Chuẩn Sát không cam lòng nhìn Tây Lương Mạt: “Nữ vương Thực Thi Giả, ban đầu vì thể hiện thành ý ta còn theo các ngươi vào cái hang không khác gì địa ngục, không phải sao?”
“Nhưng ngài không làm gì hết, chỉ đứng nhìn.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói, sau đó lại nhìn Chuẩn Sát, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ta nghĩ Chuẩn Sát Khả Hãn tốt nhất đừng quên lúc trước ngươi có thể đuổi vương thúc của ngươi tới phương bắc hoang tàn vắng vẻ là nhờ công lớn của chiếc túi gấm của ta, cho nên ta và Thiên Tuế gia đều không nợ ngươi cái gì.”
Sau đó, nàng xoay người dẫn đám nha hoàn bỏ đi.
Chuẩn Sát nhìn bóng lưng nàng, sắc mặt sa sầm xuống, Cáp Tô chạy theo bên cạnh không khỏi bất an nhăn mày: “Khả Hãn, ngài xem, có vẻ nữ vương Thực Thi Giả còn chưa hứa với chúng ta cái gì.”
Chuẩn Sát buông tầm mặt, hừ một tiếng lạnh như băng nhưng không nói gì nữa.
Bạch Nhụy đi theo Tây Lương Mạt một đoạn, bỗng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại tiểu thư, lúc trước người cho Chuẩn Sát cái gì thế, mà có thể khiến hắn làm được chuyện hai mươi mấy năm không làm được trong vài năm ngắn ngủi?”
Khi tin tức Chuẩn Sát có thể đuổi vương đình Hách Hách đi, tự lập vương đình truyền đến, bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Hôm nay nghe được Tây Lương Mạt nhắc tới, bọn họ đều nhớ ra năm đó không biết vì sao Chuẩn Sát muốn Đại tiểu thư ở lại chỗ hắn một thời gian, hơn nữa dùng điều kiện đó để kiềm chế, Đại tiểu thư phải đồng ý bọn họ mới dẫn Đại tiểu thư vào biển chết, tìm kiếm quỷ quân.
Thiên Tuế gia đương nhiên không đồng ý để Đại tiểu thư ở lại một nơi xa lạ như vậy, cho nên đã “nuốt lời” với Chuẩn Sát không cần suy nghĩ, nhưng trước khi về nước Đại tiểu thư vẫn để lại cho Chuẩn Sát một chiếc túi gấm.
Lúc ấy dù các nàng từng tò mò nhưng không ai ngờ thành công của Chuẩn Sát ngày hôm nay lại liên quan đến túi gấm mà Đại tiểu thư cho hắn năm đó.
“Chủ tử nhà ngươi cho người ngoài một ít cẩm nang diệu kế, dạy cho con sói hung tàn nhưng ngu ngốc một ít quỷ kế giả dối, cho nên nó mới lấy lại vị trí lang chủ của mình, chỉ tiếc hôm nay con sói này lại muốn quay đầu cắn người một cái.”
Một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên ngay sau khi Bạch Nhụy vừa hỏi xong.
Đám Bạch Nhụy ngẩng đầu lên nhìn, thì ra một bóng người lười biếng đã xuất hiện ở trong đình ven hồ từ bao giờ, vung thức ăn cho đàn cá hoa đào xuất hiện khi thủy triều lên.
Có điều cái đình nơi hắn ngồi ở bên ngoài hành lang, vừa rồi bị một ít cột trụ và rèm trên hành lang che khuất, không tới gần rất khó phát hiện bên này có người, cho nên bọn họ mới không phát hiện ra.
“Thiên Tuế gia!” Đám nha hoàn lập tức kính cẩn hành lễ.
Bách Lý Thanh thản nhiên hừ một tiếng, tùy tiện phất tay để bọn họ đứng lên, sau đó ánh mắt âm u dừng trên người Tây Lương Mạt: “Thế nào, con gái tử thần, bản tọa nói có đúng không?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng: “Ta chỉ không quen nuốt lời thôi.”
