Trung thu tháng tám qua đi, kiệu hoa rước thập nhị cách cách đong đưa đong đưa, đong đưa từ Bắc Kinh đến đường lớn Tô Châu náo nhiệt, rồi
lại đong đưa đong đưa đến ngoại ô kinh thành, không ngờ là lại đong đưa tiếp tục đến một vùng hoang vu dã ngoại.
Đại mỹ nhân đang ngồi
trong kiệu hoa đã sớm vứt mão phượng trên đỉnh đầu có thể đè chết người không cần đền mạng kia sang một bên, buồn chán ngáp dài, nửa quỳ nửa
ngồi bên trên, dung nhan mỹ lệ hé ra cơ hồ như dán trên khung cửa sổ
vuông dán hoa, trừng mắt nhìn quang cảnh núi rừng bên ngoài.
Không thể nào? Cái tên bối lặc mù kia sống ở xa như vậy?! Tuy rằng căn cứ
vào tình huống của hắn suy ra, ở đâu cũng chỉ thấy một màn đen kịt,
nhưng mà…
Nàng nháy mắt mấy cái, lại trừng to mắt nhìn, ê?!
“Dừng kiệu! Dừng kiệu đi!”
Nàng đột nhiên kêu to, khiến kiệu phu cuống cuồng dừng kiệu lại, trong chớp mắt, một cái bóng màu đỏ từ trong kiệu vụt qua, chạy thẳng đến một
tảng đá nhô ra nơi sườn núi cách đó không xa.
Không thể nào?!
Chẳng lẽ thập nhị cách cách luôn luôn thở dài suốt dọc đường đi này rốt cuộc chịu không nổi, không muốn gả cho bối lặc gia, nên tính nhảy vực
tự sát? Phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh hoàng liếc
mắt nhìn nhau một cái, tiếp đó là đồng loạt hô lên, “Mau cứu người! Cứu người a!”
Rất nhiều kiệu phu, hỉ nương, nha hoàn cùng gia nô bị
dọa đến lập tức xông lên phía trước, nhưng đến bên vách núi rồi, mới
phát hiện sự tình không giống như bọn họ tưởng tượng – quả thực có một
nữ tử đang đứng bên vách núi, nhưng thập nhị cách cách chính là đang
khuyên nhủ nàng.
“Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẫn a,
có chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng mà!” Tình Tâm dè dặt nhìn
vị cô nương áo tím đang đứng cách vách núi đúng một bước.
“Chuyện của ta không cần ngươi lo, ngươi đi đi!” Đỗ Kiều Tuyên giận dữ trừng
mắt nhìn nữ tử mỹ lệ xa lạ này, nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn về núi
rừng xanh thẳm trước mắt, hắn tại sao còn chưa đến vậy?! (TN: Sặc, đừng nói vụ tự tử này chỉ là vở kịch dọa tình lang của chị nha =)))
“Kiều Tuyên cô nương, ngươi tại sao lại đến nơi này?”
Lâm di một thân hỉ nương trang phục thở hổn hển chạy đến bên người thập
nhị cách cách, vẻ mặt lo âu nhìn Đỗ Kiều Tuyên, ba năm trước cũng tại
chỗ này đã từng phát sinh một việc đáng tiếc, nàng thế nào lại đến đây?
“Lâm di?! Vậy nàng không phải là…” Đỗ Kiều Tuyên nhất thời bừng tỉnh đại
ngộ, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ, căm tức quan sát vị tuyệt sắc mỹ nhân
đang một thân áo đỏ quàng cổ, “Ngươi chính là tân nương của Thừa Diệp!”
Tình Tâm không phủ nhận, tuy nhiên lại không hiểu đố kỵ kia của nàng là từ
đâu mà tới, “Phải, ngươi cũng biết hôm nay là ngày đại hỉ của ta, có
thể giúp đỡ được không? Đừng xúc động khiến ta xúi quẩy?”
Nàng
mãnh liệt hít một hơi, nghiến răng phẫn nộ quát, “Ta chính là muốn
nhảy, chính làm muốn ngươi xúi quẩy, ai bảo ngươi đoạt Thừa Diệp của
ta!”
