Khi Tình Tâm chạy đến Nhất Thanh hiên, đã thấy Thừa Diệp nằm trên
giường đau khổ rên rỉ, lăn qua lăn lại, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại biến thành như vậy?! Ngươi đâu! Mau tới a, tìm đại phu mau!”
“Không cần, không cần đại phu!”Thừa Diệp liên tục lắc đầu.
“Không tìm đại phu sao được?” Nàng sốt ruột tới ngồi cạnh giường, nghiêng
người tới gần hắn, trên khuôn mặt tuấn tú lúc này đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Ta chỉ đau đầu…”
“Phải không, hay là muốn gọi đại phu- ”Nàng đứng dậy, nhưng hắn lại trực tiếp ôm lấy nàng, “Không cần, để ta ôm là được.”
“Như vậy là được?!”
Nàng không hiểu, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn không đau, nàng trái lại
ngoan ngoãn cho hắn ôm, mà thứ khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, hắn
chậm rãi an tĩnh lại, chỉ là đôi lông mày rậm vẫn nhíu chặt lại, đôi
mắt nhắm nghiền, giống như đang đau nhức.
Kỳ quái? Thập nhị cách cách đâu rồi?
Thừa Diệp hít sâu một hơi, Tĩnh Vũ đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn quấy rối
kế hoạch của hắn, vốn muốn nghiêm phạt tội lừa gạt của Tình Tâm, sau đó tìm một lúc thích hợp nói cho nàng biết chuyện hắn đã khôi phục thị
lực, hai người sẽ giải thích rõ ràng mọi khúc mắc, thế nhưng nếu để
nàng biết hắn đã sớm khôi phục thị lực nhưng vẫn thờ ơ để nàng cùng
thập nhị cách cách diễn trò thì kẻ nổi trận lôi đình đổi lại chính là
nàng, nghiêm phạt trái lại mất tác dụng nửa chừng! Cho nên phải cho
nàng được lợi rồi, vai diễn người mù của hắn tới đây kết thúc.
Hắn từ từ mở mắt ra, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
“Sao, sao vậy?” Tình Tâm bị dáng vẻ của hắn làm cho hoảng sợ.
Thừa Diệp vẫn không nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng, đưa tay vuốt ve chân mày của nàng, rồi trở về đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập quan
tâm, lại đi xuống cái mũi thẳng, tiếp tục đi tới đôi môi anh đào đỏ
tươi của nàng.
Nàng ngơ ngác để hắn vuốt ve, không hiểu được gì nhìn hắn đang dùng đôi mắt đen thâm thúy phác họa khuôn mặt của nàng.
“Ta – ta có thể thấy nàng rồi, có thể thấy nàng rồi…” Hắn khó tin lẩm bẩm. (TN: Anh đóng kịch đạt thế nhờ =)))
Tình Tâm đầu tiên là ngẩn ra, không có phản ứng nhiều, nhưng ngay lập tức
lại mừng rỡ kêu lên, “Thật sao? Chàng nói thật?!” Nàng ôm chặt lấy hắn, “Trời ạ, thật tốt quá!” Nàng vì quá vui mà khóc.
Chăm chú ôm
nàng hồi lâi, hắn mới có hơi buông ra, dịu dàng lau đi những giọt nước
mắt trên mặt nàng, nhìn nàng không chớp mắt, “Nàng thật đẹp, khôn ngờ
thiếu phúc tấn của ta lại là một giai nhân diễm lệ như vậy.”
Nghe xong, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, những lời này giống như một
cái chày sắt nặng nề đập vào tận tâm can nàng, nàng hoảng loạn đứng dậy đẩy hắn ra, “Ắc, ta, ta rất vui mừng, nên quên mất phải đi báo cho
thiếu phúc tấn tới.”
“Nàng không phải thiếu phúc tấn?!” Mặt hắn
biến sắc, lập tức đưa tay siết chặt cánh tay nàng, nữ nhân chết tiệt
này, đã đến nước này rồi mà nàng còn muốn diễn?!