“Lòng dạ đàn bà!” Bách Lý Thanh cười mỉa một tiếng, không nhìn Tây Lương Mạt nữa, có điều vẻ âm ngoan dày đặc tỏa ra từ trên người hắn làm cho đám nha hoàn rất ít nhìn thấy hắn nổi giận trước mặt Tây Lương Mạt phải lo lắng liếc nhìn nhau.
Vẻ mặt của Tây Lương Mạt lại không thay đổi gì nhiều, chỉ phất tay với mấy nha hoàn bên cạnh mình: “Các em đi xuống bảo phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn chế biến từ cá hoa đào, nói mới nhớ, đến Kinh Xuyên lâu như vậy mà ta còn chưa được thưởng thức cảnh đẹp này đâu, vừa lúc gia cũng ở đây, muốn cùng gia thưởng thức cảnh đẹp.”
“Vâng!” Mấy nha hoàn dù hơi do dự nhưng vẫn thức thời đồng thanh đáp, dù sao đối với các nàng mà nói, giữa Thiên Tuế gia và Quận Chúa tuyệt đối không có chuyện để những người bình thường như bọn họ xen lời.
Chờ Bạch Nhụy và Bạch Trân lui ra, Mị Tinh ẩn đi, Tây Lương Mạt mới đi tới bên cạnh Bách Lý Thanh, nhìn hắn mỉm cười nói: “Không phải lần đầu tiên ngươi biết phong cách làm việc của ta khác của ngươi, năm đó ta có thể thuận lợi đi vào biển chết, triệu hồi quỷ quân cũng có sự giúp đỡ của hắn và Cáp Tô, ngươi chưa từng chịu ân của hắn mà là kẻ khống chế Chuẩn Sát, nhưng ta chịu ân của Cáp Tô, nếu ta là loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi không sợ có một ngày ta sẽ ruồng bỏ ngươi sao?”
Bách Lý Thanh quay sang, lạnh nhạt nhìn mặt nước, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì thêm.
Tây Lương Mạt lại thản nhiên nói: “Tuy ta cũng không phải người tốt, tâm ngoan thủ loạt, không có tín ngưỡng gì, nhưng có một vài quy tắc làm việc ta phải tuân thủ, hắn có ân với ta, ta cho hắn túi gấm đã là trả xong ân tình hắn ra tay giúp đỡ, những chuyện khác không ở trong dự kiến, có ân báo ân, có oán báo oán, ngươi cũng hiểu mà.”
Bách Lý Thanh im lặng không quan tâm đến Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cũng không giải thích nhiều hơn, có một số việc nàng nên giải thích đương nhiên sẽ giải thích, nhưng có một số việc cần bạn đời của mình tự nghĩ thông suốt.
Không biết bao lâu sau, Tây Lương Mạt ngồi đến mức ngủ gà ngủ gật, giọng nói lạnh lạnh của Bách Lý Thanh mới vang lên: “Ngươi cho hắn kế sách vườn không nhà trống, cướp lấy tuấn mã, đốt nhà đánh cướp nhìn có vẻ tàn nhẫn đấy.”
Tây Lương Mạt trực tiếp dựa vào lan can, lười biếng nói: “Nói thật ra những cái đó không phải ta nghĩ ra, chỉ trộm mưu kế của Hoắc Tướng Quân trong Hán Thư rồi cải biến dựa theo tình hình của Hách Hách thôi.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, hừ khẽ: “Nay thì sao? Ngươi định ứng phó Chuẩn Sát thế nào?”