Nguyên lai là vậy, không ngờ rằng một kẻ mù tính tình táo
bạo lại có người muốn đoạt?! Nàng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ không biết vị hôn phu của mình trông như thế nào, “Vậy được thôi, ta xoay người
trở lại, ngươi có thể nhảy rồi!”
Nàng dứt khoát nhắm mắt làm
ngơ, bởi vì những kẻ vì tình xem nhẹ bản thân chính là loại mà nàng
khinh thường nhất, đời người có rất nhiều chuyện tốt đẹp, ngoại trừ
tình yêu nam nữ ra, còn có rất nhiều chuyện có thể làm mà.
Nàng
rất nhanh xoay người lại, còn những người khác chỉ biết đứng ngẩng ra,
không ngờ rằng lòng dạ thập nhị cách cách kia lại thâm độc như vây? Cho dù bọn họ cũng không thích Đỗ Kiều Tuyên, nhưng mạng người quan trọng, sao lại có thể thấy chết không cứu?!
Mọi người vẫn bảy miệng tám lời khuyên nhũ Đỗ Kiều Tuyên, nhưng nàng căn bản không để tâm đến họ,
bất quá không nhảy là được rồi.
Tình Tâm mím mím môi, lại xoay người đối diện với nàng, “Sao lại không nhảy? Có muốn ta giúp ngươi một tay không?”
Nói rồi, nàng đúng là đang bước tới, Đỗ Kiều Tuyên bị sợ đến cả mặt trắng bệnh, “Ngươi đừng qua đây!”
Nàng không phải thật sự muốn chết a, chỉ là nghe nói Thừa Diệp hôm nay phải thành thân, nàng giận quá mới chạy tới nơi này, còn muốn nha hoàn đi
báo với hắn, chỉ là hắn nhẫn tâm thấy chết không cứu?!
Nhưng vào
đúng lúc này, một cái bóng màu trắng đột nhiên bay tới, Tình Tâm lo
lắng Đỗ Kiều Tuyên đang phô trương thanh thế kia không cẩn thận mà rơi
xuống vực, trực giác muốn tiến lên phía trước để ngăn cản nàng, nhưng
cùng lúc đó —
Đỗ Kiều Tuyên vui vẻ hô lên một câu “Thừa Diệp”!
Lâm di cùng những người khác đồng loạt kêu to, “Bối lặc gia!”
Nàng sửng sốt, đang lúc chưa kịp có phản ứng gì nhiều, nam nhân cao to anh
tuấn kia đã bất ngờ chế trụ cánh tay nàng, thi triển khinh công bay vào trong rừng.
“Chờ một chút, chờ một chút a!”
Đỗ Kiều Tuyên bực tức bộc phát, thập nhị cách cách tại sao lại che trước mặt nàng?
Nàng biết Thừa Diệp không thể nhìn thấy nên chỉ có nghe được âm thanh
mới nhảy tới bên người nàng, nhưng lại bắt sai người rồi!
“Đáng ghét!” Nàng tức giận giậm chân thét chói tai.
Nhưng Tình Tâm nào có nghe thấy cái câu đáng ghét đó?
Nàng chính là đang ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đen mê người thâm thúy như
khiến người ta bị hút sâu vào đó của Thừa Diệp, lại nhìn đến bốn bề cây xanh rậm rạp, một người sáng mắt như nàng mà muốn bước đi trong cánh
rừng xanh tươi tốt này đã là có chuyện rồi, nhưng hắn làm sao lại rất
quen thuộc, có thể một đường đi suông sẻ?! Hắn không phải bị mù sao?
Một trận bay vút qua, không hề được báo trước, hắn đột nhiên thả nàng ra,
nàng còn chưa kịp có phản ứng gì nhiều, cho đến khi ngã ngồi trên mặt
đất, “A u!” Sau khi đau nhức hô lên một tiếng, nàng mới giật mình phát
hiện bản thân mình giống như một thứ rác rưởi bị hắn hung hăng ném
xuống đất!
Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn vị nam tử anh
tuấn đang đứng thẳng băng trước mặt nàng, “Ê, ngươi chí ít cũng phải
thông báo một tiếng chứ!”
“Giọng nói của ngươi…” Hắn nhíu mày cắt đứt lời nàng, “Ngươi là ai?”
“Ngươi cho rằng ta phải là ai?!” Nàng tức giận vỗ vỗ mông đứng dậy, quà gặp
mặt của vị hôn phu tương lai này của nàng phải nói là hơi bị “lớn” đó!
Cái mông của nàng đau quá rồi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ừ, nếu như ngươi là Thừa Diệp bối lặc, ta đây chính là tân hôn thê tử của ngươi!”
“Cái gì?”
“Ngươi không tin? Một đoàn đội ngũ đón dâu hồi nãy vẫn đang ở đằng kia, chỉ
là ngươi lại giống hệt như diều hâu bắt gà bay tới chụp lấy ta.” Nàng
vừa nói vừa vươn tay, để cách khuôn mặt hắn một chút, nhẹ nhàng lung
lay qua lại, thật sự là không nhìn thấy!
Trời ạ, đúng là thiên đố hồng nhan mà, bậy, sai rồi, hắn là nam tử mà, nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau mấy, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ đến khiến người ta phải nín
thở ngước nhìn, đương nhiên là nhìn trộm thì không thấy được rồi?!
Hắn đột nhiên xoay người bỏ đi, nhưng phản ứng của nàng cũng tức khắc biến đổi, nàng lập tức đuổi theo đến phía trước, không ngờ rằng hắn lại
động võ với nàng, không sao, công phu của nàng cũng không phải tệ, chỉ
là một trận khoa tay múa chân xuất ra, chẳng lẽ nàng lại thua kém tên mù không thể nhìn thấy này?! Nàng không phục lại xuất ra một chưởng,
nhưng bị hắn trở tay chế trụ, không thể động đậy.
Thừa Diệp cố sức đè một cái, nàng đau đớn kêu lên a u, “Ê, ngươi mưu sát thân thê hả?”
“Vậy thì cút xa một chút! Không được tiếp tục theo ta!”
Hắn thô lỗ đẩy một cái, nàng lần thứ hai ngã sấp xuống đất!
Tên gia hỏa này, nàng thở phì phì muốn bò dậy, “Ngươi tưởng là ngươi mù
thì có thể –“ Nàng ngậm miệng lại ngay tức thì, ngay cả động tác đứng
dậy cũng phải đình chỉ, tư thế này của nàng trông rất buồn cười, giống
hệt như con chó nhỏ đang quỳ trên mặt đất, nhưng nàng lại không dám động đậy, bởi lẽ khuôn mặt kia của hắn đang biến thành màu đen, nói nhầm,
là tức giận quá mà biến thành màu đen mới đúng!
“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Hắn căn răng phun ra, từng bước tiêu sái trở về, còn một cước dẫm nát giá y (áo cưới) của nàng, nàng dám ở trước mặt hắn nói đến hai chữ người mù sao!
Sao vậy? Hai chữ người mù này là cấm kỵ sao?! Nhưng sự thực vẫn là sự thực mà, nàng trong lòng nói thầm, nhưng lại không có can đảm nói ra miệng, trừng mắt nhìn chiếc giầy da đang dẫm nát một góc áo của nàng, nàng âm thầm phun ra một ngụm khí, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn, “Xem như ta
cái gì cũng chưa từng nói qua, bất quá, bầu trời đột nhiên mây đen đùn
đùn kéo đến, có thể sắp có mưa to, chúng ta hay là mau trở về đi?”
“Muốn về ngươi cứ về đi, ta không thể trở về bái đường với ngươi!” Cuộc hôn sự này hắn đã cự tuyệt ngay từ đầu rồi.
