ta sẽ trả." Trên mặt Tô Phi Sắc treo một nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng.
Tính kế Lý thị ư? Từ sau khi xảy ra chuyện này, Lý thị đã không hề nhìn nàng ta nữa, thậm chí ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, hơn nữa Nhị di nương cũng nói cho nàng ta vụ tuyết hủy nhan, trong lòng nàng ta đã sớm hận Lý thị với Tô Tĩnh Nhu thấu xương.
Nhưng khổ nỗi vận mệnh của nàng ta lại nằm trong tay hai người đó, dù cho nàng ta hận thì có thể làm được gì?

Nếu có cơ hội cho nàng ta báo thù, nàng ta nhất định sẽ làm, chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ta cũng thông minh hơn rất nhiều, sẽ không lại bị người khác dễ dàng lợi dụng như vậy.
Tô Tĩnh Hương ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảnh giác: "Giúp ngươi? Ngươi có thể tin được sao?"
"Ngươi cảm thấy ngươi còn có lựa chọn khác sao? Giúp ta, chẳng qua thảm nhất cũng chỉ là bị phát hiện rồi rồi bị đuổi đến thiên viện, phải sống giống như ta trước kia mà thôi.

Nhưng bây giờ ngươi cũng đâu có gì khác với ta trước kia đâu?" Tô Phi Sắc nhẹ nhàng nhướng mày, kiêu ngạo mà nói.
Tô Tĩnh Hương trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn không thắng nổi cám dỗ được trở thành Tích Vương chính phi: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"
"Gậy ông đập lưng ông, đại nương với đại tỷ đã hại ngươi thành bây giờ như thế nào thì ngươi hãy trả lại như thế ấy.

Nhưng không được dùng mị dược, ta muốn đại nương đại nương cam tâm tình nguyện mắc câu, về phần chuyện sau đó sẽ không cần ngươi phải nhọc lòng, dĩ nhiên ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Nhìn bộ dáng bày mưu tính kế của Tô Phi Sắc, Tô Tĩnh Hương chỉ cảm thấy trong lòng run lên, dường như cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng nhìn thấu được người này.

Tô Phi Sắc thở dài, nâng Tô Tĩnh Hương từ trên mặt đất lên: "Không cần sợ, ta đã đồng ý với Nhị di nương sẽ không hại ngươi, làm xong chuyện này ngươi có thể an ổn làm Tích Vương chính phi của ngươi rồi.

Có điều, ngươi phải nhớ kỹ, con đường này là do ngươi chọn, sau này cũng đừng trách ta."
"Cảm ơn Tam muội muội." Trong lòng Tô Tĩnh Hương vô cùng cảm khái, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ nói những lời này.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ta thật lòng nhận người muội muội Tô Phi Sắc này.
Tô Phi Sắc cười nhạt gật gật đầu với nàng ta, xem như là đồng ý, tiếng cảm ơn này của Tô Tĩnh Hương nàng thực sự nhận không nổi, chẳng qua cũng là vì cần làm mà thôi, nàng cũng đâu có giúp gì chứ.
Hơn nữa......!con đường sau này còn phải để Tô Tĩnh Hương tự mình đi, chỉ mong đến lúc ấy nàng ta sẽ không vì thế mà hận nàng là tốt rồi.
Tang Tử đợi ở ngoài viện một lúc lâu, mãi mới thấy Tô Phi Sắc đi ra, vội vàng chạy tới đón: "Tiểu thư, Tô Tĩnh Hương không làm gì người chứ?"
"Ngươi cảm thấy nàng ta có thể làm được gì ta?" Tô Phi Sắc nhướng mày.
Nghe được lời này, Tang Tử cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, chỉ là...!tiểu thư định xử lý chuyện này như thế nào?"

