Hàn thị vừa ra lệnh một tiếng, đám nô bộc hung thần ác sát kia đã định tiến lên túm lấy Tây Lương Mạt.
“Ai dám!” Sắc mặt Tây Lương Mạt bỗng trở nên lãnh lệ, ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, tựa như mũi đao rạch qua, đâm cho đám nô bộc thô sử kia cừng đờ người, không dám tiến lên nữa.
“Phản rồi, đồ tiểu tiện nhân ngỗ ngịch!” Hàn thị giận dữ.
Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn thị, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều sắc bén: “Lão thái thái xưa nay vẫn khen Nhị phu nhân quản gia nghiêm minh, nếu nữ nhi có lỗi, cũng nên được biết là có lỗi ở đâu mới có thể lĩnh hình phạt nhận dạy dỗ, nếu không để người ngoài nói mẫu thân hà khắc thiếu nhân từ, như vậy thì sẽ thành nữ nhi hại mẫu thân.”
Đến cả đám ác phó kia cũng bị bộ dạng chống nạnh trừng mắt, dáng vẻ kẻ nào dám lên ta sẽ liều mạng với kẻ đó của Bạch Nhụy làm cho sợ, trù trừ không dám lên.
Đám di nương cùng với Nhị phòng, Tam phòng đều không khỏi kinh ngạc liếc nhìn, Đại cô nương vẫn nhát gan sợ sệt từ trước đến nay đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ bao giờ.
“Được, được lắm, lại còn học được không bỏ bề trên vào mắt, chống đối mẹ cả, còn lôi lão thái thái ra để áp chế bản phu nhân, đây cũng là đại bất hiếu, dùng gia pháp đánh thật mạnh vào cho ta!” Rốt cuộc cũng đã nắm quyền quản lý nhiều năm, Hàn Nhị phu nhân làm sao có thể bị đôi câu nói của Tây Lương Mạt làm cho nghẹn họng, gương mặt mỹ diễm chỉ thoáng xanh trắng một chút rồi bắt đầu cười lạnh.
Con tiện nha đầu này chẳng phải là ỷ vào mấy ngày gần đây qua lại gần gũi với lão thái thái hơn một chút, lại học được cách lấy lòng Tướng gia nên mới có cơ hội xoay người để hại con gái của bà ta.
Hàn thị đã quyết định, không tranh cãi miệng lưỡi với Tây Lương Mạt nữa, không để nàng có cơ hội lôi chuyện sắc phong ra mà nói, thừa dịp lôi tiện nha đầu này ra đánh cho tàn phế, xả giận cho Tiên nhi!
“Bịt miệng nha đầu này lại cho ta, đỡ để nó kêu ra những lời không xuôi tai!”
Nghĩ đến Tây Lương Tiên đang thoi thóp nằm trên giường, trái tim Hàn thị như bị dao cứa, đó là đứa con gái bảo bối bà ta dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, không ngờ lại bị hủy hoại trên tay Tây Lương Mạt, làm sao bà ta có thể không hận, cho nên bà ta bị đánh mười lăm gậy xong, thân mình đau nhức mà vẫn cố ngồi ở chỗ này, chính là để báo thù cho Tiên nhi!
Đám nô bộc thô sử kia không còn cố kỵ nữa, tiến lên bắt lấy Tây Lương Mạt, định nhét miếng giẻ bẩn vào mồm nàng.
“Mẫu thân không cảm thấy lý do này của ngài có hơi khiên cưỡng sao, lão thái thái nếu biết ngài muốn vì thế mà thi hành gia pháp, e rằng sẽ tổn hại đến danh tiếng của ngài đấy!” Tây Lương Mạt cũng chẳng giãy dụa, chỉ cất giọng lạnh nhạt nói, ánh mắt lẳng lặng xẹt qua một nữ tử thân mặc áo bối tử hoa văn biên bức màu xanh lục xứng với chiếc váy gấm dài màu xanh đậm, mặt không chút biểu cảm ngồi bên cạnh —– phu nhân của Tam phòng, Lê thị.
Quả nhiên, Lê thị bỗng lên tiếng quát: “Chậm đã, đừng có vô lễ!”
Đám người làm kia hơi ngẩn ra, nhưng dưới ánh nhìn của Hàn thị, đành phải liều mạng tiếp tục động thủ với Tây Lương Mạt.
Dù sao người đang làm chủ trong nhà cũng là Hàn thị chứ không phải Lê thị.