“Tốt! Ngươi có muốn bái đường hay không cũng mặc, nhưng ta không muốn bị mưa làm ướt, ngươi ít nhất cũng phải giúp ta tìm đường chứ!” Nàng vừa nói
vừa đem một góc giá y bị hắn đạp nát len lén kéo trở về, cuối cùng đứng thẳng thân thể, rồi lại định tiếp tục nắm ống tay áo của hắn, không
ngờ còn chưa kịp động tới hắn, hắn đã thi triển khinh công tiêu sái bỏ
đi!
Đùa hoài, chỗ này nàng không quen thuộc nha, hơn nữa nàng còn bị mù đường nữa, nhất định không thể đi ra ngoài được, không theo hắn thì phải làm thế nào? Nàng vội vã thi triển khinh công đuổi theo.
Hai người một trước một sau bay vút vút trong rừng, Thừa Diệp tuy rằng
không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được nàng đang rất gần, hắn
không ngờ là thập nhị cách cách lại biết võ công, không quan trọng, chỉ cần nàng đừng tới phiền hắn là được rồi!
Kỳ quái, tên này là mù thật hay mù giả đây? Sao lại giống như nhìn được đường đi vậy! Tình Tâm trong lòng nói thầm.
“Ầm ầm ầm ~~” Trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, sau đó mấy giây,
Tình Tâm mắt thấy một tia sét sắp đánh xuống chỗ Thừa Diệp, nàng không
chút suy nghĩ thả người về trước, một tay nhéo cánh tay hắn, cố gắng
kéo hắn về một bên, cùng lúc đó, tia sáng trắng kia lại đánh trúng gốc
cây đại thụ bên người họ, nàng lại cấp tốc lôi kéo hắn xoay một vòng,
mắt thấy thân cây đại thụ bị sét đánh thành hai nửa đang toát ra đóm
lửa, nàng lại vội vàng qua một bên nửa vòng…
Trời ạ, nàng tuy rằng là thích mạo hiểm, nhưng không cần oanh oanh liệt liệt ngay từ giây phút đầu tiên vậy chứ.
Nàng vừa thở ra một ngụm khí dài, lập tức từ trên trời trút xuống một trận
mưa tầm tã, nàng đột nhiên nhìn thấy Thừa Diệp đang đứng yên bất động,
“Ngươi sợ sao? Tia sét kia có đánh trúng ngươi đâu á!”
Hắn biết,
nhưng chết tiệt thật! Hắn dĩ nhiên lại bị “động vật” hắn ghét nhất trên đời cứu?! Hắn nheo lại tuấn nhan, tức giận không nói nên lời.
“Hắc, mai dẫn ta rời khỏi chỗ này a, ta cả người ướt đẫm rồi!” Hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, nhưng lại chật vật đến như vậy!
Thừa Diệp không nói lời nào, ngay cả biểu tình cũng trở nên hờ hững.
“Thừa Diệp bối lặc, chỗ này không phải địa bàn của ngươi sao? Ngươi vừa rồi
còn bay tới bay lui, lúc này sao lại đứng yên bất động? Ta không thể
đưa ngươi trở về đâu, ngươi chơi xấu cũng vô dụng, nhanh lên một chút…”
“Ồn chết người ta!” Hắn trầm giọng rít lên.
Hắn dĩ nhiên lại hét nàng? Nàng rất không vui khoanh lại trước ngực mắng, “Tên gia hỏa này –“
“Nhờ ban thường của ngươi, bây giờ ta không biết đường về rồi!”
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng từ nhỏ đã chơi ở khu rừng
này, lúc lớn cũng chính là ngồi đây luyện võ, hắn có thể nói là quen
thuộc với mỗi gốc cây nơi này, mỗi con đường rắc rối phức tạp, nhưng ba năm trước, hắn bị mù, phải nhờ hai gã tùy tùng cùng đi, mới có thể đi
vào nơi rừng rậm này, tiếp đó, hắn phải mất một khoảng thời gian dài
mới có thể đem địa đồ của khu rừng này ghi lại vào đầu mình, hắn biết
chỗ nào nên rẽ, chỗ nào nên đi thẳng, cho đến khi có thể tự do đi lại.
