16.
Năm ngày sau, Cẩm y vệ đạp của lớn Kỳ Phủ, ánh lửa chói rực cả một khoảng trời.
Kỳ Viễn Hoài cấu kết Việt vương, cất giấu vũ khí, chứng cứ xác thực.
Hắn nằm liệt trên giường, lúc bị cẩm y vệ xách đi, miệng vẫn phun lời ác:
"Trần thị, đây là tội tru di cửu tộc, ta chết ngươi cũng trốn không được!"
Thủ lĩnh cẩm y vệ đúng lúc đi tới, nói với ta:
"Có thể nhanh như vậy nắm giữ được chứng cứ phạm tội của Kỳ tướng quân, không thể không kể công phu nhân."
"Mưu phản là tội lớn, lẽ ra tru di cửu tộc. Nhưng thánh thượng thưởng phạt phân minh, ân chuẩn phu nhân hưu phu, phu nhân không còn thuộc Kỳ gia nữa.
Ta cảm động đến rơi nước mắt, cực kỳ cao hứng.
Không phải hắn hưu ta, cũng không phải hòa ly, mà là ta hưu hắn...
Kỳ Viễn Hoài hai mắt đỏ lòm, cơ thể run rẩy.
Kiếp này, ta là người thắng.
Ta theo cẩm ý vệ đi lấy lời khai, mới biết bệ hạ đã sớm nghi ngờ Kỳ Viễn Hoài. Trong Kỳ phủ, ngoại trừ Lạc Hoa cùng Vi Vũ, còn có những tai mắt ngầm khác.
Tướng quân trong tay có hai trăm ngàn binh, sao hoàng đế có thể không đề phòng đây?
Chả trách ngày ta tiến cung vạch tội Kỳ Viễn Hoài với bệ hạ, bệ hạ biểu hiện không hề kinh ngạc chút nào, thậm chí còn có vẻ đã dự liệu trước.
Nói cách khác, nếu ta không chủ động vạch trần tội trạng Kỳ Viễn Hoài thì ta sẽ chịu liên lụy.
Đảng Việt vương nên chặt đầu thì chặt đầu, nên lưu vong thì lưu vong. Việt vương bị phế thành thứ dân, không có khả năng kế vị.
Quan chức tham gia đoạt quyền thì nhiều lắm. Thánh thượng không muốn tăng thêm giết chóc, ngoại trừ thân nhân của tội thần, chỉ cần không trực tiếp tham dự đều có thể thả về.
Lạc Hoa cùng Vi Vũ vốn là người hoàng thượng sắp xếp, không thể ở lại trong cung làm cung nữ nên cũng bị thả ra.
Kỳ Cẩn vốn nên chịu liên lụy.
Nhưng dù sao Kỳ Viễn Hoài cũng có công với đất nước. Thánh thượng thưởng phạt rõ ràng, trước khi chết hứa cho hắn một nguyện vọng.
Nguyện vọng của Kỳ Viễn Hoài là giết ta.
Thánh thượng từ chối, mắng hắn một trận.
Kỳ Viễn Hoài đổi nguyện vọng thành lưu cho Kỳ Cẩn một mạng.
Thánh thượng niệm tình Kỳ Cẩn còn nhỏ bèn đồng ý.
Chỉ có Tiểu Sương là thân nhân của tội thần, cùng Kỳ Viễn Hoài ở trong lao làm uyên ương bỏ mạng.
Lúc ta xuất cung, tổng quản thái giám Cao công công đưa tiễn ở phía trước:
"Trần tiểu thư thông tuệ anh dũng, vì đại nghĩa giệt thân. Bệ hạ nói ban thưởng cho người toàn bộ Kỳ phủ."
Ta vội vàng dập đầu tạ ơn.
Cao công công vung phất trần một cái, thấp giọng nói "Việc Kỳ gia tiểu công tử hạ độc Kỳ Viễn Hoài, bệ hạ cũng biết. Tuổi nó còn nhỏ là tâm địa độc ác, mong Trần tiểu thư quản thúc thật chặt."
Ta gật đầu đáp vâng.
Lúc về Kỳ phủ đã là cảnh tượng kẻ còn người mấy.
Ta ở trước mặt toàn bộ người trong phủ, quang minh chính đại nhận Tùng Lộ làm nghĩa nữ.
"Về sau con chính là Thiên kim đại tiểu thư của ta, có vui không?"
"Vui ạ." Nàng cười lộ ra nụ cười ngọt ngào "Nương!"
Lạc Hoa cùng Vi Vũ không có chỗ đi, ta cho các nàng ở lại Kỳ phủ.
Còn về Kỳ Cẩn thì ta vẫn rất đau đầu. Hắn thường đi ra ngoài cùng những tên côn đồ cắc ké chơi, thiếu tiền mới trở về.
Có lúc còn lén trộm tiền trong nhà.
Ta đang lo nên đối xử với hắn thế nào, thì Tiểu Thúy vội vàng chạy tới "Tiểu thư, nhanh qua bên hồ xem đi, công tử đẩy tiểu thư xuống hồ rồi!"