“Không,
không phải, xin lỗi, ta… ta là bằng hữu của thập nhị cách cách, mới đến đây làm khách hai ngày, bởi vì nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ rất đau khổ nên mới chạy vào xem… Bởi vì ngài nói ôm ta liền hết đau nhức, nên ta mới- ”Sắc mặt nàng tái nhợt, nói năng lung tung, chột dạ không
dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Nhưng giọng nói của nàng thật sự rất giống Tình Tâm.”Trong lòng hắn đang lửa giận bừng bừng.
“Có rất nhiều người nói vậy! Ta lập tức đi nói cho nàng tin tốt này đâu,
nàng nhất định sẽ rất vui mừng đó!” Nàng vội vã bỏ lại những lời này,
rút tay về sau đó chạy đi, nhưng vừa vặn đụng phải thập nhị cách cách
đang từ bên ngoài trở về.
Thập nhị cách cách vẻ mặt hoang mang,
kỳ quái, bản thân nàng không phải đang ở trong phòng sao? Sao lại vô
duyên vô cớ chạy tới phòng khách chứ?
“Thập nhị cách cách, mau trở về phòng đi, Thừa Diệp hắn, hắn nhìn thấy rồi.” Tình Tâm cố nén nước mắt, không để nó rơi xuống.
“Cái gì?!” Ánh mắt nàng sáng lên, “Hắn nhìn thấy rồi!” Thật tốt quá, trượng phu đó của nàng không phải người mù nữa! Nàng hăng hái bừng bừng chạy
vào trong phòng.
Không bao lâu sau, trên dưới Tĩnh Vũ sơn trang
đều biết chuyện Thừa Diệp đã nhìn thấy được, ai nấy đều vui sướng vô
cùng, cũng biết được người đã chữa mắt cho Thừa Diệp chính là Tĩnh Vũ
thiếu gia, liên tục hướng hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng đối với Tình Tâm mà nói, đây đã là lúc nàng phải đi rồi.
Giấy không thể gói được lửa, đôi mắt Thừa Diệp đã nhìn thấy rồi, nàng cùng
thập nhị cách cách không để hoán đổi trước mặt hắn nữa, cho dù trên
dưới sơn trang đều giúp nàng, cùng nhau che giấu cho thập nhị cách
cách, nhưng nàng có linh cảm rằng, tuyệt đối là có vấn đề.
Mà
nàng cũng không ngốc đến nỗi đợi đến khi Thừa Diệp phát hiện chân
tướng, đến lúc đó thiên lôi có thể giáng cho nàng một đòn “ngũ lôi oanh đỉnh”, đem nàng đánh cho tan xương nát thịt, mà nàng sẽ thật sự kêu
trời trời không biết, gọi đất đất không hay.
Cho nên tốt nhất là nhân cơ hội lúc mọi chuyện còn đang khống chế được thì trốn trước đi đã.
Nàng rất nhanh thu thập xong quần áo, cẩn thận đem chiếc thuyền bằng ngà
voi Thừa Diệp tặng gói gọn trong bao hành lý, viền mắt không nhịn được
ửng hồng.
Khóc làm cái gì? Tình Tâm ngốc, ít nhất, nàng còn có cơ hội cùng công chúa bang đi hàng hải mà, hơn nữa nàng còn mang theo
được tin tức tốt mà đi, Thừa Diệp chí ít cũng đã thấy nàng rồi…
“Nàng muốn đi đâu?”
Chợt nghe thấy âm thanh đó, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy Thừa Diệp đang đứng ở trước cửa.
“Ắc – ta chỉ là quấy rối vài ngày, đã đến lúc nên đi rồi.”Giọng nói nàng
tràn ngập chua xót, cảm giác được hai mắt đã ướt đẫm rồi.
Biết
hắn đã nhìn thấy rồi mà nàng còn muốn đi?! Tình cảm của nữ nhân này với hắn căn bản chỉ là giả tạo thôi sao! Đôi mắt đen thâm thúy của Thừa
Diệp bỗng toát lên lửa giận.
Tại sao hắn lại dùng ánh mắt hung
tàn độc ác đó nhìn nàng!? Nàng cắn môi, cả bao tử cũng nổi lên một trận co giật, “Ta- ” Nàng có chọc tới hắn sao? Nhưng những lời này, nàng
không thể thốt ra được!