Cho nên trong ba năm này, bao gồm cả sườn núi nguy hiểm kia, cho đến rừng
rậm thâm sâu này, còn có Tĩnh Vũ sơn trang mà hắn trụ ngụ, hắn đều có
thể đơn độc tự do hành tẩu, không cần bất cứ ai dẫn đường.
Nhưng
cũng chỉ có hắn biết, nếu một ngày làm mất phương hướng rồi, địa đồ
trong đầu hắn liền không có cứ điểm, hắn vô phương đi tới được nơi hắn
muốn, vừa rồi nàng đem hắn đi đông đi tây, bay lên rồi lại bay xuống,
hắn hoàn toàn không biết mình đang đứng ở chỗ nào!
“Ầm ầm ầm ~~”
Tiếng sấm lại tiếp tục vang lên, Tình Tâm tim đập vừa nhanh vừa mạnh một hồi lâu bây giờ đã hoàn hồn, khó tin lớn tiếng hỏi hắn, “Ngươi không biết
đường trở lại?!”
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu!” Hắn khẽ cắn môi, hắn vốn là một kẻ mù mà!
“Ắc, không sai, nhưng mà…” Trời ạ, cái này phải làm sao bây giờ? Khu rừng này không nhỏm bọn họ phải đi đâu a?
Mưa to cứ liên tục không ngừng, cả hai người đều ướt sủng, đôi mắt Tình
Tâm bị mưa xối đến không còn mở ra được nữa, nhưng lại kéo tay hắn,
kiên quyết đưa hắn tới dưới tàng cây đụt mưa, nhưng kỳ thực căn bản vẫn không khác biệt gì.
Thừa Diệp nghe thấy tiếng mưa rơi tầm tã,
biết còn phải đợi một hồi lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, “Ngươi hình dung
lại chỗ chúng ta đang đứng đi, không chừng ta có thể nhớ ra làm sao trở lại?”
“Hình, hình dung?” Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn mưa rả rích ầm ầm, xung quanh nơi nào cũng chỉ thấy mênh mông một mảnh, phải hình
dung thế nào?!
“Nói mau!” Hắn chịu không nổi sự chậm chạp của nàng, lại hét lên.
Đúng là một tên gia hỏa thiếu kiên trì! Nàng trừng hắn một cái, rồi mới nhớ có trừng cũng uổng công, đành nhìn quanh bốn phía, “Phía trước có cây, phía sau có cây, bên trái cũng có cây mà bên phải cũng là cây…”
Sắc mặt hắn phi thường khó coi, cả tiếng mắng, “Cái quỷ gì vậy?”
“Này…” Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Quên đi, chúng ta vừa đi vừa nhìn là
được rồi, dù sao cũng đã ướt từ trên tới dưới, nhìn thấy cái quỷ gì ta
lại nói cho ngươi.”
Vì thế bọn họ cứ đi một lát lại dừng, mà lời nói của Tình Tâm đại đa số đều là, “Phía trước có cây…”
Mưa vẫn nặng hạt rơi.
“Phía trước chính là – có cây!” (TN: Cứ có cây có cây thế này thì ngày mốt Thừa Diệp cũng ko biết mình đang đứng chỗ nào =)))
Ai, Tình Tâm trong lòng thở dài một tiếng, đứng tại chỗ xoay một vòng, vẫn như vậy, xung quanh đều là cây với cây! Nàng thực sự muốn khóc quá, kẻ nào ăn no rỗi việc đi trồng một khu rừng lớn thế này, bọn họ đã đi rất lâu rồi đó!
“Cái cây kia có hình dạng thế nào?” Thừa Diệp Thanh
âm gắt gỏng, cố gắng dằn xuống xung động muốn chửi ầm lên, bởi vì trên
suốt dọc đường đi, hắn đã hét nàng đến cổ họng đau nhức cả rồi.
Nàng lắc đầu, muốn khóc, mà lúc này mưa tựa hồ đã nhỏ đi được một chút,
nàng cố gắng bức mình nhìn rõ cánh rừng đang bị nước mưa tẩy sạch…
Nhưng mà, hai vai suy sụp, nàng hữu khí vô lực nói, “Chúng nó đều dài
ngắn như nhau a!”