Lê thị lập tức vỗ bàn, cả giận nói: “Trong mắt các ngươi có còn chủ tử hay không, dám tùy ý động thủ với Đại tiểu thư của phủ!”
Tam phòng cũng là con dòng chính của lão thái thái, Tam lão gia cũng là Đại học sĩ Hàn Lâm viện, cũng có thanh danh trong đám quan văn nhưng là một kẻ sợ vợ, lại cưới đúng phải trưởng nữ Lê thị của phủ Vân Trung Hầu.
Bởi vì lão thái thái vẫn còn sống cho nên còn chưa phân nhà, hạ nhân đều gọi Lê thị là Tam thái thái.
Lê thị là một nữ tử rất thủ đoạn khôn khéo, từ lúc gả tới đây vẫn cảm thấy Hàn thị chẳng qua chỉ là một Bình thê, hơn nữa đối nhân xử thế lại hà khắc, nàng ta vẫn muốn nắm quyền quản lý gia vụ nhưng không chen vào được, hơn nữa kể từ khi đứa con trai trưởng của Lê thị bị bệnh nặng xong, nàng ta càng thích đối địch với Hàn thị.
Tây Lương Mạt nghĩ, chỉ cần là chuyện có thể khiến cho sắc mặt Hàn thị khó coi, nàng ta đều sẽ nhúng chân vào.
Đám nô bộc rốt cuộc cũng không thể không dừng tay, hai mặt nhìn nhau.
Hàn thị tức không kìm được, vết thương trên người vẫn còn đau xót, bà ta lại miễn cưỡng nói: “Tam thái thái, đây là chuyện của Đại phòng chúng ta, ngươi không biết nội tình thì không cần xen vào!”
“Nhị phu nhân, Mạt tỷ nhi dù sao cũng là trưởng nữ của phủ Quốc công chúng ta, là người được lão thái thái yêu quý, ngài không hỏi qua lão thái thái mà đã thi hành hình phạt nặng như vậy, e là không thích hợp, nếu phu nhân cảm thấy nhà chúng ta không can hệ thì việc gì phải gọi hết cả mấy phòng chúng ta đến đây, người chưởng quản việc nhà coi trọng nhất là hai chữ công bằng, sao ngài lại không nói cho rõ ràng?”
Lê Tam thái thái nhẹ giễu cợt, hoàn toàn không nể mặt Hàn thị.
Hàn thị ngầm bực, mười ngón tay không kìm được lẳng lặng siết chặt tay vịn của chiếc nhuyễn tháp bằng gỗ lim bên dưới, mới đầu bà ta cũng nghĩ, nếu đánh cho Tây Lương Mạt tàn phế, trong cung hoặc Tĩnh Quốc công có thực sự hỏi tới, bà ta còn có thể kéo người của cả hai phòng kia xuống nước cùng, pháp không trách đông, Tĩnh Quốc công cũng phải nhìn vào thể diện của cả phủ mà nghĩ cách che đậy, nào ngờ lại quên mất đồ tiện phụ đối nghịch với mình khắp nơi này!
Hàn thị ngẫm nghĩ, bèn nói: “Mạt tỷ nhi vốn không có tư cách tham gia tiệc thưởng sen, nếu không phải được Đức Thân Vương phi mời, lão thái thái và ta lại thấy nó cũng là một đứa ngoan ngoãn nên mới để cho nó đi, nhưng hôm nay nó lại không biết liêm sỉ, quyến rũ Đức Tiểu Vương gia trước mặt mọi người, bại hoại phẩm hạnh, làm nhục môn phong, còn khiến cho mẹ cả ta đây cũng bị phạt lây, chuyện này nếu là ở những nhà tiểu môn tiểu hộ thì cũng cho qua, nhưng nó dù sao cũng là cô nương của Quốc công quý phủ, chẳng lẽ lại không đáng đánh?”
Hàn Nhị phu nhân bày ra vẻ như tiếc hận lắm, lời nói ra lại khiến cho tất cả đều hít một hơi lạnh, ngay cả Lê thị cũng giật mình tại chỗ.
Cái mũ này chụp quá lớn rồi, gần như có thể nói, nếu tội danh lần này được chứng thực thì danh tiếng của Tây Lương Mạt sẽ bị phá hủy.
Tây Lương Mạt liên tục cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không để lộ ra chút nào, chỉ mềm giọng hỏi: “Sao, không biết nữ nhi đã từng gây ra chuyện bại hoại thanh danh gia đình như vậy bao giờ?”