Bất thình lình, hắn đột nhiên tiến tới,
siết chặt tay nàng, mặt nàng càng lúc càng cứng đờ, càng thấp thỏm bất
an, “Ngài muốn làm gì?”
“Tại sao cảm giác khi ta nắm lấy nàng, cùng với cảm giác nắm lấy thiếu phúc tấn lại giống như như vậy?”
“Không, không thể nào.” Tình Tâm xấu hổ cười, hoảng loạn kéo tay về, “Bởi vì thân hình chúng ta đều nhỏ nhắn, cho nên- ”
“Vậy sao?!” Lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng dâng cao, nàng đúng là đang bịa đặt, nàng cho rằng có thể bịa bao lâi?
Vừa nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia toát ra ngọn lửa cuồng nộ, lòng
nàng trầm xuống, có một loại linh cảm chẳng lành, sự tình đã không còn
khống chế được nữa!
“Đi theo ta!”
Hắn đột nhiên kéo lấy
tay nàng, thi triển khinh công trực tiếp tới chuồn ngựa, sau đó kéo
nàng cùng ngồi trên lưng ngựa, chạy về phía rừng rậm.
“Ngài rốt cuộc muốn mang ta đi đâu? Cho dù muốn cũng phải mang thiếu phúc tấn của ngài đi chứ…”
“Nàng câm miệng lại cho ta!”
Tiếng hét vang lên như sấm, nàng vội vã câm miệng lại, hắn một đường giục
ngựa chạy thẳng vào rừng, rất nhanh đi tới một cái hồ, nàng không biết
trong khu rừng này có hồ a.
Thừa Diệp sắc mặt khó coi, xoay người nghỉ xuống lưng ngựa, không nói nửa câu, dĩ nhiên “vụt vụt” một cái nhảy xuống hồ.
Nàng lập tức đờ người ra, không chút suy nghĩ vội vã nhảy xuống lưng ngựa,
bước nhanh tới bên hồ kêu to, “Gia, ngài làm gì vậy? Lên đây đi!”
Nhưng đợi một hồi lâu, nàng vẫn không thấy hắn nổi lên, nàng sốt ruột, luống cuống, “Ngài lên đây đi!”
Bốn bề im ắng, mặt hồ vẫn vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng, chỉ có
tiếng gió thổi qua ngọn cây, nàng cũng không nhịn được nữa, “vụt vụt”
một tiếng, nàng nhảy xuống, nhưng vừa lúc này, Thừa Diệp từ dưới đáy hồ nổi lên, xuất hiện bên người nàng.
Tình Tâm nước mắt ứa ra, “Trời ạ, hù chết ta- ”
Hắn nghiêm mặt cắt đứt lời nàng, “Tại sao nàng lại nhảy xuống?”
Tình Tâm trong lòng căng thẳng, không dám nói thêm, nàng hiểu rồi, là hắn
thử nàng, là hoài nghi nàng, nàng sớm biết hắn sẽ không làm chuyện hù
dọa người khác như vậy, nhưng bây giờ làm sao thừa nhận đây?!
Nàng xoay người bước lên bờ, tách khỏi vấn đề này, nhưng hắn cũng theo lên bờ, hung hăng hỏi lại, “Tại sao lại nhảy xuống?”
Lục phủ ngủ tạng của nàng toàn bộ thu về một chỗ, chỉ dám lắc đầu.
Hắn tức giận nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp, lạnh lùng
nói: “Nàng không biết trả lời? Vậy ta trả lời thay nàng, bởi vì xuất
giá tòng phu, ta nhảy, nàng cũng nhảy!”
Tình Tâm sắc mặt trắng bệch, “Ta không biết ngài đang nói cái gì!”
“Vậy sao?” Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn nàng, được, để hắn xem nàng có thể
phủ nhận tới khi nào! Mặc dù hai người đều đang ướt sủng, nhưng hắn vẫn siết chặt tay nàng, lần thứ hai mang nàng lên ngựa.
“Chúng ta đang đi về sao?” Nàng thật sự rất bất an.
Hắn không nói lời nào, chỉ là nghiêm mặt, băng băng giục ngựa.