“Nữ nhân ngốc này, cây làm sao lại trưởng thành giống hệt nhau được?” Hắn đang cố gắng nhịn để mình không rống nàng.
Mà kiên nhẫn của nàng tới đây cũng thật sự đã mất sạch, nhất là khi bầu
trời đang không có chút dấu hiệu nào tạnh mưa, còn hắn lại tiếp tục làm lôi côi!
“Cái tên mù thối tha này, bọn chúng cùng với một trăm
lẻ hai cây cổ thụ căn bản đều giống nhau như đúc, không có đến nửa cây
trọc lóc, cũng đều bị mưa làm ướt sủng như nhau, chẳng lẽ ngươi bảo ta
đếm lá cây à?!”
Nữ nhân ngốc chết tiệt này, cứ liên tục mấy lần mắng hắn là “người mù” như vậy!
Nếu không phải đang cần đôi mắt của nàng, hắn sớm đã một chưởng đánh chết
nàng ròi! Hắn khẽ cắn môi, “Tiếp tục đi về phía trước, thấy bên ngoài
cây thụ có gì lại nói cho ta biết.”
“Vâng! ‘Tướng công’, nếu như còn có cái gì khác biệt.”
Lời nói này của nàng trầm bổng du dương, tràn ngập ý vị trào phúng, nhưng
vẫn không quên lôi kéo tay áo hắn tiếp tục tiến lên, chỉ là đông uốn
tây lượn, giống như đang đi giữa mê cung, mà trước mắt bọn họ, ngoại
trừ cây thì cũng chỉ là cây, nàng len lén quay đầu lại, nhìn nam nhân
sắc mặt đang trầm xuống, đôi mắt bốc hỏa, lại phải tiếp tục vận đen đi
về phía trước, hắn nhất định cho rằng nàng đang xem hắn như kẻ ngu si mà đùa giỡn, nhưng nàng lúc nào cũng là kẻ nổi danh mù đường nhất công
chúa bang, xem ra cái chuyện ra ngoài này không biết là phải đợi đến năm nào tháng nào?
“Bối lặc… thập nhị cách cách…”
Từ rất xa, đột nhiên truyền đến vài tiếng gọi như có như không.
Nàng dừng biết lại lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy bất cứ tiếng gì, chẳng lẽ nàng nghe nhầm rồi hay sao?
Rốt cục cũng tìm tới rồi! Thừa Diệp trong lòng âm thầm thở dài một hơi,
rốt cuộc cũng không cần cũng nữ nhân ngốc này ở chung một chỗ.
“Bối lặc gia! Thập nhị cách cách!”
Không nhầm được, thanh âm nghe thấy rất rõ ràng, còn nghe được cả tiếng bước chân, “Chúng ta ở đây, ở đây a!” Tình Tâm mãn nguyện kêu to, tiếp tục
cười nhìn về phía Thừa Diệp còn đang không nhúc nhích, “Ngươi có thể
yên tâm rồi!”
Hắn không nói gì, hơn nữa còn rút tay áo nàng đang bị nàng nắm lại.
Nét cười trên mặt nàng đông cứng, nam nhân này thật là xấu tính á! Cần
nàng thì mặc cho nàng nắm? Bây giờ nàng mất giá trị lợi dụng rồi thì…
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhớ đến có trừng cũng uổng
công.
Một lát sau, Lâm di, Hà tổng quản chờ ở Tĩnh Vũ sơn trang
cùng bọn nô bộc ra ngoài tìm, ai nấy cũng đều che ô chạy tới bên người
bọn họ, Lâm di nhìn thấy hai người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, Hà
tổng quản cũng vội vàng đem ô đặt lên trên đầu thiếu gia, nhưng hắn
cùng với đám nô bộc chưa gặp qua Tình Tâm đều nhịn không được quan sát
nàng, tuy rằng chật vật, nhưng cũng là một giai nhân khuynh thành, lớn
lên rất đẹp.
