14.
Lúc ta chạy tới tiền đường, Kỳ Viễn Hoài đang ngồi trên ghế gỗ hoa lê oai phong lẫm liệt.
Tùng Lộ bị trói gô, trong miệng bị nhét khăn, lắc đầu nhìn ta.
Nàng không nói gì cả, ta biết.
Kỳ Viễn Hoài đặt chén trà xuống, cười khẩy nói:
"Phu nhân đến đúng lúc lắm, xem ra trong phủ đều là tai mắt của cô?"
Ta ngồi xuống ghế bên cạnh, hắng giọng:
"Thiếp thân là đương gia chủ mẫu, chưởng quản mọi chuyện trong phủ. Hạ nhân gặp chuyện thì báo cáo ta, chẳng có gì không thích hợp cả."
Rồi lại chất vấn "Nàng phạm lỗi gì? Sao lại trói nàng lại?"
Kỳ Viễn Hoài mặt lộ vẻ châm chọc, từng bước ép hỏi:
"Tùng Lộ thân phận thấp hèn, cùng Tôn bà bà sống nương tựa nhau. Vì sao chi phí ăn mặc trong nhà không cần lo lắng, lại còn có thể mời thầy về dạy học?"
"Bản tướng âm thầm điều tra mới phát hiện, hóa ra phu nhân dùng đồ của mình lén lút trợ cấp cho nàng."
"Ta rất hiếu kì, trên thiên hạ nhiều người đáng thương như vậy, phu nhân vì sao chỉ chăm sóc mỗi nàng?"
"Hôm đó tiểu nha đầu xuất hiện đúng lúc đưa thuốc cho ta là Tùng Lộ đúng không?"
Ta không đáp lời, nhìn hắn không chớp mắt, chờ hắn nói tiếp.
"Kỳ thực khiến ta bắt đầu nghi ngờ cũng không phải do Tùng Lộ."
Kỳ Viễn Hoài chống tay "Bản tướng muốn tìm tay sai, bèn nghĩ đến A Kiếm. Không ngờ là ba năm trước đã bị ngươi tìm cớ đuổi khỏi phủ rồi."
Hắn cúi người nhìn ta, chất vấn "Phu nhân, vì sao phải đuổi hắn đi? Hắn đắc tội gì cô?"
Đúng, hắn đắc tội ta.
Kiếp trước A Kiếm bán đứng ta, cho nên ta mới trốn thoát không thành.
Ta đối diện ánh mắt của Kỳ Viễn Hòa, không hề sợ hãi, hé đôi môi đỏ mọng:
"Cái thứ bán chủ cầu vinh, kiếp này ta không lấy mạng hắn đã là tốt lắm rồi."
"Ha ha ha ha!"
Kỳ Viễn Hoài ngồi thẳng người, cười sảng khoái.
"Phu nhân cuối cùng cũng thừa nhận, hóa ra cô cũng sống lại!"
Hắn cười điên cuồng, ánh mắt dần trở nên hung tàn "Diễn cùng ta lâu như thế, chắc cũng bày một thế cờ lớn chứ?"
Ta chậm rãi chỉnh sửa ống tay áo, lạnh nhạt nói "Không lớn lắm đâu, bị ngươi phát hiện rồi, thất vọng ghê."
Kỳ Viễn Hoài vung tay, sai người dẫn Tùng Lộ đi.
Nhưng hắn so ra còn khẩn trương hơn ta.
"Mặt tường thư phòng bị cô sửa qua, sau giá sách có một lỗ nhỏ. Thư tín ta đặt trên giá sách có thể từ hốc phía sau lấy đi, lại lặng yên không một tiếng động trả lại."
"Ta ra ngoài thường cưỡi con ngựa lông rực này. Hôm này mới phát hiện, trên đai ngựa có một cái lỗ, bên trong chứa bột phản quang phát sáng ban đêm, cô sai người theo dõi ta!"
"Trần thị, đến tột cùng cô nắm giữ bao nhiêu bí mật?"
Hắn nghiêng người, đè chặt bờ vai ta, ánh mắt lộ sát khí.
"Nói! Cô còn nói với ai nữa?"
"Cha cô?"
"Thái tử?"
"Không đúng, loại nữ nhân như cô làm sao có thể gặp được thái tử?"
Ta cười xán lạn, cố ý chọc tức hắn "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ai?"
"Ngươi đoán đi!"
"Ta đem chứng cứ phạm tội của ngươi chép thành hàng nghìn hàng vạn bản, phát khắp kinh thành!"
Kỳ Viễn Hoài nộ hỏa công tâm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, co quắp ngã trên mặt đất.
Ta chán ghét nhíu mày.
"Bộ đồ vừa mới may đã bẩn rồi."