Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 274

Tây Lương Mạt cũng không biết mình bị mang đi đâu, trong hỗn loạn, một lát sau đã bị người ta để xuống một góc, nàng nằm trên đất, thấy ông lão âm u nhìn nàng chằm chằm: “Hừ, nha đầu thối ngoan độc, nếu không vì giết ngươi còn phải giải thích với hai thằng nhóc kia, hôm nay lão phu đã lấy đầu ngươi rồi!”

Tây Lương Mạt cảm thấy trạng thái của mình vô cùng kỳ quái, trước mắt nàng mơ mơ hồ hồ, ý thức mê muội, trong người không còn chút sức lực, nhưng lạ là vẫn nghe thấy ông lão nói chuyện.

Sau đó ông lão lại nâng cằm nàng lên, âm trầm nói: “Nhìn gương mặt ngươi coi như xinh đẹp, nhưng còn kém xa mấy đứa cháu nhỏ của ta, lão sẽ không cho ngươi cơ hội hại cháu ta giống mẫu thân tiện nhân của ngươi, nếu thông minh thì sau khi tỉnh lại tự mình cút đi, cút càng xa càng tốt, chạy về sa mạc quỷ quân của ngươi đi, người khác sợ quỷ quân của ngươi, lão không sợ, thiên hạ này còn chưa có ai khiến lão sợ, nếu để lão trông thấy ngươi lần nữa, nhất định khiến ngươi hối hận vì đã làm người.”

Nói xong, ông lão cười lạnh vài tiếng, vươn tay điểm huyệt Bách Lý Lạc, khiêng hắn lên vai, xoay người bỏ đi.

Tây Lương Mạt chỉ có thể bất lực nhìn ông ta khiêng Bách Lý Lạc đi thẳng, khăn trên mắt Bách Lý Lạc đã rơi xuống, lúc này đang đỏ hồng đôi mắt, hoảng sợ và lo lắng nhìn Tây Lương Mạt, lại không có cách gì.

Đến khi bóng dáng ông lão biến mất bên ngoài ngõ nhỏ, Tây Lương Mạt chỉ có thể cố gắng đánh giá bốn phía, nhận ra đây là một ngõ nhỏ bình thường, xếp đầy đồ cũ, xem ra đã bị bỏ hoang từ lâu, không có người ở, nàng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ông lão kia không trực tiếp ném nàng vào xóm cô đầu.

Nếu không chỉ sợ nàng sẽ…

Nhưng mà, nàng thầm cười khổ, tình hình thế này rốt cuộc phải làm sao, ông lão này rất lợi hại, chỉ hy vọng khi ông ta ném nàng ở đây không có kẻ thù nào trông thấy, chỉ hy vọng nàng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu không…

Còn chưa có nếu không, trước mắt Tây Lương Mạt đã dần dần mơ hồ, không nhìn rõ trước mặt, hoàn toàn chìm vào bóng tối.



Phủ Thiên Tuế.

“Bùm!” Cùng với một tiếng nổ, chiếc bàn gỗ tử đàn nháy mắt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, trong một giây chạm xuống đất liền hóa thành bột phấn.

Đủ để thấy sự phẫn nộ của người đập vỡ nó.

“Các ngươi nói phu nhân và Lạc thiếu gia đều bị người ta cướp đi?” Sau khi nghe tin tức này, gương mặt Bách Lý Thanh trở nên vặn vẹo, hơi thở tanh nồng đen tối trên người hắn bắn ra không chút kiềm chế.

Tất cả những người có mặt tức khắc cảm giác được bầu không khí đông cứng lại, nhiệt độ sụt giảm, không khí giống như ngưng đọng thành sương mù màu đen, càng ngày càng đặc theo vẻ âm lãnh dữ tợn trên mặt Bách Lý Thanh, giống như thoáng chốc mở ra một con đường không gian, vô số thứ đáng sợ từ trong bóng tối nhào ra, xé rách nhân gian.

Người xung quanh đồng loạt quỳ xuống trong cơn tức giận đáng sợ này, trán đụng vào mu bàn tay, không dám nói một lời, nếu không chỉ sợ sẽ đương trường mất mạng.