“Gia rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Bến tàu.”
Nàng sửng sốt, sao lại thành như vậy? Nàng vừa xuất hiện ở đó nhất định sẽ
bị bại lộ! Nàng vội vã quay đầu lại, “Gia, nên về sơn trang thay quần
áo trước, sau đó để thiếu phúc tấn cùng đi với ngài? Cả người ngài ướt
sủng cả rồi.”
“Ta quen rồi!”
Đôi mắt đen chớp động hiện ra mũi nhọn sắc bén, ánh mắt tàn bạo căm tức nhìn nàng, Tình Tâm đã hiểu, hắn đang ám chỉ, nàng từng nói mình là một đại suy thần, ái đụng tới
nàng, nếu không phải ướt sủng thì cũng có chó rơi xuống nước.
Thừa Diệp một được băng băng chạy tới bến tàu nhộn nhịp, không ít người vừa nhìn thấy Tình Tâm, đều hi hi cười chào hỏi nàng.
“Thiếu phúc tấn, lâu quá không gặp ngài!”
“Sao hai người lại ướt sủng nữa rồi, có muốn thay y phục không?”
“Không cần, nàng đặc biệt mê nước, thành ra thế này là do mới vừa ngâm nước.” Thừa Diệp mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mọi người, nhưng khi cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, ánh mắt lại toát ra lửa giận.
Tình Tâm cái gì cũng không dám nói, hắn muốn nàng thừa nhận nàng là thiếu
phúc tấn của hắn, nhưng nàng vốn không phải là thập nhị cách các đã có
hôn phối với hắn, không phải thiếu phúc tấn của hắn.
Lúc này, Thừa Diệp đột nhiên trông thấy một người, từ xa gọi hắn, “Đắc Hiền!”
Lý Đắc Hiền đang nói chuyện với một người nước ngoài, vừa thấy đôi tuấn
nam mỹ nữ này, tức khắc nheo mặt, “Ắc – Bối lặc gia, thiếu phúc tấn,
bây giờ ta đang rất thành thật làm công tác phiên dịch, thỉnh các ngài
cho ta một con đường sống, đừng đem chuyện quá khứ nói ra.”
Thừa Diệp lạnh lùng trừng mắt nhìn thân ảnh nhỏ trong lòng, hỏi lại hắn, “Ngươi biết nàng chứ?”
Lý Đắc Hiền sửng sốt, không rõ bối lặc gia hỏi vậy là có ý gì, nhưng hắn
rất nhanh trả lời, “Gia đúng là đang đùa mà, nhờ gia lấy được một vị
thiếu phúc tấn nói tiếng nước ngoài lưu loát này mà ta mới bị đuổi
việc, sao lại không biết chứ?”
“Tốt.” Hắn lạnh lùng cúi đầu nhìn
Tình Tâm trong lòng, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn một đoàn tàu
trên bến cảng, đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, thi triển khinh công đáp xuống một chiếc thuyền đang bỏ neo ở đằng xa.
“Được rồi chứ?! Hai còn muốn tìm nhiều người hơn, nàng mới bằng lòng thừa nhận mình là thê tử của ta!”
“Không cần.” Tình Tâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngài thả ta ra, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Lúc này, hắn mới bỏ tay ra khỏi cái eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống, từ từ nói cho hắn biết nội tình chuyện hoán
phu, hắn cũng không cắt đứt lời nàng, đôi mắt đen nghiêm nghị chăm chú
nhìn biến hóa trên sắc mặt nàng, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra dũng
khí, nhưng, không có…
Tình Tâm nặng nề kể rõ chân tướng sự việc,
thở sâu, lại cố gắng để bản thân mình không rơi lệ, sau đó cười cười,
“Hiểu rồi chứ? Cho nên ta căn bản không phải thê tử của ngài.”
“Thì đã sao? Người hôm đó động phòng với ta trong thư phòng chính là nàng!”
Lời nói sắc bén đó khiến mặt nàng đỏ lên, “Ắc – đúng là như vậy.”
“Cho nên người phải đi là thập nhị cách cách, không phải nàng!” Nữ nhân ngốc nghếch này!
