Chỉ một câu này đã khiến tâm trạng tức giận vì năm ngày hắn lạnh nhạt trong lòng Tây Lương Mạt như băng tan tuyết lở.
Người đàn ông này chưa từng thể hiện vẻ mềm yếu, hoang mang trước mặt nàng như thế.
Giống như một đứa bé bị chiều hư, rõ ràng biết đã phạm lỗi, lại vì sự kiêu
căng và mất tự nhiên, cầm bảo bối mình làm hỏng mà không biết xứ lý ra
sao, còn chờ nàng kéo tay hắn trước.
Hắn là cao thủ ở phương diện nam nữ hoan ái, nhưng lại là một đứa ngốc bốc đồng ở một phương diện khác.
Vì vậy…
Nàng nhàn nhạt nói: “Không dám làm cho gia không thoải mái, nếu gia muốn thử lại thiếp đương nhiên hầu hạ, có điều hiện nay trên người thiếp rất mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút, nếu gia không chờ được thì có thể cùng thiếp trở về phòng.”
Bách Lý Thanh bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt âm mị lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo, nhìn nàng chằm chằm rất lâu, trong đó hoàn toàn tăm tối, Tây Lương Mạt lại hạ tầm mắt, không chút biểu cảm.
Bách Lý Thanh bỗng khoát tay ôm ngang Tây Lương Mạt lên, mũi chân điểm một cái lao về phía Tốc Ngọc Cung.
Bạch Trân và Bạch Nhụy đang cùng Hà ma ma dẫn một đám cung nữ và tiểu thái
giám trang trí chính điện, dù sao cũng sắp qua năm mới, xảy ra không ít
chuyện xúi quẩy nên hoàn toàn không có bầu không khí của năm mới, vì thế phải quét dọn sạch sẽ, mong rằng có thể thay đổi tâm trạng.
Không ngờ đột nhiên nhìn thấy Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt xông vào, lao vào nội điện như gió, sau đó đóng cửa “rầm” một cái.
Bạch Trân và Bạch Nhụy nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi giống đêm mấy hôm
trước trên mặt đối phương, bèn ném đồ vật trong tay chạy về phía cửa, Mị Tinh thì đã yên lặng đá một cước vào cửa nội điện, trong mắt nàng, chủ
tử vĩnh viễn chỉ có một!
Thế nhưng trong cánh cửa bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của Tây Lương Mạt: “Không ai được phép vào, đây là lệnh!”
Ba người nhất thời cứng đờ!
Còn trong nội điện, Bách Lý Thanh ôm ngang Tây Lương Mạt đặt lên giường, mặt mày âm trầm xé đai lưng của nàng.
Tây Lương Mạt ngồi đó không chút biểu cảm, để mặc động tác của hắn.
Chỉ là, trong lòng nàng đã lạnh ngắt, nếu hắn cứ tùy hứng như thế nàng tuyệt đối sẽ cho hắn biết cái gì là đau lòng!
Trên đời này không phải cứ có cường quyền thì muốn làm gì là làm.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục, nửa người trên trắng như tuyết của Tây Lương Mạt đã dần lộ ra.
Cuối cùng, tay hắn dừng lại trên sợi dây cái yếm đặc chế phía sau nàng, kéo chiếc nơ bướm nho nhỏ kia.
Cái yếm tinh xảo rơi xuống đất, cảnh xuân dào dạt, bầu ngực mềm mại lộ ra
trong không khí lạnh lẽo, tuy đã đốt bếp sưởi nhưng dù sao không phải
mùa mặt trời chiếu rọi, trần trụi thế này vẫn khiến Tây Lương Mạt nổi
một lớp da gà trên làn da nhạy cảm mềm mại.
Hắn nâng mông nàng lên, để nàng mở rộng hai chân, ôm nàng ngồi đối mặt như
một đứa bé, quần áo cởi ra một nửa, nửa người trên mỹ lệ lồ lộ trước mắt hắn.
Dưới ánh mắt và hơi thở cực kỳ có tính xâm lược của nam tử, nàng không có
tiền đồ mà đỏ mặt, năm ngón tay lặng lẽ nắm chặt làn váy mình.
Mà trên da thịt nửa người trên mê người của nàng là những vết hôn lấm tấm, vết bầm tím thậm chí là dấu răng còn chưa hoàn toàn tan hết, nhìn có
một cảm giác xinh đẹp nhưng yếu đuối khiến người ta muốn dày vò.
Đôi mắt Bách Lý Thanh ngày càng tối xuống, sau đó, đầu ngón tay lạnh lẽo
của hắn chạm vào da thịt mềm mại trước ngực nàng, nhẹ nhàng chạm vào,
rồi cúi đầu, cái hôn nhẹ hạ xuống một dấu răng sâu trước ngực nàng, rồi
lại hạ xuống một vết bầm khác.