Nhưng Liên công công vẫn cắn răng ngẩng đầu, nét mặt xanh mét nói: “Nô tài đáng chết, không bảo vệ tốt phu nhân và Lạc thiếu gia, công phu của lão tặc kia cao cường khác thường, chúng ta thậm chí không thấy rõ hắn mang người đi như thế nào…”

Chớp mắt đó thật sự quá nhanh, bọn họ chỉ mơ hồ trông thấy lão già đó vác phu nhân và Lạc thiếu gia lên, nhẹ như không trọng lượng, một lão già khô quắt thoắt một cái đã khiêng hai người sống đi mất, tốc độ cực nhanh, làm cho bọn họ thậm chí không kịp ngăn cản.

Nghe Liên công công sơ lược kể một lần, Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, không nói gì, có điều vẻ mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn.

“Thiên Tuế gia…”

Liên công công nhìn nét mặt Bách Lý Thanh, hắn cắn răng một cái, nghiêm mặt muốn nói gì thì bị Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: “Phế vật, đều là phế vật!”

Hắn bỗng nâng tay áo, một cỗ cương khí lạnh lẽo như dời non lấp biển hung hăng đánh về phía Liên công công.

Bản thân Liên công công cũng là cao thủ nhất đẳng nhưng vẫn lập tức bị Bách Lý Thanh hất bay ra ngoài, đập mạnh lên tường rồi mới rơi xuống.

Âm thanh xương cốt nứt vỡ làm mọi người nghe mà rùng mình, nhưng đây chưa phải kết thúc, cương khí trong tay áo của Bách Lý Thanh mang theo sát khí sắc bén sẽ không phải một mình Liên công công có thể hoàn toàn thừa nhận được, luồng gió bén nhọn còn lại cũng đánh bay những người đang quỳ dưới đất ra ngoài.

Trong nháy mắt, vô số tiếng kêu đau đớn vang lên, bất kể là sát thần mị Bộ hay các xưởng vệ khác trong Tư Lễ Giám đều đặc biệt trải qua huấn luyện chịu đựng đau đớn, không dễ dàng kêu rên, kêu lên như vậy chứng tỏ bọn họ đã nhẫn nại cực hạn, có thể thấy Bách Lý Thanh ra tay không nể tình chút nào.

Mùi máu tanh nhanh chóng tản ra trong bầu không khí trầm trọng, hạ nhân đứng hầu xung quanh đã cứng đơ như gỗ đá, bọn họ rất lâu rồi không thấy Thiên Tuế gia tức giận như thế, quả thật làm người ta nhớ tới một đêm đáng sợ ở Tốc Ngọc Cung.

Có điều thời điểm đó Thiên Tuế gia sắp hóa thành ma còn có phu nhân trấn an, mà nay cơn giận của Thiên Tuế gia cần máu và tính mạng của bao nhiêu người mới có thể trấn an?

Liên công công chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực bốc lên, tuy hắn đã vận nội lực bảo vệ nội phủ nhưng nay vẫn cảm thấy đau nhức không thôi, có thể thấy ngực hắn gãy ít nhất bốn chiếc xương sườn, còn bị thương gân mạch, hắn gian nan đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, lảo đảo nhào tới trước mặt Bách Lý Thanh, cái trán chạm đất, dập đầu thật mạnh ba cái: “Thiên Tuế gia, nô tài phụ lời dặn dò của ngài, làm cho hai vị chủ tử xảy ra chuyện ngay trước mắt, tất cả chúng ta thẹn với chủ tử, tự biết nghiệp chướng nặng nề. Có điều nay phu nhân và Lạc thiếu gia không rõ sống chết, chúng nô tài tự mình gây họa nhất định phải tự mình xử lý đầu đuôi, đây là trách nhiệm mà chúng nô tài phải hoàn thành. Nếu chúng nô tài không thể tìm phu nhân và Lạc thiếu gia trở về, hoặc hai vị chủ tử xảy ra chuyện, Tư Lễ Giám chúng ta xưa nay thưởng phạt rõ ràng, sẽ không vì địa vị của bất cứ kẻ nào mà thay đổi, cho nên chúng nô tài nhất định sẽ tự sát trước mặt chủ tử, không, chúng nô tài nhất định sẽ tự tới Hình Đường lĩnh trọng hình theo quy củ của Tư Lễ Giám, giữ vững tên tuổi của Tư Lễ Giám chúng ta!”

Hắn dừng một chút, nâng lên cái trán bị đụng chảy máu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Bách Lý Thanh: “Cho nên xin Thiên Tuế gia tạm thời giữ lại tiện mệnh của chúng nô tài trong lòng bàn tay ngài, để chúng ta hoàn thành chuyện chúng ta nên hoàn thành trước.”