“Không, không phải vậy, nếu như – nếu như ta không đề nghị đổi với nàng, có lẽ nàng đã ở đây làm thiếu phúc tấn của nàng rồi, sẽ không bị Tần bối tử
đánh đến cả người đầy thương tích, cũng không bị hưu…”
“Cho nên vì hổ thẹn đã nợ người khác, nàng muốn đem ta nhường lại,” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
“Ta- ”
“Nàng đã có gan đổi với thê tử của ta, cũng nên có gan tranh đoạt vị trí này tới cùng!”
“Nhưng mà- ”
“Thê tử đổi đi đổi lại, nàng tưởng ta không có cảm giác gì sao? Bởi vì ta
bị mù, cho nên nữ nhân dạng gì ta cũng không có cảm giác? Nữ nhân nào
cũng có thể cùng ta ‘mây mưa thất thường’? Lẽ nào trong mắt nàng, ta
ngu xuẩn dễ lừa đến vậy sao?!” Hắn một trận tức giận rống lên.
Nàng khổ sở liên tiếp lắc đầu, “Không phải như vậy!”
“Ta khinh thường nàng, tuy rằng ta ngu ngốc đem hết tình cảm đặt lên người nàng, nhưng lúc này xem ra, nàng vứt bỏ tình cảm của mình, không thành thật với bản thân, không thành thật với ta, càng ngu xuẩn! Nàng cho
rằng nàng có thể nhường lại hạnh phúc của mình, còn ta thì sao?!”
Nước mắt nàng lăn dài, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi?!” Thừa Diệp cố gắng nén cơn tức giận tột cùng trong ngực, cố gắng nén xung động trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn
nàng, “Ta không muốn phải từ trong lời nói của nàng nghe được, mà muốn
nàng đứng trước mặt thập nhị cách cách nói, nói nàng yêu ta, vị trí
thiếu phúc tấn này nàng nhất định không nhường!”
“Nếu ta có thể
làm như vậy thì đã sớm làm rồi, nhưng ta không thể ích kỷ như vậy được! Huống chi, điều ta lo lắng không phải là cảm nhận của chính mình,”
Nàng vừa nói vừa tức giận, “Là ngài, ta sợ ngài vất vả lắm mới thoát
được ám ảnh của một kẻ mù, tình nguyện nở nụ cười, tình nguyện tiếp
nhận ta, nếu như ngài biết ta lừa gạt ngài, nhất định sẽ xua đuổi ta,
chán ghét ta.”
“Sự thật chứng minh, việc này không hề xảy ra, ta muốn giữ nàng lại.”
“Nhưng còn thập nhị cách cách- ”
“Nàng đã sớm là thê tử của người khác, liên quan gì đến ta.”
“Nhưng mà…” Nàng hổ thẹn bất an, “Thành thật mà nói, a mã, ngạch nương của ta đã quen với việc ta gây rắc rối rồi, nếu như ta thật sự nhận được hưu
thư, bọn họ cũng không có hơi sức mắng chửi ta nữa, thế nhưng thể diện
của phụ mẫu thập nhị cách cách…”
“Chết tiệt, đã là lúc nào rồi?
Nàng muốn như vậy mà đối mặt với phụ mẫu nàng? Còn cảm giác của ta thì
sao?”Hắn tức giận lớn tiếng rít lên.
“Ta thật sự không biết! Họa
này là do ta gây ra, ta cũng không biết ta sẽ yêu ngài, tình huống hoàn toàn đã ngoài tầm khống- ”Tình Tâm phút chốc câm miệng lại, trời ạ,
nàng dĩ nhiên nói thẳng ra rồi, ‘ta yêu ngài’ ba chữ đã nói ra miệng
rồi?
Nhưng một câu nói tốt đẹp như vậy, lọt vào tai Thừa Diệp
đang phẫn nộ tận trời, không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa,
“Nói như vậy đều là ta sai?”
“Không phải không phải!” Hắn cũng phải kiên trì nghe cho hết lời nàng nói chứ.