…
Vô số nụ hôn nhẹ như cánh bướm chạm vào những vết thương xanh tím trên người nàng.
Từng chút một, hết sức dịu dàng an ủi.
Vòng eo mảnh khảnh, cái bụng bằng phẳng, cái chân thon dài, mỗi một vết bầm đều được hắn khẽ khàng hôn lên.
Nàng nhẹ nhàng run rẩy, sau khi hắn hôn khắp người nàng, nụ hôn cuối cùng
rơi vào ngực trái, theo đó là một tiếng thở dài rất khẽ: “Xin lỗi, nha
đầu, tha lỗi cho vi sư được không?”
Cái mũi của Tây Lương Mạt đột nhiên chua xót, nàng cắn môi, tiếp tục buông tầm mắt không nói một lời.
Bách Lý Thanh bất đắc dĩ, chỉ kéo chăn bông bọc kín thân thể trần trụi của
nàng, không để nàng xuống khỏi đùi mình mà cứ thế, yên lặng ôm Tây Lương Mạt ngồi đó, đặt cằm lên vai nàng, cũng không nói gì.
Bầu không khí yên lặng hoàn toàn không có tiếng tranh chấp, chỉ thỉnh
thoảng có tiếng than củi cháy lách tách, ngoài cửa sổ là mưa tuyết lả
tả.
— Ông đây là đường ranh giới em gái Minh Thu cưỡng ép chen vào Cửu gia, à không, vào đội thân vệ của Cửu gia —
Chiến tranh lạnh giữa Cửu gia và Quận Chúa duy trì trong thời gian dài hơn mọi người tưởng – lại bảy ngày nữa trôi qua.
Hai người vẫn nghị sự, dùng bữa, tham dự yến hội năm mới cùng quần thần như bình thường, thậm chí ngủ cùng một giường, thế nhưng sau khi nghị sự
xong lại giống như không còn lời nào để nói.
Cực kỳ khách khí, xa lạ.
Hoặc nên nói Quận Chúa đã thay đổi, nàng vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt lúc
trước, thái độ có vẻ bình thường, thể nhưng chỉ người thân cận mới biết
Tây Lương Mạt ở trước mặt Bách Lý Thanh không phải như vậy. Đối mặt với
sự thay đổi của nàng, Bách Lý Thanh không biết phải làm sao, chỉ có thể
im lặng.
Không chỉ một lần Bạch Trân và Bạch Nhụy nhìn thấy sau khi Quận Chúa xoay
người, gia lẳng lặng nhìn bóng lưng Quận Chúa như có điều suy nghĩ.
Bầu không khí kỳ quái này không có điểm dừng cũng ảnh hượng tới những người bên cạnh, mọi người qua năm mới cũng không vui vẻ, luôn cẩn thận từng
li từng tý.
Nhất là khi Thiên Tuế gia dù không toàn thân âm trầm tỏa ra hơi thở đáng sợ
như lúc tâm trạng không tốt, mà luôn có vẻ không yên lòng, ngẩn ngơ suy
nghĩ, thế nhưng dáng vẻ hoàn toàn khác với thường ngày này càng khiến
mọi người cảm thấy như đang đứng trên băng mỏng, ngay cả Tiểu Thắng Tử
và Liên công công cũng chỉ sợ không biết sẽ giẫm trúng đuôi gia vào lúc
nào.
Cũng may gần đây người Tây Địch tương đối an phận, dù sao đây là năm đầu tiên Chân Minh Hoàng đăng cơ, phải chúc mừng tứ phía.
Trinh Nguyên Công Chúa thì ngoan ngoãn thành thật ở trong cung điện của mình, sắp qua năm mới ngay cả cửa cũng không bước ra, vờ làm tiểu thư khuê
các.
Thần kinh căng thẳng lâu ngày, mọi người sắp chịu hết nổi.
Biểu hiện rõ ràng nhất là đôi Bạch Nhụy và Mị Thất, chủ tử hai bên chiến tranh lạnh, đôi này cũng “đánh cho khí thế ngất trời”!
Nhất là trong ngày sinh nhật của Bạch Nhụy.
“Cút, cách lão nương xa ra, tên làm phản nhà ngươi!” Một tiếng thét chói tai mang theo một cái bô bay thẳng lên đầu Mị Thất.
Mị Thất vươn tay đón lấy cái bô, ai oán lầu bầu: “Vì sao lại đập đồ, cho
dù không đập vào người, đập vào hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt đâu, hơn
nữa đây là lễ vật mà người ta tặng cho nàng mà!”
Người ta…
Bạch Nhụy nghiến răng nghiến lợi: “Đừng để lão nương nghe thấy loại xưng hô
ẻo lả đấy nữa, còn nữa, ngươi thấy ai tặng lễ vật sinh nhật lại tặng bô
chưa!”
Lại còn là một cái bô khắc quái vật Tứ Bất Tượng, lẽ nào dùng để trừ tà hay sao!