Liên công công đi theo bên cạnh Bách Lý Thanh khi hắn vẫn còn là tiểu thái giám, cho đến nay, tuy nói là cấp dưới nhưng tình cảm cũng rất tốt, hiện giờ hắn đã hứa hẹn như vậy, tất cả xưởng vệ đang trực khi Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc mất tích cũng đồng loạt quỳ xuống, dùng sức đụng đầu.

“Xin Thiên Tuế gia cho thời gian!”

Mị Lục và Mị Tinh cũng đã yên lặng lau vết máu trên khóe môi, quỳ gối trước mặt Bách Lý Thanh ngay sau khi Liên công công đứng lên.

Đây là sự sỉ nhục của tất cả Tư Lễ Giám, để chủ tử bị bắt đi ngay trước mặt mình.

Bách Lý Thanh nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi, có điều tử khí trong mắt hắn nặng đến mức làm cho người ta tưởng rằng nó hữu hình lưu chuyển khiến người ta không rét mà run.

“Thiên Tuế gia, lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm và xử lý người của mình, tiểu tiểu thư và Lạc thiếu gia mất tích, ngài không nghĩ rằng chúng ta nên đi tìm người trước sao?” Giọng nói lạnh lùng của Chu Vân Sinh vang lên phía sau mọi người.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, không biết từ lúc nào Chu Vân Sinh đã đi đến, cùng với hắn còn có nhóm đầu lĩnh của chín bộ, sắc mặt mọi người cực kỳ nghiêm trọng.

Trong ánh mắt xanh lục của Samuel đầy vẻ tàn nhẫn: “Lúc này vội vàng giết người làm gì, Thiên Tuế gia, chúng ta phải tìm người trước, nếu ngươi giết hết bọn họ tiểu tiểu thư cũng không về được, còn thiếu nhân thủ tìm người.”

Chín bộ của Quỷ Vệ không thuộc quản lý của Tư Lễ Giám, bọn họ thuộc quản lý riêng của Tây Lương Mạt, cho nên lời nói của bọn họ ở một mức độ nào đó có hiệu quả hơn cả Liên công công.

Bách Lý Thanh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hắn gần như biến thành một hình dáng rất kỳ quái, giống như gần như không có lòng trắng, đồng tử đen nháy trống rỗng sâu không thấy đáy và sát khí tối tăm như muốn cắn nuốt lòng người trong đó cũng khiến đám Chu Vân Sinh phải rùng mình.

“Tìm, không tìm thấy thì tất cả không cần trở về nữa!” Bách Lý Thanh nhẹ giọng nói, giọng nói không có bất cứ tức giận gì, nhưng kiểu không nóng không lạnh lại mang theo hàn khí khôn cùng này làm cho người ta cảm thấy, nếu Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc…

Sẽ không đơn giản chỉ giết vài người hoặc đám Liên công công nhận hết tra tấn không giống dành cho con người ở Hình Đường Tư Lễ Giám là có thể chấm dứt, mà nhất định sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra.

Liên công công nhìn Bách Lý Thanh như vậy trong lòng đau đớn, hắn đi theo Bách Lý Thanh nhiều năm còn không biết hay sao, khi ánh mắt Bách Lý Thanh biến thành thế này có nghĩa nếu phu nhân và Lạc thiếu gia, hai người quan trọng nhất của Thiên Tuế gia xảy ra chuyện, thì thời điểm thiên hạ này máu chảy thành sông, dân chúng lầm than sẽ không còn xa nữa.

Mất đi sự tồn tại của trấn áp dịu dàng cuối cùng, ma trong lòng Thiên Tuế gia nếu bị thả ra, thiên hạ này không ai có thể chỉ lo thân mình được nữa.

Mà người của chín bộ quỷ quân có vẻ cũng cảm nhận được trên người nam nhân đáng sợ trước mặt có thứ gì đó ngủ đông đã lâu đang rục rịch, bọn họ trưởng thành trong hoang dã, sự nhạy cảm với nguy hiểm gần như đã thành thiên tính.

Chu Vân Sinh nhìn Bách Lý Thanh, rồi lại liếc nhìn đám Samuel, hai anh em có thể nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ nghiêm trọng và sầu lo tương tự.

Trong khi mọi người ở đây đang hết sức nặng nề, giọng của một ông lão bỗng nhiên vang lên: “Ồ, sao nhiều người thế, Tiểu Thanh Nhi, ngươi biết lão gia gia mà ngươi yêu nhất hiếm khi nào về thăm người thân cho nên gọi nhiều người tới hoan nghênh ta phải không?”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão khô quắt mặc trang phục Tây Địch khiêng một người trên vai, lặng lẽ không một tiếng động vượt qua phòng về sâm nghiêm của xưởng vệ Tư Lễ Giám, hạ xuống trong khi một đám cao thủ nhất đẳng ở đây không hề phát hiện.