“Đúng, là ta sai, ta lúc xông vào phòng nhìn thấy nàng tắm rửa, ta nên nói
cho nàng biết ta đã sáng mắt rồi, nếu như vậy sẽ không có nhiều tiết
mục vừa buồn cười lại vừa không thể khống chế này xảy ra!”
Không sai, hắn là nói, nếu hắn không nhìn rõ được chân thiện mỹ của nàng, cũng sẽ không ngu xuẩn giao tim cho nàng!
“Ngài nói cái gì?!” Nàng rất kinh ngạc.
“Ta từng có một khoảng thời gian trợn mắt nói dối,” Hắn cười nhạt, “Như
vậy mới nhìn thấy nàng cùng thập nhị cách cách ở trước mặt ta diễn trò
hoán thê buồn cười đó.”
Vẻ mặt nàng khó tin, “Ngài sao có thể- ”
“Có điều, nói đi nói lại, nếu ta sớm để nàng biết ta sáng mắt rồi, không phải sẽ bỏ qua một trò hay đặc sắc sao?”
“Bốp!” một tiếng, nàng tức giận vung tay tát vào mặt hắn.
“Nàng dám đánh ta!” Hắn nổi giận siết tay nàng, trợn mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Tình Tâm viền mắt đỏ hồng, “Ngài quá đáng, quá ghê tởm!” Mấy ngày nay nàng chịu biết bao dày vò, còn hắn lại đang xem kịch!
“Ta ghê tởm? So với nàng còn kém xa!” Hắn dùng sức lôi kéo cả người nàng
đứng trước mặt hắn, lại cố gắng đưa mặt đến sát gần nàng, để nàng cảm
nhận được làn sóng giận dữ đang dâng trào mãnh liệt của hắn.
“Bây giờ, nàng còn một việc nữa phải làm, chính là – họa nàng gây ra, tự mình giải quyết.”
Tình Tâm sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn đôi mắt đen láy đang phẫn nộ điên cuồng, nàng cũng không còn gì để nói.
Bên trong Tĩnh Vũ sơn trang là một bầu không khí quỷ dị.
Thiếu phúc tấn thật – giả đối mặt ngồi xuống, nhưng ở giữa hai người còn có
Thừa Diệp, mà ở bên cạnh, có Tĩnh Vũ ở lại xem hài kịch, hơn nữa còn có phu phụ Trí Thân vương về xem nhi tử cùng thê tử ân ân ái ái, bọn họ
từ chỗ Hà tổng quản biết được tin tốt đôi mắt nhi tử đã hồi phục rồi,
nhưng cũng biết được một tin xấu là con dâu kỳ thực không phải thập nhị cách cách, mà là Tình Tâm cách cách của Ngọc Thân vương phủ.
Một bên, Đỗ Kiều Tuyên cùng Thạc Nhân đã ngồi xuống, mặt khác, kể cả Tiểu
Liễu, Lâm di, Hà tổng quản, hai môn thần và một đống nô tài quan tâm
đến Tình Tâm đều xếp hàng đứng một bên.
Không ai biết Thừa Diệp
có tính toán gì? Nhưng ai nấy đều khẩn trương thay Tình Tâm, bởi khi
nàng cùng Thừa Diệp trở về, sắc mặt tái nhợt, chỉ biết cúi đầu nói câu, “Gia biết cả rồi.”
Bầu không khí cứng ngắc bao trùm trong phủ, đại sảnh im ắng đến khiến lòng người bất an.
Thừa Diệp lạnh lùng chuyển mắt, nhìn chằm chằm Tình Tâm, hắn chờ nàng mở
miệng, chờ nàng vì yêu mà dũng cảm, kiên định nói với hắn, nàng sẽ bảo
vệ hạnh phúc vốn thuộc về bọn họ, sẽ không vứt đi.
Nhưng Tình Tâm không biết phải làm thế nào, nhất là khi có một đống con mắt cứ nhìn
thẳng vào nàng, trong đó còn có một đôi mắt sắc bén khiến da đầu nàng
tê dại, hắn rốt cuộc muốn nàng làm cái gì?!
Thập nhị cách cách
xem ra cũng khí định thần nhàn, dù sao nàng cũng sẽ ở lại không đi, bởi người trong thiên hạ đều biết thập nhị cách cách nàng mới là thiếu
phúc tấn chân chính của Thừa Diệp!