Mị Thất nhăn mày, u buồn nói: “Nhưng mà, hôm trước nàng oán giận với ta là cái bô nứt rồi, luôn rò nước tiểu ra ngoài, cho nên ta mới muốn tặng
cho nàng, hơn nữa ta còn tự tay khắc hình nàng lên cái bô nữa này!”
Ban đầu Bạch Nhụy ngẩn ra, trong nháy mắt cảm thấy sét bổ từ trên trời
xuống, nàng nở nụ cười dữ tợn: “Ngươi khắc ta vào cái bô, rồi nói thứ
người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhe răng nhếch miệng, heo chó
không bằng này là ta?”
Mị Thất dùng sức lắc đầu, cố gắng giải thích: “Ai nói đây là Tứ Bất Tượng, Mị Lục nói tay nghề điêu khác của ta không tệ, đây là hình dáng của
nàng trong lòng ta mà!”
Sắc mặt Bạch Nhụy càng dữ tợn hơn, nở nụ cười hắc hắc: “Ngươi nói trong cảm nhận của ngươi, ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhe răng
nhếch miệng, heo chó không bằng thế này?”
Mi Thất hoảng đến mức đầu đầy mồ hôi, rõ ràng hắn không có ý này mà.
Vì sao Bạch Nhụy lại nói vậy?
Vấn đề rốt cuộc ở đâu?
“Ta… Ta…” Mị Thất nhìn Bạch Nhụy tiến tới từng bước, mồ hôi lạnh chảy ròng
ràng, sau đó bỗng nhiên chỉ tay về phía sau Bạch Nhụy: “Ơ, Quận Chúa,
sao ngài lại ra đây?”
Bạch Nhụy sửng sốt, quay đầu lại đang định chào hỏi Tây Lương Mạt thì phát hiện phía sau mình không một bóng người.
Quay đầu lại đã thấy bóng lưng chạy thục mạng của Mị Thất, giọng hắn run rẩy trong gió: “Ta… Ta khắc một cái bô khác cho nàng, được không?”
Bạch Nhụy cảm thấy mình đã tức đến xóc cả hông, trực tiếp cầm một thanh trường kiếm lên, phóng như bay đuổi theo Mị Thất.
“Sao ngươi không khắc cái đầu ngươi vào cái bô đi, lão nương sao lại vừa mắt đồ ngốc như ngươi được cơ chứ!”
Tiếng sư tử Hà Đông rống làm cho xà nhà cũng phải run lên lẩy bẩy, người
trong phủ Thiên Tuế đã nhìn thành quen, đồng loạt nhường đường cho bọn
họ.
Mị Thất vừa chạy vừa rớt nước mắt thương hại cho tình cảnh bi thương của
mình, vì sao thế, vì sao nữ nhân lại khó hầu hạ thế này?
Rõ ràng các huynh đệ nói nữ nhân cần săn sóc tỉ mỉ, không cần tặng thứ quá đắt tiền, tặng thứ nàng cần là được.
Xem ra nữ nhân vẫn là sinh vật hư vinh, thích những thứ vàng lóng lánh!
Rõ ràng Bạch Nhụy thiếu một cái bô, mình đã khắc cho nàng một cái bô độc nhất vô nhị như thế, sao lại khiến nàng tức giận rồi?
Hắn vừa vắt chân lên cổ chạy vừa móc một quyển sổ nhỏ mới tinh trong lòng
ra, dùng một chiếc bút lông ngắn, thè lưỡi liếm một cái, tiếp tục viết
những điều tâm đắc theo đuổi con gái của hắn – không thể tặng một cái bô bằng sứ cho Nhụy Nhi, lần sau phải tặng một cái bô bằng vàng ròng, trên đó nhớ phải khắc một con heo, bởi vì Nhụy Nhi vừa nhắc đến heo! Ừm, cả
chó nữa!
Như thế nàng sẽ không cảm thấy mình không bằng heo chó nữa rồi!
…
Mà khi Mị Thất đang bị Bạch Nhụy truy sát, một bóng người cao gầy ưu nhã
không biết đã đứng trên con đường tuyết mà bọn họ vừa chạy qua từ lúc
nào, nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ như có điều suy nghĩ.
— Ông đây là đường ranh giới cái bô —
Chiến tranh giữa Mị Thất và Bạch Nhụy duy trì không lâu, mọi người đã quen
cảnh chân trước Mị Thất bị Bạch Nhụy đuổi chém, chạy ra khỏi phòng,
thỉnh thoảng Bạch Nhụy còn bị Mị Thất chọc tức phát khóc, chân sau hai
người đã ngọt ngào như lúc ban đầu, chàng chàng thiếp thiếp.
Hoặc nên nói là Bạch Nhụy đã quen với tư duy hoàn toàn không ở cùng một không gian với nam nhân bình thường của Mị Thất.