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Nên ứng phó thế nào thì ứng phó như thế, người Hách Hách vốn thô bạo, vũ lực mạnh, chúng ta có thể hòa thân với người Hách Hách, thậm chí tiếp tục triển khai buôn bán giữa đôi bên, nhưng loại hòa thân này không chỉ hạn chế chỉ hòa thân với Chuẩn Sát, mà yêu cầu tất cả quý tộc cao cấp ít nhất phải có một nữ tử người Hán làm chính thê, đưa một số vợ con của tội nhân chỗ chúng ta tới cũng được, hơn nữa yêu cầu đối phương không được ngược đãi và trao đổi thê tử, hàng năm phải kiểm tra, con của thê tử người Hán sinh ra được ưu tiên quyền thừa kế, đổi lại ban cho đối phương các kỹ năng về thuần dưỡng và gieo trồng, dùng số tiền lớn để mời chào người Hán bằng lòng di cư tới Hách Hách.”
Bách Lý Thanh hơi nhăn mày, trầm ngâm một lát: “Những điều này chỉ có ưu tiên quyền thừa kế cho những đứa trẻ do người Hán sinh sẽ khiến người Hách Hách phản đối, những thứ khác có vẻ hoàn toàn có lợi cho bọn họ.”
Tây Lương Mạt cười giễu cợt một tiếng: “Có lợi? Ha ha, việc này nghe có vẻ đơn giản nhưng ban đầu đối với chúng ta lại không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu thành công, đối với chúng ta sẽ cực kỳ có lợi, ngươi cho rằng vì sao người Hách Hách lại hung hãn như thế? Là vì dòng máu của bọn họ quá thuần chủng và thống nhất, cuồng nhiệt sùng bái tín ngưỡng tôn giáo, đương nhiên tuyệt đối sùng bái võ lực cũng là một nguyên nhân, còn có cách sống của bọn họ, nói thẳng ra chỉ là một loại văn hóa thôi, nếu một ngày những người Hách Hách này cũng như thư sinh chỗ chúng ta, bắt đầu trở nên tao nhã, miệng đầy chi hồ giả dã, thờ phụng đạo Khổng Mạnh, ngươi cảm thấy bọn họ có còn cầm đao kiếm được nữa không?”
Đây là thủ đoạn xâm lược văn hóa mềm dẻo.
Bao nhiêu văn hóa đời trước đã bị diệt vong như thế.
Bách Lý Thanh nheo mắt lại, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Nhưng Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, lại cười cười nói: “Có điều, gia của ta này, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, không ai là đồ ngốc, hiện giờ bọn họ chỉ nhất thời không hiểu rõ thôi, nếu lâu dài bọn họ hiểu được, chỉ e sẽ có mâu thuẫn, hơn nữa chuyện này trong vòng vài chục năm mới nhìn thấy được kết quả, nói không chừng cả ngươi và ta khi còn sống đều không được nhìn thấy người Hách Hách bị chúng ta đồng hóa, còn rất có khả năng sau khi chúng ta chết đi, thế hệ sau không muốn tốn nhiều công sức như vậy, hoặc vì đủ loại nguyên nhân mà gác lại việc này, bỏ dở giữa chừng, thì chẳng bằng hiện tại giết Chuẩn Sát, hoàn toàn trở mặt với người Hách Hách.”
Miễn cho tiền mất tật mang, trên đời này chưa từng có chuyện tốt đến mức dễ dàng được lợi cả đôi bên.
Bách Lý Thanh liếc nàng một cái, hừ lạnh nói: “Vậy thì những điều ngươi vừa nói đều là vô nghĩa à?”
Tây Lương Mạt cười cười: “Ta chỉ là phụ tá, cho nên ta chỉ cho ngươi tất cả phương pháp để ngươi tham khảo, còn quyết định cuối cùng đương nhiên vẫn do ngươi.”
Dù sao đối với u hồn dị thế như nàng mà nói, nàng thật sự không có hứng thú với mấy cái kế hoạch lớn đau đầu này, hiện giờ chỉ vì để bản thân có hoàn cảnh an ổn vượt qua quãng đời còn lại nên mới phí sức thôi, đối với quốc gia dù có uy hiếp nhưng không lớn lắm như Hách Hách, nàng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Cho dù Hách Hách đánh Trung Nguyên, dựa vào năng lực của bọn họ cũng đánh không nổi, chỉ là một đám cường đạo mà thôi, còn chẳng bằng để lại ít tâm sức để tính toán cường địch như hổ rình mồi ở phía Tây Nam.