Lâm di đem ô chuyển lên trên đầu Tình Tâm, nhịn
không được nhắc đi nhắc lại, “Bối lặc gia, thập nhị cách cách, chúng ta đều nghĩ hai người trở về sơn trang rồi, không ngờ sau khi chúng ta
vội vã trở về thì –“
“Bớt nói nhảm đi, ta muốn trở về!” Thừa Diệp bày ra sắc mặt hết sức khó coi cắt đứt lời nàng.
Khuôn mặt già của Lâm di bỗng đỏ lên, xấu hổ nói, “Vâng vâng vâng, hai người đều ướt sũng cả rồi, xe ngựa đâu, mau tới đây.”
Hà tổng quản với hai vấn tóc hoa râm vội vàng sai nô tài đem xe ngựa tới.
“Hắc, ngươi là một tên chủ tử tự cao tự đại a!” Tình Tâm không chịu đựng được nói.
“Ngươi tưởng ngươi là ai?” Hắn khẩu khí cực lạnh.
“Vừa vặn là nương tử của ngươi, thế nào?”
“Ngươi!”
“Xe tới! Tới rồi.” Lâm di vội vãng nhìn nàng lắc đầu, thỉnh nàng đừng tiếp tục nói nữa.
Nàng bĩu môi, nhìn hắn lần mò đi lên xe xong, nàng cũng lên xe, Lâm di lập
tức cũng đi vào thùng xe rộng rãi, nàng cầm một chiếc khăn lông đã được chuẩn bị sẵn chà lau giúp hai người, nhưng Tình Tâm lắc đầu, “Đa tạ,
ta tự mình làm được rồi.”
Lâm di nhìn nàng mỉm cười, ở chung mấy
ngày, nàng đối với vị cách cách này kỳ thực rất có hảo cảm, nàng chuyển hướng sang hầu hạ bối lặc gia.
“Kiều Tuyên đâu rồi?”
Thừa Diệp vừa hỏi, mà Tình Tâm ngồi đối diện hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn
vào đôi mắt đem thâm thúy kia, ánh mắt ấy kỳ thực rất có thần, tuy rằng biết rõ hắn không nhìn thấy nàng, nhưng cảm giác được hắn chính là
đang nhìn nàng mà nói, khiến nàng có một loại cảm giác kỳ lạ nói không
nên lời.
“Nàng sớm đã theo chúng ta trở về sơn trang rồi, bối lặc gia không cần lo lắng.” Lâm di bên cạnh đang thay hắn chà lau nói.
Nghe vậy, vùng xung quanh lông mày đang kết chặt của hắn mới từ từ dãn ra.
Không ngờ hắn còn có thể quan tâm tới nữ nhân đố kỵ kia, nhưng hắn rốt nữ
nhân kia rốt cuộc có quan hệ gì? Bản thân mình không phải là vô duyên
vô cớ biến thành cây gậy bổng đả uyên ương chứ? Cho nên nữ nhân kia mới ầm ĩ lên đòi tự sát, sau đó nam nhân lại bay tới cứu? Nếu đúng là như
vậy, nàng sẽ rất thích ý lĩnh một phong hưu thư mà bỏ đi. (TN: Chị tưởng tượng phong phú thế nhờ, chắc cũng coi nhiều tiểu thuyết lắm =)))
“Xin hỏi vị Kiều Tuyên cô nương kia là gì của ngươi?” Nàng vừa thăm dò vừa nghiêng người về trước hỏi, không ngờ là –
“Chết tiệt, không được ở trước mặt ta nhắc tới nàng!” Hắn đột nhiên lớn tiếng quát, dọa nàng giật mình một cái.
Nàng cũng lập tức bất bình kháng nghị, “Rõ ràng là ngươi nhắc trước!”
“Không sai, chỉ có ta có thể, bất cứ ai cũng không thể, ngươi có nghe thấy không?!”