"Đừng lo, tin rằng sắp tới nàng ta cũng sẽ không lại gây ra việc ngu xuẩn như vậy nữa đâu, Tang Tử, ta có vài việc cần đi tìm Ngọc Tuyền Cơ, ngươi ở lại trong viện, nếu có ai đến thì cứ bảo ta đã ngủ rồi." Tô Phi Sắc lạnh giọng phân phó.
Bây giờ Tô Tĩnh Hương một lòng muốn gả đi làm Tích Vương phi, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, thì thuyết phục nàng ta cũng sẽ không khó khăn, nhưng khó khăn chính là nên nói như thế nào thuyết phục Ngọc Tuyền Cơ giúp nàng chuyện này đây.
Tang Tử có chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều: "Dạ."
Tô Phi Sắc gật đầu, rất nhanh đã lóe vào trong bóng tối.
Phủ đệ của Ngọc Tuyền Cơ nàng đã đến vài lần, chính xác mà nói, nàng không chỉ từng đến, mà còn từng đặc biết nghiên cứu, cho nên đến còn quen thuộc hơn cả hoàng cung.
Dĩ nhiên, ngoại trừ đêm nay, những lần trước đây nàng đến đều là vì ám sát Ngọc Tuyền Cơ.
Tô Phi Sắc né tránh khỏi thủ vệ, trực tiếp đẩy cửa phòng Ngọc Tuyền Cơ ra, chỉ thấy trong phòng bốc lên hơi nóng, không khí xung quanh tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, phía sau màn lụa còn mơ hồ có bóng người ẩn hiện.
Tô Phi Sắc khẽ cau mày, hay thật, tới đúng lúc Ngọc Tuyền Cơ đang tắm.
Nhưng ngay khi nàng đang định lui ra ngoài, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo mang thêm chút lười biếng: "Xem ra đám người trong phủ của Bổn Đốc có thể chém được rồi, ngay cả một nữ tử nho nhỏ cũng không ngăn được, thật là vô dụng."
Tô Phi Sắc chợt lạnh sống lưng, trong phủ này ít nhất cũng đến tận mấy trăm người, chẳng lẽ chỉ vì một mình nàng mà bị giết sao?
Thế chẳng phải nàng thành tội nhân thiên cổ à!
Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cửu Thiên Tuế bớt giận, đây không phải là người trong phủ vô dụng, mà là nếu ta tới đây mà không xuất ra được một chút bản lĩnh, thì sao Cửu Thiên Tuế sẽ giúp ta được."

"Ha ha ha ha ha, ngươi cho rằng như vậy là Bổn Đốc sẽ giúp ngươi sao?" Ngọc Tuyền Cơ cười khẽ, phi thân một cái đã nửa nằm ở trên bảo tọa tơ vàng.
Hắn vừa mới động thân, thái giám hầu hạ lập tức mang thùng tắm được đúc từ vàng ròng đi đổ, sau đó lại kéo màn lụa ra, lúc này Tô Phi Sắc mới nhìn thấy rõ được người đang nói chuyện với nàng.
Vừa mới nhìn thấy, ngay cả nàng cũng không khỏi ngây người.
Ngọc Tuyền Cơ vừa mới rửa mặt chải đầu xong đang lười biếng nằm, tóc đen tùy ý rơi loạn sau lưng, giống như một đóa mặc liên nở rộ, mà áo choàng hắn thuận tay phủ thêm còn nhẹ nhàng rộng mở, có thể nhìn được cần cổ thon dài mà trắng nõn, còn có cả xương quai xanh đầy mê người dưới cổ.
Tô Phi Sắc ngây người nhìn chằm chằm xương quai xanh của hắn một hồi lâu, lúc này mới không tự giác nuốt nuốt nước miếng: "Có phải Cửu Thiên Tuế nên kéo áo lên một chút không."
Trong mắt Ngọc Tuyền Cơ lập tức hiện lên một tia trêu tức: "Không phải Tam tiểu thư vô dục vô cầu sao? Sao? Có hứng thú với một thái giám như Bổn Đốc à?"
"Ta......" Ta nhổ vào, Tô Phi Sắc đột nhiên hoàn hồn, chỉ hận không thể cho mình hai cái tát, cắn răng gian nan nặn ra mấy chữ: "Cửu Thiên Tuế nói đùa, Phi Sắc nào dám mơ ước...!sắc đẹp của ngài chứ."
Nàng đây là bị ma nhập sao? Vậy mà lại Ngọc Tuyền Cơ mê hoặc nữa chứ!
Có điều...!bộ dạng tốt mã như vậy của Ngọc Tuyền Cơ nhưng lại đi làm thái giám thì cũng thực sự đáng tiếc, nghĩ xong, lại không nhịn được liếc mắt một cái nhìn lồng ngực trắng như ngọc dưới xương quai xanh của hắn.
Ngược lại Ngọc Tuyền Cơ cũng không ngại bị nhìn trộm như vậy, sai người bưng lên một đĩa nho rồi bắt đầu ưu nhã ăn: "Ngay cả phủ đệ của Bổn Đốc còn dám xông vào, Tô Phi Sắc ngươi còn có gì mà không dám chứ?".

Bình Luận (0)
Comment