Bách Lý Thanh nghe vậy trầm ngâm một lát, bỗng chậm rãi nâng tầm mắt liếc Tây Lương Mạt: “Thật không? Thì ra người quyết định cuối cùng là bản tọa. Vậy bản tọa vô cùng hiếu kỳ, vì sao hôm trước ở trong động tiên ngươi lại tự tiện quyết định?”
Tây Lương Mạt hơi khựng lại, vẻ mặt vô tội hoang mang nhìn Bách Lý Thanh: “Hả, A Cửu, ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta hạ mai phục đi bắt người, không phải ở huyện Quân đã thương lượng chuyện này rồi sao, ta có tự tiện quyết định cái gì đâu?”
Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại: “Đúng vậy, ngươi không tự tiện quyết định, vậy lúc trước trước khi vào động tiên đã nói ta ở lại tiếp ứng, ngươi ra ngoài dẫn người vào, sao kết quả là ngược lại? Chẳng lẽ có người tung chưởng đẩy ta ngã xuống nước là ảo giác của ta?”
Tây Lương Mạt lập tức da mặt dày gật đầu: “Ừm, thật ra ta cảm thấy lúc đó ngươi không đứng vững, trượt chân nên mới rơi xuống nước, nếu đã vậy, vì tiết mục có thể tiếp tục diễn, cho nên đương nhiên ta phải ở lại, ngươi ra ngoài.”
Nhìn tiểu hồ ly trước mặt nói láo không chút ngập ngừng, mặt không biến sắc, Bách Lý Thanh nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tây – Lương – Mạt…”
Tây Lương Mạt tiếp tục gật đầu, nghiêm trang nói: “Hơn nữa bên ngoài là Tư Ninh Ngọc dẫn theo mấy vạn người, ta nghĩ rồi, lần trước ta từng giao thủ với hắn, không có tính khiêu chiến cho lắm, chẳng bằng đổi cho ngươi dạy dỗ, coi như chúng ta đổi đối thủ.”
“Tây Lương Mạt, ngươi nói thật sẽ chết à?” Sắc mặt Bách Lý Thanh tối sầm xuống, gương mặt xinh đẹp nhe răng nanh, túm lấy Tây Lương Mạt kéo lên đùi mình bằng một tay.
Tây Lương Mạt nhìn lão yêu ngàn năm trước mặt sắp tức nổ đến nơi rồi, không phải lần đầu tiên nàng nếm thử cảm giác sau khi hắn bùng nổ, bình thường nàng đã bị ma xát gần chết rồi, cho nên lúc này nàng lập tức thành thật chủ động tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta biết Lục Thừa Tướng và Tư Thừa Kiền tuy chán ghét ta nhưng chưa đến mức hận ta, cho nên cho dù ta tạm thời ở trong tay bọn họ, bọn họ cũng không làm chuyện gì quá mức với ta, hơn nữa dù sao ta cũng là nữ tử, có thể khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác một chút, nhưng ngươi thì khác…”
Bách Lý Thanh là người mà đời này bọn họ oán hận nhất, con người trong lúc oán hận sẽ làm ra chuyện gì luôn ngoài sự khống chế của lý trí, nàng không muốn Bách Lý Thanh bị tổn thương một chút nào, cho nên lúc đó mới đẩy hắn xuống, cũng là quyết định vội vàng trong chớp nhoáng.
Bởi vì đây là một ván bài, tuy rằng ngay từ đầu bọn họ đã chuẩn bị cho nhiều tình huống bất ngờ, nhưng rơi xuống hồ và bị hút vào đáy hồ là chuyện xấu quá bất ngờ, cho nên nàng mới bắt đầu hoài nghi ý đồ một hòn đá ném hai con chim của Chuẩn Sát.