Tiếng gầm gừ tiếp tục vang lên, nàng không thể tin dược trừng mắt nhìn tên
nam nhân bá đạo này, đang muốn mở miệng, nhưng Lâm di lại cho nàng một
ánh mắt biểu thị “Thỉnh nàng đừng nên nói nưã”, nàng không thể làm gì
khác hơn là cắn răng nuốt giận, hắn đúng là âm dương quái khí mà!
Vì vậy, xe ngựa cứ như thế là “lộc cộc” thẳng hướng đến Tĩnh Vũ sơn trang ở lưng chừng núi, chỉ là, tình cảnh chờ bọn họ lúc này xem ra vô cùng
buồn cười.
Trong đại sảnh hân hoan vui sướng, hỉ mành treo cao,
khắp nơi kim bích huy hoàng, đương nhiên, còn có một đống lớn khách
nhân trang phục lộng lẫy đến đây chúc mừng. Nhưng nhìn vị tân nương này đi, toàn thân ướt sũng, còn bẩn vô cùng, vậy còn tân lang thì sao?
Trưng ra khuôn mặt tuấn tú diện vô biểu tình, nhưng kỳ thực cũng chật
vật không gì sánh được, chỉ là… kẻ khác đang mặc hỉ bào, chính là tân
lang toàn thân sạch sẽ kia là ai chứ? (TN: Nhắc lại cho mọi người nhờ là Thừa Diệp – vốn dĩ là tân lang nhưng do
nói là ko bái đường nên mặc đồ trắng, ở đây lại xuất hiện 1 kẻ khác mặc trang phục tân lang nên mọi người thắc mắc XD)
Đôi mắt
đẹp hoang mang của Tình Tâm trừng trừng nhìn tên tân lang thẹn thùng
xấu hổ kia, lại thấy hắn cười gượng gạo, có vẻ như tay chân luống
cuống.
“Trời ạ, hai đứa làm sao lại chật vật vậy chứ?!”
Phu phụ Trí thân vương nguyên bản còn đang lo lắng ngồi trên ghế cao đỏ thẫm, vừa nhìn thấy bộ dáng này của hai người, gấp đến độ bước nhanh
xuống tới.
Tình Tâm quay lại nhìn công bà (1) tương lai cười
cười, nhưng cùng lúc đó, cái tên Thừa Diệp xấu tính kia lại xoay người
bước vào bên trong, mà tân khách đang chắn ở trước mặt hắn càng vội vã
nhường đường, sắc mặt còn mang theo chút kinh khủng, đủ thấy được cái
tên bối lặc mù này khí thế bức người tới đâu!
Trí thân vương phi ung dung hoa quý thân thiết nắm lấy tay nàng, “Ủy khuất cho con rồi, thập nhị cách cách.”
Nàng thích Trí thân vương phi, hai đôi mắt long lang sáng rực kia giống hệt người nào đó, nàng mày liễu một đường, đúng vậy, nhìn kỹ, ngũ quan của Thừa Diệp chính là giống hệt Trí thân vương phi, “Không ủy khuất, bất
quá, nếu như ngạch nương không ngại, thỉnh gọi nhũ danh của con, “Tình
Tâm”, mặt khác, có thể để con thay xiêm y khác bái đường không?”
“Cả ta cũng hồ đồ rồi, đương nhiên là được, Lâm di, mau lên.”
“Vâng!” Lâm di vội vãng mang nàng đến Vân Ảnh lâu ở hậu diện.
Bất quá, trên dọc đường đi, Tình Tâm cũng không quên đề ra nghi ngấn của
mình, cho nên nàng mới biết tên tân lang số 2 nhã nhặn vô thố kia
nguyên là là tiểu thúc của nàng – Thạc Nhân, phụng lệnh cha mẹ thay vị
ca ca Thừa Diệp của mình bái đường thành thân, bởi vì Thừa Diệp đã sớm
nói sẽ không bái đường rồi.
Cuộc hôn nhân này đúng là lưu thủy, lạc hoa đều vô ý, vừa vặn, đúng là tuyệt phối!
———————————————-
(1) Công bà: công công: cha chồng, bà bà: mẹ chồng. Công bà = cha mẹ chồng.