“Chẳng lẽ ngươi bước xuống từ xe ngựa của Tiểu Vương gia không phải là sự thật, chẳng lẽ ngươi và Tiểu Vương gia cùng du ngoạn hồ Cán Bích riêng lẻ không phải là sự thật, chẳng lẽ Tiểu Vương gia vì ngươi mà chẳng phân biệt được xanh đỏ trắng đen đã đánh cho phu xe của phủ một trận tàn nhẫn không phải là sự thật, chẳng lẽ hôm nay mẫu thân phải chịu phạt, ngươi chưa từng nhìn thấy?” Không biết Tây Lương Đan đã đứng cạnh Hàn thị từ bao giờ, bỗng dùng vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Lúc tỷ tỷ và mẫu thân gặp chuyện ở trên đảo giữa hồ, Tây Lương Đan này vẫn lén lút trốn đi, giờ lại nhanh mồm nhanh miệng chỉ trích nàng.
Có điều…
Tây Lương Mạt khẽ mỉm cười, thừa nhận: “Không sai, là sự thật.”
Mọi người không khỏi ồ lên, ánh mắt nhìn về phía Tây Lương Mạt cũng cực kỳ khinh thường, không ngờ Mạt tỷ nhi này lại không biết xấu hổ, ngỗ nghịch với bề trên như vậy.
Hàn thị không ngờ nàng lại thừa nhận, nhất thời hoài nghi quan sát nàng.
Nhưng cặp mắt của Tây Lương Đan thì đã sáng bừng lên, lảnh lót cười giễu lên tiếng: “Tây Lương Mạt, lão thái thái và phụ thân, mẫu thân đều yêu thương ngươi như vậy, người hành xử không thỏa đáng liên lụy đến danh tiếng của các tỷ muội còn chưa xuất giá trong phủ đệ như chúng ta cũng là chuyện nhỏ. Nhưng trong nhà các thẩm thẩm Nhị phòng, Tam phòng cũng có các tỷ muội chưa xuất giá, lần này người ngoài sẽ nói Quốc công phủ và Tây Lương thế gia thế nào đây, nếu bị Ngự sử bắt được thóp, nói phụ thân gia giáo không nghiêm, ảnh hưởng đến tiền đồ của phụ thân, vậy chẳng phải là kẻ làm con gái như chúng ta đã bất hiếu bất nghĩa rồi hay sao.”
Các thái thái Nhị phòng Tam phòng vốn đang đứng ngoài cuộc xem trò vui, nghe vậy, không khỏi đều biến sắc, đúng rồi, nhà mình vẫn còn khuê nữ chưa xuất giá, nếu bị ảnh hưởng đến khuê danh thì đúng là lỗ vốn đến cùng cực rồi, vậy nên ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt cũng trở nên lạnh lùng.
Nhà mẹ đẻ của thái thái Nhị phòng họ Thận, vị Thận Nhị thái thái xưa nay cũng là một kẻ chua ngoa, lập tức cười lạnh nói: “Nhị phu nhân đúng là người nhân từ, đối với một kẻ thất đức bại hoại môn phong, còn liên lụy đến cha mẹ như vậy, cho dù không chặt chân thì cũng phải cạo đầu đưa đến Từ đường tu hành, mới có thể chấn chỉnh môn phong!”
Nhất thời, đám di nương các phòng đều phụ họa theo, Trần di nương xưa nay vẫn hùa theo Hàn thị thậm chí còn khinh bỉ giễu cợt: “Đúng rồi, chủ nào tớ ấy, Bạch Mai kia đã là đứa thối tha đê tiện không biết xấu hổ dụ dỗ sát hại chủ tử, sớm đã có thể nhìn ra đồ tiện nhân này cũng chẳng phải thứ gì hay ho.”
“Mau đưa đến Từ đường đi, để tránh ngày nào đó lại gây ra chuyện gì làm nhục môn phong, lúc đó có khóc cũng chẳng kịp.”
“Đúng vậy.”
Tây Lương Mạt lần này đã nghe rõ, thì ra là như thế, chụp cho nàng cái tội này, chính là muốn diệt cỏ diệt tận gốc, trực tiếp đưa nàng đến Từ đường làm ni cô, vĩnh viễn không nhìn thấy người bên ngoài, cả đời không thoát ra nổi, chặt đứt niệm tưởng của mình, còn muốn để người khác khen bà ta một tiếng thật nhân từ.
Cho dù có là lão thái thái và Tướng gia thì cũng không thể phản bác được quyết định thống nhất của mọi người, huống chi bọn họ vốn đã chẳng phải thực sự yêu thương nàng.