Nói chung, đối với cảnh hôm qua Mị Thất suýt chút nữa bị Bạch Nhụy nổi sét
chém chết, hôm nay đã rạng rỡ cầm một bó hoa tươi từ trong phòng Bạch
Nhụy đi ra, mọi người đều nhìn mà không nói gì, chỉ để lại anh mắt mắt
mờ ám, đoán xem lúc nào thì Mị Thất có thể thật sự ôm được mỹ nhân về
nhà.
Còn Mị Thất thì từ lâu đã dụ dỗ được phu nhân hỗ trợ, thế nhưng phu nhân đã nói rõ sẽ chỉ giúp đỡ bất cứ quyết định nào của Bạch Nhụy, mà cho tới
tận bây giờ, Bạch Nhụy vẫn chưa có ý định đồng ý lời cầu thân của Mị
Thất.
Đương nhiên, chuyện này cũng vì Mị Thất chọn thời gian cầu hôn không được
bình thường. Theo Bạch Trân tiết lộ, hắn thường xuyên chọn những khi
Bạch Nhụy chỉ có một mình để cầu thân, ví dụ như – đi giải quyết nỗi
buồn hoặc nửa đêm đang ngủ, còn có người nói nếu Bạch Nhụy ngủ không
ngon tình tính sẽ đặc biệt khó chịu.
Vì thế, khi Mị Thất tay cầm đóa hoa, mặt mày rạng rỡ rời khỏi phòng Bạch
Nhụy, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, suy đoán có phải Bạch Nhụy đã chấp
nhận lời cầu thân của Mị Thất hay không.
Có người còn hỏi thẳng.
“Nàng ta chấp nhận lời cầu thân của ngươi rồi à?” Một giọng nói âm u lành lạnh vang lên phía sau Mị Thất.
Mị Thất vừa cẩn thận cầm bó lan thủy tinh như mây như sương, rất khó kiếm
trong mùa đông, vừa thở dài một hơi: “Nào có dễ dàng như thế.”
“Vậy sao ngươi lại vui như vậy?” Người kia ở sau lưng hỏi.
Mị Thất không nhịn được đắc ý nhếch khóe môi: “Ngươi không thấy ta cầm một bó lan thủy tinh à? Đây là lan thủy tinh cực kỳ hiếm thấy được hoa viên lớn nhất kinh thành trồng, bình thường lan thủy tinh nở hoa đã được rất nhiều thiên kim trong thành yêu thích, bây giờ vào đông đã tàn, chỉ còn mấy bông này là còn nở, ta phải dùng giá cao để mua đấy, Nhụy Nhi nhìn
thấy cực kỳ vui vẻ, làm sao còn bực bội với ta được nữa.”
Giọng nói lành lạnh kia lại hỏi: “À, là Mị Lục dạy ngươi à? Chủ nhân hoa viên kia đã bán hết hoa cho ngươi rồi?”
Mị Thất hừ lạnh một tiếng: “Mị Lục chỉ toàn gợi ý không đâu, ta thấy vì nữ nhân của hắn chạy mất rồi nên ngứa mắt người khác có đôi có cặp, nên
mới giật dây ta tặng cái bô cho Nhụy Nhi, làm cho Nhụy Nhi tức giận. Đây là ý ta thỉnh giáo được từ Quận Chúa, nữ nhân không ai không thích hoa. Về phần làm sao mua được, chủ nhân hoa viên luôn miệng nói quý thích
công tử, phu nhân nhà đại thần nào đấy đặt trước rồi, lão tử cần gì để
ý, cướp lấy là xong, hắn làm gì được!”
“Quận Chúa dạy ngươi?” Giọng nói kia hơi ngập ngừng một lát.
Mị Thất vô thức gật đầu, sau đó bỗng cảm thấy có gì đó bất bình thường, vì sao mình lại nói nhiều với người kia như thế!
Hắn bỗng sinh ra cảm giác nguy hiểm kỳ quái, đang định quay đầu lại thì
thấy một ống tay áo rộng màu tím đậm phất một cái, trong nháy mắt, bó
lan thủy tinh trong tay hắn đã bị cuốn đi.
Mị Thất giật mình, muốn vươn tay cướp lại: “Ngươi làm gì vậy?”
Thế nhưng sau khi nhìn thấy người kia, hắn cứng đơ tại chỗ, nói một cách khó tin: “Thiên Tuế gia!”
Chẳng trách hắn không có cảm giác người lạ chớ tiếp cận như bình thường!
Bách Lý Thanh dùng bản mặt vô cảm nhìn bó hoa trong tay mình, thản nhiên bỏ
lại một câu: “Thứ này nộp làm của công, nếu có tác dụng thì tới chỗ Tiểu Liên Tử lĩnh thưởng, nếu vô dụng…”
Hắn lạnh nhạt liếc Mị Thất một cái, sau đó xoay người ưu nhã bỏ đi.