“Ta- ”liếm liếm cánh môi khô
khốc, nhìn về phía thập nhị cách cách đang dương dương tự đắc, “Tất cả
chuyện này đều do ta gây ra, là ta sai, nhưng mà, ngươi nhất định phải
cố gắng làm một hiền thê, phải hầu hạ gia cho tốt.”
Lời vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên.
Đôi mắt đen của Thừa Diệp bỗng ánh lên làn sóng vô cùng nguy hiểm, trong mắt có thể thấy được lo lắng, nữ nhân này…
“Ngươi yên tâm, tam tòng tứ đức, ta nhất định tuân theo.” Thập nhị cách cách
xem ra rất vui vẻ, chân tướng rõ ràng, nàng có thể quay về làm thiếu
phúc tấn của nàng, không cần đóng kịch nữa.
“Vậy ta có thể đi rồi- ”Tình Tâm đang muốn đứng dậy.
“Khoan đã, còn có một biện pháp chu toàn hơn mà, Tình Tâm, ủy khuất cho con
rồi, làm trắc phúc tấn được không?” Phúc tấn luyến tiếc nhìn nàng, bọn
họ tuy rằng không có ở sơn trang, nhưng Hà tổng quản phái người báo cho bọn họ biết, cuộc sống của nhi tử vì ai mà đặc sắc, nội tình của hai
người bọn họ biết hết sức rõ ràng.
“Ý hay đó,” Tĩnh Vũ là người
đầu tiên giơ hai tay tán thành, hắn cười cười nhìn Tình Tâm, “Đại mỹ
nhân khả ái, dù sao thập nhị cách cách cũng đã giúp ngươi lấy được hưu
thư, bây giờ ngươi tự do rồi.”
“Cái này- ”Nàng theo trực giác nhìn về phía Thừa Diệp sắc mặt âm trầm.
“Khoan đã, ta phản đối, chính phúc tấn này là ta còn chưa cùng Thừa Diệp động phòng mà!” Thập nhị cách cách gấp đến độ thốt ra, nhưng ngay lập tức
thẹn quá cúi đầu.
“Thế nhưng Tình Tâm cách cách đã cùng bối lặc
gia viên phòng rồi nha!” Tiểu Liễu thực sự nhịn không được mở miệng,
“Cách cách làm trắc phúc tấn là quá tốt rồi, biết đâu trong bụng cách
cách cũng đã có tiểu oa nhi rồi!”
Chuyện tư mật như vậy lại bị
đem ra bàn luận, Tình Tâm sắc mặt càng lúc càng hồng, nhưng Thừa Diệp
vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt cuồn bạo phẫn nộ vẫn chăm chú
nhìn nàng.
“Tiểu Liễu nói vô cùng có lý, cứ thế mà làm đi.”Trí Thân vương cùng phúc tấn gật đầu, cười toe toét.
Nghe xong, thập nhị cách cách sắc mặt khó coi, còn những người khác lại
thỏa mãn gật đầu, đây thật sự là một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ a.
“Ta phản đối.” Thừa Diệp đột nhiên mở miệng.
Mọi người nhất thời câm miệng lại, hai mắt nhìn nhau, nhưng thập nhị cách cách lại lộ vẻ vui mừng.
“Ta không thể để nàng làm trắc phúc tấn!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tình Tâm sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng dậy đi về phía Nhất Thanh hiên, để lại
mình nàng xấu hổ đối diện với mọi người.
Nàng nhìn ra được tất cả mọi người đều muốn an ủi nàng, “Đừng nói neax, ta biết các ngươi
thương hại ta, nhưng ta mệt mỏi rồi, thật sự muốn về phòng ngủ một lát, thứ lỗi ta cáo lui trước.” Nàng đem hết mọi khổ sở chôn chặt ở trong
lòng, miễn cưỡng mỉm cười, đứng dậy bỏ đi.
Tiểu Liễu khổ sở muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tĩnh Vũ kéo lại, “Ta nghĩ nàng cần yên tĩnh một chút.”