Còn Mị Tinh thì trợn trừng mắt, sắc bén kêu lên: “Thiên Tuế gia… Là… Là lão tặc này… Chính lão đã bắt Quận Chúa và Lạc thiếu gia đi.”

Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía trên vai ông lão – quả nhiên, người đang khóc đỏ bừng mắt như con thỏ kia không phải Bách Lý Lạc bị bắt cóc còn ai nữa?

Khi mở miệng, thanh loan đao trên cổ tay Mị Tinh đã không chút khách khí bay về phía ông già kia.

Không ngờ ông già chỉ liếc nhìn nàng một cái, thanh loan đao dừng lại ngay trước mặt ông ta, sau đó… vỡ thành nhiều đoạn, còn ông ta chỉ vuốt râu cười lạnh: “Cô bé, đừng có nóng tính như thế, cẩn thận không gả ra được!”

Sắc mặt mọi người không khỏi đại biến, võ nghệ của ông lão này thật sự không thể tưởng tượng, đến trình độ dùng khí hóa thành vũ khí, từ trình độ nào đó mà nói, có lẽ ở đây người có thể đọ với ông ta chỉ có Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh chưa từng ai biết tu vi võ nghệ sâu đậm thế nào.

Còn Chu Vân Sinh đã nheo đôi mắt xanh như biển, xác nhận không nhìn thấy bóng dáng Tây Lương Mạt phía sau ông lão, nhanh chóng nhìn về phía Bách Lý Thanh, lạnh lùng nói: “Thiên Tuế gia, ta nghĩ chúng ta cần một lời giải thích, vị lão nhân gia bắt tiểu tiểu thư của chúng ta đi chẳng những có vẻ quen biết ngài, hơn nữa võ nghệ còn cùng một mạch với ngài.”

Ông lão kia liếc nhìn Chu Vân Sinh một cái, kiêu ngạo nói: “A, người Đại Tần à? Lão phu cũng từng đến chỗ các ngươi, nữ nhân ở đó cực kỳ phóng khoáng, nam nhân thì có hơi ngu ngơ, có điều tiểu tử ngươi cũng tinh mắt đấy.”

Đám Samuel trợn mắt với lão già Tây Địch, Chu Vân Sinh lại không để ý đến ông ta, chỉ nghiêm túc nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia!”

Khi nhìn thấy ông lão, Bách Lý Thanh ban đầu sửng sốt, sau đó đáy mắt hiện lên một tia vui mừng khác thường, nhưng sau khi nghe được Mị Tinh lên án, sắc mặt vui mừng nhát mắt biến thành khó tin, rồi nhanh chóng sa sầm xuống, nghiếng răng nghiến lợi nhìn ông lão, hung tợn nói: “Lão già biến thái khốn kiếp, ông mang nàng dâu của ta đi đâu rồi, mau giao ra đây cho ta!”



— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia lại đánh mất bà xã —

Trong ngõ nhỏ.

Không lâu sau khi ông lão khiêng Bách Lý Lạc chạy mất, mấy bóng người xuất hiện trong ngõ nhỏ.

Trong đó có một người đi đến trước mặt Tây Lương Mạt có vẻ đã hoàn toàn hôn mê, cúi đầu nhìn, vươn mũi chân đá đá vào bụng nàng, xác định Tây Lương Mạt không có phản ứng gì mới thô lỗ thò tay nâng mặt nàng lên, nói với người cao lớn phía sau: “Có phải người này không?”

Người cao lớn đó nheo mắt lại nhìn Tây Lương Mạt, thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, đây là người ta muốn tìm.”

Người trung niên nâng mặt Tây Lương Mạt mỉa mai hừ lạnh một tiếng: “Hừ, còn tưởng muốn bắt được vị Thiên Tuế Vương Phi, đường đường Phi Vũ Đốc Vệ sẽ tốn công sức, tốn nhân thủ thế nào, không ngờ hoàn toàn không phí công sức, người đâu, cất vào túi mang đi!”

Nhưng ngay sau đó hắn đã bị ngăn cản, người cao lớn che mặt, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng dưới khăn che mặt của hắn: “Khi giao dịch đã nói rõ ta muốn người này, người Trung Nguyên các ngươi quên rồi sao?”