Cái nhìn đầy cảnh cáo và nguy hiểm kia khiến Mị Thất rùng mình một cái, câm như hến, trơ mắt nhìn tâm huyết của mình cứ thế bị người ta cầm đi mất.
Cho đến khi Bách Lý Thanh hoàn toàn biến mất phía cuối đường Mị Thất mới ỉu xìu xìu như cha chết mẹ chết: “Đó là… Nhụy Nhi bảo ta đi phòng kho tìm
cái bình hoa cắm cho hợp…”
Giờ hắn chưa tìm được bình hoa, hoa cũng không còn, chỗ Nhụy Nhi phải làm sao bây giờ?
Thế này có nên gọi là gieo nhân nào gặp quả đấy không?
Mị Nhất và Mị Nhị hiếm khi nào xuất hiện từ chỗ ẩn thân, vỗ vai Mị Thất một cách cảm thông, an ủi.
“Cố nén bi thương!”
Hoành hành ngang ngược, quả là tác phong được truyền dạy từ Thiên Tuế gia.
…
Lại nói tới bên này, Tây Lương Mạt đang ở trong phòng sưởi ấm áp trò chuyện vui vẻ, nghị sự với đám Chu Vân Sinh, Bạch Khởi, thì thấy một bóng
người cao gầy phong nhã có chút u ám đứng ở cửa từ lúc nào.
Nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi coi như không nhìn thấy.
Sau đó, bóng người kia cũng biến mất.
Khi đang chuẩn bị dùng bữa trưa, nàng lại thấy góc áo bào hoa mỹ xuất hiện
ngoài cửa, nàng thoáng dừng rồi mỉm cười nói với đám Bạch Khởi: “Ngày
mai là tết nguyên tiêu, Bạch Trân ở phòng bếp làm không ít nguyên tiêu
khẩu vị mới mẻ, muốn cho các ngươi nếm thử xem, nếu ngon ngày mai sẽ sai người phân phát xuống dưới.”
Bạch Khởi thích đồ ngọt nhất, nhất là nghe nói Bạch Trân dẫn người đi làm, ánh mắt sáng lên, dùng sức gật đầu nói: “Vâng!”
Chu Vân Sinh thản nhiên nhìn thoáng qua cạnh cửa, cũng mỉm cười gật đầu:
“Cũng tốt, mấy năm nay ăn chán nguyên tiêu nhân bánh đậu và nhân vừng,
nghe nói hôm nay còn có nguyên tiêu nhân hoa quả và nhân thịt, thật sự
phải thử mùi vị mới được.”
Huynh đệ Tương Kiền và Tương Nghị cũng gật đầu, bọn họ luôn cực kỳ hứng thú với những thứ mới mẻ.
Ánh mắt Tây Lương Mạt liếc nhìn cạnh cửa lần thứ hai thì góc áo bào hoa lệ đã lặng lẽ biến mất.
Sau khi dùng bữa trưa, Tây Lương Mạt giữ Tương Kiền và Chu Vân Sinh lại,
bàn chuyện tình báo về hoàng thất Tây Địch mấy chục năm trước, dù sao
lão Y Chính và Huyết bà bà đã rời Tây Địch mấy chục năm, lại tức giận vì triều đình lạnh lùng vô tình, thậm chí trở mặt truy sát, bọn họ đã đoạn tuyệt liên hệ với người ở Tây Địch, mấy chục năm sau, trên cơ bản bọn
họ đã là người Thiên Triều, nhân mạch để lại Tây Địch gần như hoàn toàn
biến mất, không có tác dụng quá lớn, còn phải lo lắng sẽ rứt dây động
rừng.
Cho nên Tây Lương Mạt dự định sẽ chủ yếu dựa vào mạng lưới tình báo của bộ
chữ Giai của quỷ quân, dù sao người của bộ chữ Giai đều là thương nhân,
tìm hiểu rất tiện lợi.
Ở đây nghị sự, đương nhiên lại bàn tới ban đêm dùng bữa tối.
Vì thế, một ngày lại kết thúc.
Tây Lương Mạt đưa đám Chu Vân Sinh đi xong, nhìn sắc trời một lát, ung ung
sai bảo: “Khóa cổng tắt đèn đi, ngày mai là ngày hội, còn phải cùng
chung vui với dân chúng, có lẽ sẽ rất bận.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, không dị nghị gì, đóng cổng khóa lại.
Dù sao gia cũng bận, không phải ngày nào cũng hồi phủ.
Tây Lương Mạt tắm rửa qua một lượt rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nàng
vừa mới tháo búi tóc xuống, xoay người suýt chút nữa đụng vào một bó hoa màu xanh tím.
Những bông hoa nhỏ xinh màu xanh xanh, mang theo hương thơm mê người, cắm
trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt, càng tôn thêm vẻ đẹp của nó.