Bất quá, có một người khác đang cần phải từ từ khuyên bảo, hắn chắp tay
vào phu phụ Trí Thân vương, sau đó thản nhiên đi về phía Nhất Thanh
hiên.
Mới nhìn thấy khuôn mặt khó chịu, ngồi như pho tượng ở thư phòng của hảo hữu, hắn trực tiếp mở lời, “Ngươi không hối hận chứ?”
Thừa Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ta hối hận vì đã yêu nàng, một nữ
nhân không có dũng khí!” Cơn giận còn sót lại trong lòng hắn bắt đầu
toát ra.
“Nàng chỉ là không thể ích kỷ.” Tĩnh Vũ đi tới bên người hắn, ngồi xuống, “Một nữ nhân tốt như vậy, nếu buông tay, ngươi thật
sự sẽ- ”
Hắn không kiềm được tức giận cắn răng cắt đứt lời Tĩnh Vũ, “Người ngươi nên tới khuyên không phải ta, mà là nàng!”
“Có lẽ, nhưng lúc nàng rụt rè nói một tràng dài muốn ta giấu diếm chuyện
nàng cùng thập nhị cách cách trao đổi, có thể thấy thâm tình nàng đối
với ngươi chính là dật vu ngôn biểu (tình cảm biểu thị trong lời nói), cũng sợ rằng ngươi lúc đó sẽ bị tổn- ”
“Chết tiệt, ta không yếu đuối như vậy!” Hắn tức giận rống lên, nàng cho rằng hắn là đồ sứ dễ bể sao?!
“Vậy được, nếu ngươi có thể yêu đến nghĩa vô phản cố (vì nghĩa mà không chùn bước), yêu rất bá đạo, nhưng đối với một nữ nhân, còn là một nữ nhân lương
thiện, muốn nàng liều mạng truy cầu hạnh phúc của mình, thậm chí là hi
sinh, thay thế hoặc giẫm lên người khác mà có được hạnh phúc, nàng sẽ
lương tâm cắn rứt cả đời…”
Người hành y không chỉ biết chữa bệnh
còn biết chữa tâm, tâm tư của Tình Tâm, Tĩnh Vũ tin tưởng bản thân cũng nắm được tám, chín phần!
Thấy hảo hữu còn trưng ra khuôn mặt khó coi, hắn suy nghĩ một lát, nói, “Ngươi sao không tự hỏi lại mình, nếu
ngay từ đầu nàng là một nữ tử ham tư lợi, vậy ngươi có thể động lòng
sao?”
Tĩnh Vũ ý tứ sâu xa bỏ lại một câu rồi bỏ đi mất.
Ở
một nơi khác, Tình Tâm vẫn được giữ lại Vân Ảnh lâu, tuy rằng đang nằm
trên giường, nhưng nàng căn bản không thể ngủ được, nước mắt không biết nghe lời cứ từng giọt từ viền mắt chảy ra.
Nếu như có thể, nàng
đương nhiên sẽ mạnh dạn nắm chặt không buông vị trí thê tử của Thừa
Diệp, bởi vì nàng yêu hắn, yêu đến tình nguyện từ bỏ mộng tưởng của bản thân mình, nhưng nàng thật sự hổ thẹn với thập nhị cách cách, nàng tin tưởng nếu thập nhị cách cách ngay từ đầu là gả cho Thừa Diệp, cho dù
hắn không yêu nàng, không để tâm tới nàng, nhưng nàng chí ít có thể an
an ổn ổn mà sống trong Tĩnh Vũ sơn trang suốt cả một đời.
Nàng hít hít mũi, lại nghĩ đến chuyện trắc phúc tấn.
Cái tên vô tình vô nghĩa đó, cư nhiên ngay cả cơ hội để nàng ở lại bên
cạnh hắn cũng không cho, vậy thì nàng ở đây làm gì? Chờ hắn đuổi nàng
ra ngoài sao?
Nàng phút chốc đứng dậy, trừng mắt nhìn bao hành lý mà nàng đã chuẩn bị từ lâu, tức giận lau nước mắt, vác bao hành lý,
không nói gì với bất cứ ai, thi triển khinh công bay tới chuồn ngựa,
lên ngựa, sau đó theo cửa sau bỏ đi.