Tây Lương Đan hôm nay lại có tài ăn nói như vậy, chắc là được Hàn thị chỉ dạy.
Có điều hai mẹ con này hình như hoàn toàn không nhớ rõ, giờ nàng đã không còn là tiểu nha đầu để mặc cho bọn họ chà đạp như cọng rơm cọng rác đó nữa, mà là Quận chúa do Hoàng Đế đích thân ban thưởng!
A, không, có lẽ thân phận càng cao quý, danh tiếng bị hủy, lại càng khiến người ta thấy trơ trẽn, đây mới là mục đích của bọn họ đi.
Tây Lương Mạt cười nhạt trong lòng, vậy thì xem xem ai có thể chà đạp ai.
Hàn thị sợ càng kéo dài lâu thì càng dễ sinh biến cố, trong lòng càng thêm sốt ruột, mất kiên nhẫn hét lớn: “Đánh thật mạnh vào cho ta!”
Đám nô bộc thô sử kia không kiêng dè nữa, cầm gậy dài định lao vào hung hăng đánh Tây Lương Mạt, thậm chí còn không để ý đến việc bịt miệng nàng lại đã kéo đến băng ghế dài ấn xuống.
Mà đúng lúc này, Hà ma ma bỗng tiến lên, một tay cản cây gậy gỗ đầu tiên đánh xuống lại, lạnh lùng quát: “Kẻ nào dám càn rỡ trước mặt Trinh Mẫn Quận chúa!”
Mà Tây Lương Mạt cũng liếc thấy Bạch Nhụy bỗng gật đầu một cái với nàng, lập tức thừa dịp những người này bị Hà ma ma thu hút lực chú ý, đẩy một bà tử đang cầm gia pháp đằng trước ra, lao về phía Hàn thị bên trên, bi thương kêu lên: “Mẫu thân, vì sao người lại xử oan cho nữ nhi, người biết rõ chuyện không phải như vậy, chẳng lẽ người đang trách nữ nhi không bảo vệ cho Nhị muội muội khỏi phải chịu phạt trước mặt Hoàng thượng hay sao?”
Hàn thị không đề phòng, trên người lại đang có vết thương tránh không được, trong lúc kinh hãi nhất thời bị Tây Lương Mạt vồ trúng, Tây Lương Mạt dùng sức mạnh nhất lập tức huých vào bụng trên của bà ta, đè chặt Hàn thị trên nhuyễn tháp.
Hàn thị bị thương, vốn đã yếu ớt tựa trên nhuyễn tháp, cố gắng tránh vết thương ra, ai ngờ Tây Lương Mạt lại dùng sức đè ép như vậy, nhất thời đau đến trắng bệch cả mặt, kêu thảm một tiếng, liều mạng đẩy Tây Lương Mạt phảng phất như đang chịu mọi oan ức nằm khóc thút thít trên đầu gối mẫu thân.
Chờ đám Lý ma ma hầu hạ bên cạnh Hàn thị phục hồi lại tinh thần, vội vàng ba chân bốn cẳng kéo Tây Lương Mạt ra, Hàn thị đã đầu đầy mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn thẳng, cơ hồ sắp ngất đến nơi.
Đám Lý ma ma kinh hãi, mẹ ơi, Nhị phu nhân bị Đại tiểu thư đè cho như vậy, nửa cái mạng cũng đi tong!
Tây Lương Mạt dùng hết sức lực toàn thân liều chết đè xuống vết thương bị gậy đánh nát của Hàn thị, không để cho bà ta và đám Lý ma ma đẩy mình ra, cho đến khi bên tai nghe thấy những tiếng ồn ào sau lưng, có tiếng bước chân trầm ổn lộn xộn đang đi tới, bấy giờ khóe miệng mới phác ra một độ cong lạnh lẽo, chợt thả lỏng tay.
Đám Lý ma ma và Tử Mi, Tử Đại hoàn toàn không ngờ Tây Lương Mạt lại buông tay, bọn họ lôi một cái, lập tức kéo Tây Lương Mạt ngã ra đến ba thước xa trên đất.
“Dừng tay, còn ra thể thống gì!” Tĩnh Quốc công giận dữ quát lên một tiếng, tựa như một tiếng nổ san bằng mặt đất đè lại tất cả mọi sự ồn ào.
Mọi người đồng loạt quay đâu lại nhìn, Tĩnh Quốc công đang dẫn một thái giám mặc áo lam cầm thánh chỉ đứng ở bên ngoài, nổi giận đùng đùng nhìn một đống hỗn loạn trong nội đường.