Trong đêm tối, đóa hoa thoang thoảng mùi thơm xa hoa, yêu dị, giống như hơi thở của hắn, thế nhưng…
Nhìn căn phòng không một bóng người Tây Lương Mạt bỗng dưng có chút thất
vọng, nàng hạ tầm mắt, vươn tay nâng bó hoa, cúi đầu khẽ ngửi, màu xanh
tím bắt mắt này khiến nàng nhớ tới vạt áo bào nhìn thấy ở cạnh cửa ba
bốn lần, khóe môi khẽ nở nụ cười, có phần đắc ý, có phần thỏa mãn, có
phần ngọt ngào.
Giai nhân áo trắng cúi đầu ngửi hoa thơm, lộ ra cần cổ trắng nõn, vừa xinh đẹp vừa mê người, tựa như một bức tranh.
Khiến người lẳng lặng ngắm nhìn trong bóng tối không khỏi ngây dại.
Một lúc sau, ngọn đèn trong phòng vụt tắt.
Bóng người cao gầy đứng trên nóc nhà xoay người nhìn nam tử tuấn mỹ tóc vàng mắt xanh đứng đối diện mình, lạnh nhạt nói: “Vì sao lại giúp bản tọa?”
Chu Vân Sinh nhàn nhạt nói: “Không phải ta giúp ngươi, Thiên Tuế gia, ta chỉ đang giúp tiểu tiểu thư thôi.”
Bách Lý Thanh im lặng một lúc, đôi mắt âm u nhìn xa xa: “Ngươi muốn ban thưởng gì?’
Chu Vân Sinh nhìn về phía Bách Lý Thanh, thoáng dừng rồi cười khẽ: “Thứ ta muốn chỉ sợ Thiên Tuế gia không ban nổi.”
Khóe môi Bách Lý Thanh nhếch lên một độ cong tà vọng, đôi mắt màu đen giống
như biển sâu hắc ám đầy sinh vật thần bí đáng sợ: “Đừng tưởng ngươi là
người quỷ quân, nha đầu lại nể trọng ngươi thì ngươi có thể khiêu khích
bản tọa.”
Chu Vân Sinh nhìn về phía Bách Lý Thanh, ung dung nói: “Nếu Thiên Tuế gia
có thể thắng được tâm ma của mình thì cần gì lo lắng tiểu tiểu thư sẽ
rời khỏi ngươi. Yêu như cát nắm trong tay, nắm càng chặt chảy ra càng
nhanh, những gì tiểu tiểu thư đã trả giá cho ngài, sự nhân nhượng, sự
săn sóc tỉ mỉ của nàng, hy vọng ngài có thể nhìn thấy được.”
Hắn thoáng dừng rồi nở nụ cười: “Nếu theo lời tiểu tiểu thư, có lẽ ngươi và nàng là một đôi hợp nhất thế gian, thế nhưng nếu tiểu tiểu thư không
vui vẻ hạnh phúc, tại hạ nghĩ Kính Hồ vẫn có thể bao bọc nàng cả đời,
cho nên, dịu dàng với tiểu tiểu thư một chút.”
Sau đó, hắn điểm mũi chân, phi thân xuống khỏi nóc nhà.
Nhìn bóng dáng Chu Vân Sinh rời đi, Bách Lý Thanh nheo mắt lạnh lùng hừ một
tiếng, phất ống tay áo rộng một cái, nhã nhặn ngồi trên nóc nhà nhìn mây trên trời dần tan ra, vầng trăng sáng treo trên bầu trời đen như nhung, lẳng lặng soi sáng nhân gian.
Sáng ngày hôm sau là ngày lễ nguyên tiêu.
Bởi vì cuối năm đã xảy ra quá nhiều chuyện nên lễ nguyên tiêu còn náo nhiệt hơn qua năm mới rất nhiều, trong cung giăng đèn kết hoa khắp nới.
Cung nữ và thái giám của cục Thượng Cung và Tư Lễ Giám người người mặc đồ mới, tay cầm đèn lồng tự mình làm.
Hôm nay trong cung tổ chức cuộc thi đèn lồng, phần thưởng rất lớn, chúng
cung nhân thường ngày bị quy củ chèn ép hiếm khi nào được thả lỏng như
thế, người người ra sức dán đèn lồng, khắp nơi tràn ngập tiếng nói tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.
Ngay cả nhóm sát thần Tư Lễ Giám thường ngày khí thế tàn nhẫn cũng hiếm khi
nào không mặc đồ đen, mà thay lễ phục màu xanh lam thêu cúc đại đáo màu
vàng tinh xảo, tay cầm một chiếc đèn lồng màu vàng tham gia cuộc thi
này.