Bách Lý Thanh bị nàng dựa vào như vậy động tác hơi khựng lại, hắn không nói gì, trong lòng Tây Lương Mạt có chút bất an, bởi chuyện này nàng thật sự đã làm trái lại kế sách mà nàng và Bách Lý Thanh đã định ra trước khi vào động tiên.
Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài lạnh lẽo của Bách Lý Thanh chậm rãi vuốt ve má nàng, thản nhiên nói: “Nha đầu, ngươi luôn quên một chuyện, ta không cần ngươi bảo vệ, bởi vì sự tồn tại của ngươi đã là sự bảo vệ lớn nhất với ta rồi, đừng để vi sư nhìn thấy ngươi làm loại chuyện này lần nữa, nếu không…”
Hắn dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: “Nếu không ta sẽ phế đi võ công của ngươi.”
Giọng nói của Bách Lý Thanh vừa lạnh nhạt vừa xa xôi, giống như không có một chút cảm tình, cũng không chút cảm kích vì hành động của Tây Lương Mạt.
Sự không cảm kích của hắn thậm chí có thể nói là vô cùng lạnh lùng.
Tây Lương Mạt than khẽ một tiếng trong lòng, chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót và thương tiếc người đang ôm lấy mình.
Nếu nàng là nữ tử bình thường có lẽ lúc này đang oán hận sự lạnh nhạt vô tình và ngoan độc bá đạo của hắn, nhưng nàng lại có thể nghe được sự bất an cực độ trong đáy lòng hắn.
Cảm giác bất an này là một sự khiếm khuyết sinh ra từ tính cách và cuộc sống của hắn, bởi vì quá nhiều lần vì mất một người mà mất tất cả, dẫn đến hắn vĩnh viễn không thể phản ứng như người bình thường, hắn là một người đàn ông mâu thuẫn là phức tạp như thế.
Nhưng nàng đã cảm giác được dưới sự cố gắng của nàng, hắn đang lặng lẽ điều chỉnh và thay đổi.
Nhưng có một số việc không thể quá gượng ép.
Tây Lương Mạt lẳng lặng vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “A Cửu, ngươi phải tin, ở một thời điểm nào đó, ta không thể làm được những chuyện đã hứa với ngươi trong lúc lý trí, ngươi phải biết rằng ta cũng sợ, sợ mất ngươi, sợ ngươi sẽ bị tổn thương dù chỉ một chút, nhưng hôm nay chúng ta đã đứng trên đỉnh núi sắc nhọn, hưởng thụ cảm giác cao chạm trời, nhìn mọi thứ nhỏ bé bên dưới, thì đương nhiên cũng phải chấp nhận những lúc phong sương đao kiếm.”
Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Nếu đã gặp phải khiêu chiến và bất an này, cũng may ngươi luôn ở phía trước ta, ta luôn ở phía sau ngươi, ta khiến bản thân không ngừng lớn mạnh vì muốn có thể trông coi phía sau ngươi, bởi ngươi đã đủ mạnh để coi chừng sau lưng ta, bất kể là ngươi hay là ta, chỉ cần có người không thể trông chừng phía sau cho nhau, sớm hay muộn sẽ có một ngày người còn lại không đứng vững được bao lâu, không phải sao?”
Muốn đi trên con đường quyền thế đầy ánh đao ánh kiếm này thì nhất định phải đối mặt với bất trắc.
Không ai có thể cam đoan mình vĩnh viễn đứng vững không ngã.
Bách Lý Thanh hơi ngừng bàn tay vuốt ve má nàng, sau đó lại chậm rãi trượt xuống sau vai nàng: “Hối hận không? Những ngày thế này cực kỳ vất vả, hơn nữa…”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhất là khi ở cùng với một nam nhân như ta.”
Tây Lương Mạt cong khóe môi, lười biếng để mặc đầu ngón tay hắn vuốt ve trên bả vai mình, giống như một con thú con được thú lớn vuốt lông, nheo mắt lại nói: “Ừm, bình thường, dù sao cũng quen rồi, có những người trời sinh để sống trong chìm nổi sát phạt mưu quyền đoạt thế, nhất là loại người từ nhỏ đã quen với việc này như ta, nếu được sống ngày nhàn nhã có lẽ còn muốn sinh sự nữa kìa.”