Đúng vậy, bọn họ không phí một chút công sức, nhưng người chết là thuộc hạ của hắn, còn rất thảm trọng.

Người trung niên kia nhìn ánh mắt tàn nhẫn lạnh giá của người bịt mặt, cười khẽ một tiếng: “Yên tâm, yên tâm, đại nhân, chúng ta đương nhiên sẽ tuân thủ ước định của chúng ta, có điều hiện giờ không phải lúc so đo chuyện này, không biết vì sao lão già cổ quái vừa rồi ném nàng ta ở đây, xem ra nàng ta trúng độc, nếu không mau mau trở về xem bị làm sao, chẳng may để nàng ta chết chẳng phải uổng phí công sức sao? Nếu để đám nanh vuốt Tư Lễ Giám mánh khóe thông thiên nhìn thấy, muốn bắt nàng ta lần nữa chỉ sợ phải chờ kiếp sau!”

Người bịt mặt hừ lạnh một tiếng, cúi người bế Tây Lương Mạt lên, xoay người đi ra ngoài ngõ nhỏ, vừa đi vừa nói: “Nàng ngồi cùng xe ngựa với bản đại nhân!”

Nhìn người bịt mặt cứ thế đưa người đi, trong đôi mắt nhỏ dài của người trung niên hiện lên một tia tăm tối, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Con mẹ nó, thứ chó má gì, một đám tạp chủng cũng dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta, sẽ có lúc ngươi xúi quẩy rơi vào tay lão tử!”

Sau đó, hắn không thể không nhanh chân đuổi theo: “Đại nhân cẩn thận chút, đừng để người ta phát hiện ra nàng ta, phải chú ý con đường và lúc chúng ta xuống xe, còn phải chuyển sang chỗ khác để giấu người!”



Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,

Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.

Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?

Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân*.

*Trích 4 câu thơ trong bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ của Trương Nhược Hư.

Trong bóng đêm, có thứ gì đó lành lạnh nhỏ xuống mi mắt nàng, còn có luồng gió nhẹ đi kèm, giống như lá cây mang theo sương sớm lướt qua mi mắt, đánh thức tâm trí đang ngủ say.

Tây Lương Mạt nhẹ nhàng rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt, trước mắt mơ hồ, rồi dần dần hiện rõ một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đen như nhung.

“Ưm…”

Đầu tiên, nàng sửng sốt, sau đó ôm cái đầu còn đang quay cuồng, chậm rãi nhớ tới chuyện đã xảy ra.

Trên chợ có người cố ý gây chuyện, sau đó có một ông già võ nghệ cao cường bắt nàng và Lạc Nhi đi, vứt bỏ nàng trong một ngõ nhỏ hoang phế.

Cảnh cáo nàng không được tiếp cận Bách Lý Thanh và Bách Lý Lạc nữa, sát ý trong mắt ông ta nói cho nàng, ông ta không nói đùa.

Mà có vẻ từng quen biết mẫu thân của nàng, điều đó nói với nàng…

Ừm, xem ra lại là cố nhân của A Cửu và Lạc Nhi, hơn nữa còn biết rõ đoạn quá khứ đó.

Nàng nhắm mắt lại, chờ cảm giác choáng váng qua đi, trong lòng thở dài…

Bà mẹ mỹ nhân “phong hoa tuyệt đại, khiến vô số anh hùng khom lưng” của nàng quả nhiên là một quả bom nổ chậm, cho dù đã chết cũng vùi không biết bao nhiêu bom mìn cho cô con gái như nàng, không biết lúc nào sẽ nổ một quả, còn sống thì không biết sẽ đến nông nỗi nào.

Cho nên, không phải nàng bất hiếu, nhưng Lam Linh phu nhân chết đi có vẻ tốt hơn.

Có điều…

Tây Lương Mạt tỉnh táo lại rất nhanh đã phát hiện điểm kỳ quái xung quanh, nơi này không phải con ngõ nàng bị ném lại.

Tây Lương Mạt mở mắt ra, đánh giá xung quanh.

Tiếng sóng vỗ rầm rì, và cả không khí mang theo hơi nước ẩm ướt, đều đang nói cho nàng nàng đang ở trên một con thuyền.

Tây Lương Mạt bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức biến sắc – cảnh sắc nơi này nhìn thế nào cũng giống một kênh đào ở thượng kinh, mặt sông rộng lớn, đây là con sông dẫn đến Lạc Dương!
Bình Luận (0)
Comment