Tây Lương Mạt thì thở ra một hơi dài thườn thượt, lười biếng nằm ườn ra ghế dài trong phòng sưởi, oán giận nói: “Mệt chết người đi được, sáng sớm
đã đội thứ mũ quan nặng nề này, áo trong áo ngoài đi gặp đám nội mệnh
phụ thì thôi, buổi tối còn phải vội vàng thay quần áo đi đại doanh, ban
đêm cũng không rảnh rỗi, phải bình phẩm đèn lồng gì đấy, đèn lồng có đẹp thì cũng có phải của ta đâu!”
Đèn lồng được treo ở cửa cung để mọi người thưởng thức, cho dù nàng thích,
đến khi lấy xuống thì đèn lồng đã bị tuyết vùi không còn hình dáng gì
nữa rồi.
Hà ma ma bưng một bát nguyên tiêu đến, cười nói: “Quận Chúa mệt như thế thì lát nữa nghỉ sớm đi.”
Tây Lương Mạt thấy nguyên tiêu không khỏi nhăn mày: “Ma ma, bưng xuống đi, ngấy lắm, không muốn ăn.”
Hà ma ma cười cười không nói gì.
Tây Lương Mạt lười biếng nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần: “Ma ma, so
với nguyên tiêu, ta muốn ăn chân gà nướng hơn, rắc thì là Tây Vực, rất
thơm.”
Sau đó, nàng cảm giác một cái thìa để gần tới môi mình, có người thản nhiên nói: “Ngươi không thử sao biết nguyên tiêu này ngấy.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên thấy người kia lẳng
lặng ngồi bên cạnh nàng, mặc một bộ hoa phục giống nàng, tay lại tự
nhiên cầm bát, một tay khác thì cầm thìa đút cho nàng.
Tây Lương Mạt nhìn nguyên tiêu trước mặt, trắng ngần mượt mà, nàng bỗng
nhiên rất muốn ăn, im lặng một lát rồi chậm rãi há miệng cắn một miếng,
có chất lỏng trong veo chảy ra, nước màu hồng nhạt ngọt ngào còn mang
theo một cánh hoa mai nho nhỏ.
Mùi thơm ngào ngạt, ngọt mà không ngấy.
Thật sự rất ngon.
“Là tay nghề của gia phải không.” Tây Lương Mạt chậm rãi ngồi dậy, cười
khách khí, vươn tay nhận lấy cái bát: “Để tự thiếp thân làm là được.”
Bách Lý Thanh để mặc nàng cầm lấy bát, giữa hai người dường như lại không còn lời nào để nói.
Không biết bao lâu sau, bầu trời bỗng nở rộ vô số pháo hoa sáng lạn, Tây
Lương Mạt sửng sốt ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nhớ tới năm đó, bọn họ ở trong khoang thuyền đón giao thừa, cũng nhìn pháo hoa nở đầy trời.
Từ đáy lòng nàng bỗng sinh ra một chút phiền muộn, thầm than một tiếng, thì ra mấy năm đã qua rồi.
Nàng quay sang, đột nhiên thấy trước mặt mình xuất hiện một bông hoa lan thủy tinh.
Bàn tay cầm nó trắng muốt, đeo bảo vệ móng, lại có thể thấy chủ nhân của
bàn tay này có phần căng thẳng, cho nên tư thế cứng nhắc.
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn Bách Lý Thanh, nhướng mày nói: “Đây là…”
Bách Lý Thanh im lặng một lát rồi nhàn nhạt nói: “Đây là tặng cho ngươi.”
Tây Lương Mạt không nhận, chỉ nhìn hắn.
Gương mặt vốn trắng nõn, vô cảm của Bách Lý Thanh dưới ánh mắt nàng chậm rãi
nổi lên một chút ửng hồng, hắn cắn răng một cái, lắp bắp nói: “Nha đầu,
ngươi muốn thế nào mới không tức giận nữa, nói… cho ta nghe, ta… ta nhất định sẽ làm cho ngươi vui vẻ.”
Loại lời nói hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Cửu Thiên Tuế thoáng cái bổ vào đầu Tây Lương Mạt như sét đánh.
Thấy Tây Lương Mạt hoàn toàn không có phản ứng gì, vệt hồng trên mặt Bách Lý Thanh biến thành khi đỏ khi xanh, sau đó hắn bỗng dưng đứng lên muốn đi ra ngoài, thế nhưng không biết lại nghĩ tới cái gì, miễn cưỡng dừng
bước ngồi xuống, không lên tiếng nữa, chỉ ngồi đó, tay còn cầm một bông
hoa.
Cuối cùng Tây Lương Mạt nhịn cười, vươn tay nhận lấy bông hoa kia.
Trong nháy mắt, Bách Lý Thanh giống như hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nảo đó, bả vai thả lỏng xuống.
“Cảm ơn gia có lòng.” Tây Lương Mạt mỉm cười.
Bách Lý Thanh không nhịn được, sa sầm mặt nói: “Tây Lương Mạt, ngươi đùa giỡn gia còn chưa thấy đủ à?”