Giống như lúc đầu mới chuyển sinh, nàng giấu tài một thời gian rất dài, còn phải ra vẻ đáng thương, tìm cách ra khỏi phủ Quốc Công, cùng Liễu ma ma và Bạch Mai tới Hàng Châu mở một xưởng thủ công, sống cuộc sống bình thường.
Kết quả vẫn là… không trốn thoát được cuộc sống ngươi lừa ta gạt, lục đục tranh đấu.
Dù sao năm đó khi nàng vẫn là thư ký của vị thủ trưởng kia đã quen giúp ông ta xử lý những chuyện xấu xa này rồi.
Còn thân phận nào thích hợp hơn con gái riêng của thủ trưởng để làm những chuyện xấu xa đó nữa, không phải sao?
Đáng tiếc, cho dù nàng không bán đứng ông bố thủ trưởng của mình, luôn cố gắng để mình có giá trị, lại không đảm bảo được phu nhân chính của vị thủ trưởng số một đó lo lắng, vì thế hạ sát thủ.
Tây Lương Mạt nheo mắt lại, nhìn về phía tia sáng lạnh phía xa, ừm, hôm nay nghĩ lại, chuyện đã xảy ra kiếp trước quả là xa xôi.
Có điều đại khái vì từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, vì vậy sau khi chuyển kiếp, nàng cảm thấy nơi này vậy mà cũng sống được thuận buồm xuôi gió.
“Thế nào? Nhìn ngươi có vẻ cảm thán quá, ngươi luôn có những ngôn luận kỳ lạ khiến vi sư cảm thấy ngươi không giống một tiểu nha đầu chút nào.” Bách Lý Thanh cười cười liếc nàng, đầu ngón tay cũng chậm rãi trượt vào từ sau lưng, đảo quanh sống lưng mềm mại trơn tuột của nàng.
Tây Lương Mạt thoải mái cọ vào hắn, ừ một tiếng: “Ừm, có lẽ kiếp trước ta không phải ngưởi tốt, làm quá nhiều chuyện xấu, có chút ký ức lưu lại theo bản năng, vì thế kiếp này mới đặc biệt thích ứng.”
Được rồi, nàng biết trong lòng hắn đang hoài nghi cái gì, nhưng có một số việc vẫn đừng nên làm rõ, làm rõ rồi sẽ không hay.
Bách Lý Thanh mỉm cười: “Ừ.”
Hắn không nói gì nữa.
Ngược lại là Tây Lương Mạt, một lát sau, bỗng cảm tháy mình có chút… ừm… có hơi muốn… à…
Nàng ngồi thẳng dậy, lười biếng nói một câu bên tai Bách Lý Thanh: “Chúng ta vào phòng được không?”
Bách Lý Thanh liếc nàng, bỗng nhướng mày: “Động dục à?”
Tây Lương Mạt: “…Nếu ngươi muốn hình dung như thế thì cũng được.”
Được rồi, nàng thừa nhận gần đây mình hơi nhạy cảm.
Bách Lý Thanh: “Không phải ngươi đang đánh trống lảng hay che giấu cái gì đấy chứ?”
Tây Lương Mạt: “Ngươi nói xem.”
Bách Lý Thanh: “Để vi sư xem thử…”
Tây Lương Mạt còn chưa kịp ngăn cản, tay người nào đó đã sờ vào trong quần nàng.
Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly run lên một cái rồi mềm oặt nằm trên người hắn, mặt đỏ tía tai, chậm rãi cười cười: “Gần đây ngươi thật sự nhạy cảm.”
Sau đó hắn đứng dậy ôm lấy Tây Lương Mạt bằng một tay, đi về phía căn phòng.
Có điều lần này, hai người đều không đạt được mục đích.
Bởi vì, ở thời điểm mấu chốt, Tây Lương Mạt… à… nôn ra.