“Nếu chưa đủ thì sao?” Tây Lương Mạt nhướng mày, thản nhiên nói.
“Thì…” Bách Lý Thanh nhìn nàng, sắc mặt khi xanh khi trắng, cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì tiếp tục đùa đi.”
Tây Lương Mạt không nhịn được nữa, bật cười một tiếng, chủ động cầm bông
hoa ghé sát vào người hắn: “Đây là ngươi nói đấy nhé, không được nuốt
lời đâu đấy.”
Bách Lý Thanh nhìn gương mặt tươi cười của nàng, thứ gì đó tích tụ trong
lòng giống như tan thành mây khói, bỗng cảm thấy thế nào cũng được. Hắn
thở dài một hơi, thuận tay kéo Tây Lương Mạt ngồi lên đùi mình, vừa bất
đắc dĩ vừa nuông chiều nói: “Nha đầu ngươi thật là, luôn tính toán chi
li như thế, vi sư…”
Tây Lương Mạt bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, nâng cằm hắn ngắt lời: “Ngươi nói ngươi là ai?”
Bách Lý Thanh khó hiểu: “Ta đương nhiên là sư…”
Nhưng sau đó, hắn bỗng hiểu ra cái gì, đôi mắt sâu thẳm vô biên lẳng lặng
nhìn nàng chốc lát, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Ta đương nhiên là
nam nhân của ngươi, phu quân của ngươi.”
“Cho nên, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không được phép né
tránh ta, không được phép làm ta đau lòng, ta không để ý ngươi đã làm
gì, nhưng ta để ý ngươi có muốn cùng ta đối mặt hay không.” Tây Lương
Mạt nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của hắn, nhìn thật sâu vào mắt hắn, nói từng chữ một.
Bách Lý Thanh nhìn nàng thật lâu, thật lâu, rồi nhẹ giọng nói: “Được.”
Tây Lương Mạt mới hài lòng nở nụ cười, nàng biết, đó là hứa hẹn và sự thỏa hiệp của hắn.
So với tự tôn kiêu ngạo, hắn quan tâm nàng hơn.
Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ đắc ý của tiểu hồ ly trong lòng, tâm trạng tối
tăm hoàn toàn tan biến, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại
của nàng thật mạnh: “Tiểu hồ ly hư hỏng, xấu xa này!”
Xấu xa đến mức khiến hắn hận không thể khắc nàng vào xương.
Tây Lương Mạt cầm bông hoa ôm lấy vai hắn, đầu lưỡi mềm mại đáp lại nụ hôn như bộc phát tâm tình của hắn.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Gian phòng tràn đầy sắc xuân, có tiếng thiếu nữ mềm mại trêu đùa.
“Mấy lời khiến ta vui vẻ vừa rồi học ai thế?”
“…”
“Mị Lục?”
“…”
“Mị Thất?”
“Tự mình câm miệng hoặc để vi sư dùng biện pháp khác khiến ngươi câm miệng.”
“À, thì ra đồ ngốc Mị Thất mà cũng làm sư phụ người ta được…”
Mị Thất đang khiêng cái bô rùng mình một cái, nhìn trời, chỉ cảm thấy đong đầy nước mắt.
Vì sao người ta đang ân ân ái ái, còn hắn phải giơ bô quỳ bàn tính?
Aizzz…
Nữ nhân quả là con cọp.
— Ông đây là đường ranh giới xin bình luận các kiểu —
“Ừm, thế này có hợp không?” Tây Lương Mạt nhìn bộ nam trang vải thô trên
người, có chút lo lắng nhìn Bách Lý Thanh bên cạnh cũng đã thay một bộ
quần áo xanh lam bình thường.
Tối nguyên tiêu không cấm đi lại ban đêm, cả thượng kinh vui chơi đến sáng
đã thành truyền thống, vì vậy hai người lăn giường xong đột nhiên cảm
thấy cuộc thi đèn lồng rất nhàm chán.
Thiên Tuế lão nhân gia nghe nàng oán giận chưa từng cùng hưởng thụ thú vui
dạo chợ, chơi hội với người yêu, vì thế Thiên Tuế gia quyết định dẫn
nàng đi chơi.
Bách Lý Thanh đơn giản buộc mái tóc đen lên đỉnh đầu, dửng dưng nói: “Bản tọa nói hợp là hợp.”
Tây Lương Mạt nhìn bộ quần áo tơ lụa tinh xảo trên người hắn, bỗng không
chút biểu cảm nói: “Vì sao ngươi được sắm vai công tử, còn ta thì sắm
vai sai vặt?”
Bách Lý Thanh liếc nàng một cái, khinh bỉ nói: “Ngươi cảm thấy ngươi đẹp hơn ta, hay là khí thế giống công tử hơn ta?”
Tây Lương Mạt: “…Thật ra ngươi vẫn thiếu dạy dỗ lắm phải không!”